Cẩm Đường Quy Yến

Chương 118: - Chương 118NGHI LỄ NGHÊNH ĐÓN (1)




Từ lâu, Tần Nghi Ninh đã nhận ra Liễu Nha không phải là người an phận, nàng ta ở bên nàng chẳng qua là là làm cho qua chuyện, chứ không thật tình hầu hạ. Nàng vốn nghĩ, người như vậy nếu không gây rắc rối thì chỉ nuôi dưỡng cũng được, không ngờ nàng ta lại nhân cơ hội rời khỏi.







“Người như vậy, đi cũng tốt!” Tần Nghi Ninh thản nhiên nói.







Băng Đường nói: “Người này thường ngày quen thói đố kỵ người tài giỏi và có tính hiếu thắng, nô tỳ thấy nàng ta cũng không phải là người an phận, đi cũng tốt, kẻo lại vô duyên vô cớ gây phiền phức cho cô nương.”







Tần Nghi Ninh gật đầu nói: “Thật ra người bên cạnh nên ưu tiên chất lượng hơn số lượng, ở trong một gia đình lớn như nhà chúng ta, nhiều người trái lại phiền phức.”







“Cô nương nói rất đúng.” Băng Đường và Tùng Lan đều gật đầu.







Chủ tớ đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng tiểu nha đầu nói.







Tần Nghi Ninh nghi hoặc nói: “Các ngươi ra xem là ai tới. Đã muộn thế này, sao còn có người tới.”







“Nô tỳ đi xem một chút.” Băng Đường đặt mũi kim xuống, bước nhanh đi xuống lầu, không bao lâu liền trở về, nói: “Cô nương, là tiểu nha hoàn trong viện của lão Thái Quân tới truyền lời, sáng sớm ngày mai Hoàng thượng muốn tổ chức nghi thức nghênh đón, lão Thái Quân sai người đi bao hai tầng Túy Tiên lâu sát đường cái, nói muốn dẫn người toàn gia đi thưởng thức phong thái của Đại lão gia.”







Tần Nghi Ninh nghe vậy, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.







Đại Chu và Đại Yên hòa đàm thành công, đối với đám người ở kinh thành đã sớm sợ mất mật là chuyện còn vui hơn Tết, huống chi Hoàng thượng coi trọng việc này như vậy, còn muốn tổ chức nghi lễ nghênh đón, dẫn bá quan văn võ cả triều đi nghênh tiếp.







Lão Thái Quân coi trọng Tần Hòe Viễn như vậy, lại mê thích hư vinh, nghĩ đến đi xem náo nhiệt cũng không chỉ có một nhà bọn họ, đến lúc đó có lẽ sẽ có rất nhiều phu nhân có mặt.







Quả thật là khi có thể khoe khoang thì bà ta tuyệt đối không chịu thua kém ai.







Tôn thị ở trong cung, con không biết tình huống ra sao, nhưng trong đầu lão Thái Quân chỉ nghĩ tới việc này.







Chỉ cần nghĩ tới Tôn thị đã ở Tần gia nhiều năm như vậy mà còn bị đối xử như thế, Tần Nghi Ninh cảm thấy rất buồn bực.







“Ta biết. Đã như vậy thì chúng ta liền đi nghỉ sớm đi.”







“Dạ.” Mấy người hành lễ, để lại Thu Lộ trực đêm, Băng Đường và Tùng Lan đi đường mệt nhọc, liền đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi.







Đêm này Tần Nghi Ninh ngủ không yên, vì nhớ đến Tôn thị, trong lòng nặng nề, ban đêm nàng còn giật mình tỉnh giấc hai lần, mơ thấy nhưng giấc mơ bất an, nhưng tỉnh lại cũng không nhớ được nội dung, chỉ cảm thấy trong lòng buồn lo rất khó chịu.







Sáng sớm hôm sau, Tần Nghi Ninh ăn qua loa bữa sáng, rồi tới Từ Hiếu Viên vấn an.







Hôm nay lão Thái Quân mặc một chiếc bối tử màu đỏ hoa mai rất rực rỡ, không chỉ tô son điểm phấn, mà còn đeo một dải buộc trán màu hồng ngọc. Cháu gái cháu trai Tần gia cưới xin, lão Thái Quân cũng không mặc trang phục rực rỡ như vậy.







Nhị phu nhân, Tam thái thái và Tần Tuệ Ninh sáp lại một bên nói chuyện phiếm, nói nói cười cười rất sôi nổi.







Tần Nghi Ninh thấy Tần Tuệ Ninh mặc chiếc váy bát phúc màu hồng kia, liền thản nhiên ngồi xuống một bên.







Người có tâm, cho dù không nói, cũng là có tâm.







Còn loại người vô tâm như Tần Tuệ Ninh, dù có nói vạn lần cũng vô ích.







Dù sao thì Tần Tuệ Ninh cũng không quan tâm tới người của phủ Định quốc công, chắc hẳn ngoại tổ phụ, các cậu và các anh em họ ở dưới suối vàng có biết thì cũng không quan tâm rốt cuộc Tần Tuệ Ninh ăn mặc như thế nào.







Nhị lão gia và Tam lão gia đã bố trí gã sai vặt thăm dò tin tức ở bên ngoài, vào giờ chính Thìn, có người tới bẩm báo.







“Bẩm lão Thái Quân, ngự giá của Hoàng thượng và loan giá đã đến gần cửa thành, văn võ bá quan đi theo xuất phát, sắp đón được người rồi.”








Lão Thái Quân gật đầu lia lịa, cười nói: “Nếu như vậy, chúng ta cũng khởi hành, vòng tới Túy Tiên lâu trước đi. Nơi đó cách cửa thành không xa, tầm nhìn trên lầu hai rất tốt, có thể xem được toàn bộ đội ngũ của bọn họ trở về.”







“Rốt cuộc là mẫu thân suy nghĩ chu đáo.” Tam thái thái cười nịnh.







“Đúng vậy, biện pháp của tổ mẫu vô cùng tốt, chúng ta cũng đều muốn xem cảnh tượng khi phụ thân trở về, đó thật sự là đại sự làm rạng rỡ tổ tông.” Tần Tuệ Ninh cũng phụ họa.







Lão Thái Quân nghe vậy, như thể được uống mật ngọt, cả người đều cảm thấy khoan khoái, vui vẻ.







Tần Nghi Ninh nghe thấy tiếng vui cười của những người này, lại càng cảm thấy buồn bực. Dù sao thì bọn họ cũng không có tình nghĩa, cũng không nghĩ tới Tôn thị, nàng không thể trông mong bọn họ nhớ tới sự an nguy của Tôn thị.



Vietwriter.vn



Không bao lâu sau, có người hầu báo lại: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, mời lão Thái Quân cùng phu nhân, tiểu thư dời bước.”







Mọi người liền quần áo trang phục chỉnh tề, vây quanh lão Thái Quân như các ngôi sao vây lấy mặt trăng, cùng ra cửa.







Đoàn người đi vòng tới Túy Tiên lâu. Vừa lên lầu, đẩy cửa sổ ô vuông ra, đã thấy hai bên đường đã sớm có dân chúng vây quanh vươn cổ nhìn ra bên ngoài.







Đoàn người chen chúc, chỉ nhìn thấy những cái đầu tóc đen sì, ai nấy trên khuôn mặt đều cười tươi, vui đến mức mồm năm miệng mười bàn tán, đội ngũ của dân chúng kéo dài hai phía, thật sự liếc mắt không nhìn thấy đầu cuối.







Thường ngày các nữ quyến rất ít ra ngoài, hôm nay mặc dù là nhìn người ta qua lại tấp nập, cũng thấy thú vị.







Các cô gái vừa dựa vào cửa nhìn, vừa châu đầu ghé tai.







Tần Nghi Ninh đứng ở bên cửa sổ xa nhất bên phải, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy được phía cửa thành.







Chỉ thấy trên đường phố được quét dọn sạch sẽ kéo dài tới phía trước cửa thành, đột nhiên có một người cưỡi ngựa, ra roi thúc ngựa mà đến. Người nọ mặc thường phục thái giám màu xám đậm, cao giọng hô: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương trở về thành!”







Tiếng nói vừa dứt, liền có tiếng pháo nổ vang ra, khói đen nỏi lên bốn phía, xác pháo đỏ rực tung bay, dân chúng ai nấy đều vui cười hơn hở, liên tục vỗ tay trầm trồ khen ngợi.







Các nữ quyến của Tần gia đều không nhịn được, ngóng cổ nhìn ra bên ngoài.







Cửa thành rộng mở, Hoàng đế và Hoàng hậu nắm tay nhau đi đầu, theo sau là Tần Hòe Viễn và Thái tử, sau đó là bá quan văn võ cả triều dựa theo phẩm cấp mà sắp hàng.







Mà Tần Hòe Viễn dáng người cao lớn, mặc quan phục đỏ thẫm, với tướng mạo tốt xấu lẫn lộn của các đại thần, trông ông càng đặc biệt bất phàm, nhìn kỹ còn có phần tiên phong đạo cốt.







Hoàng đế mặc long bào vàng, dắt Hoàng hậu mặc phượng bào màu đỏ, vừa đi về phía trước với sự hộ vệ của quân sĩ, vừa hướng về phía dân chúng hai bên đường vẫy tay.







Cũng không biết là tự phát hay là đã có người được bố trí trước cầm đầu, chợt có người cao giọng hô: Hoàng thượng vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế! Hoàng thượng phúc trạch phù hộ, Đại Yên mưa mưa thuận gió hòa!” Lập tức dân chúng liền đồng loạt quỳ lạy.







Khi Hoàng đế đi qua trước cửa Túy Tiên lâu, các nữ quyến của Tần gia đều hành lễ, không dám nhìn thẳng long nhan.







Lão Thái Quân cầm đầu đám phụ nữ Tần gia quỳ xuống đất, miệng còn không ngừng lải nhải: “Quả nhiên là nam nhi Tần gia chúng ta! Quả thật là tổ tiên tích đức, làm rạng rỡ Tần gia!”







Không chỉ lão Thái Quân tự hào, mà Tần Nghi Ninh cũng cảm thấy rất tự hào.







Dù sao thì làm quan mà có thể đạt được tới mức độ này như Tần Hòe Viễn, cả đời này, sự ung dung và vinh hiển đã lên đến tột đỉnh rồi, đây là điều bao nhiêu người mong cầu cũng không được.







Nào ngờ Tần Nghi Ninh vừa nghĩ vậy, đột nhiên bên ngoài có tiếng xôn xao rất lớn, văng vẳng có tiếng chửi rủa và la khóc.







Tần Nghi Ninh giật mình, vội đứng dậy tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đã thấy giữa đám dân chúng vây xem, có hai mươi mấy nam tử che mặt, cầm binh khí lao ra, đúng là muốn ám sát!