Cẩm Đường Quy Yến

Chương 113: - Chương 113HẰNG NGA




Hiện trường im phăng phắc.







Các binh sĩ Hổ Bí quân vốn tưởng xảy ra đại sự gì, lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ.







Thì ra Vương gia tuyên bố quyền sở hữu nữ nhân!







Quả thật là Vương gia không phải người thường, ngay cả muốn một nữ nhân, cũng dùng đến thủ đoạn sấm sét như vậy!







Các binh sĩ Hổ Bí quân vốn ngưỡng mộ sùng bái Bàng Kiêu, lúc này đều nghểnh cổ lên, vừa hiếu kỳ vừa nghiền ngẫm nhìn về phía trước, muốn nhìn xem rốt cuộc là mỹ nhân như thế nào, mà có thể khiến Vương gia động tâm, lại còn gióng trống khua chiêng tuyên bố quyền sở hữu.







Nhưng người Đại Yên ai nấy đều tím mặt.







Mọi người vốn nghĩ Hoàng thượng muốn Tần Thái sư dâng con gái lên là hành động vô liêm sỉ, hôm nay Tần Nghi Ninh còn bị người ta sỉ nhục như vậy, thật sự chẳng khác nào tát thẳng vào mặt họ.







Binh sĩ Đại Yên tràn ngập chiến ý, nắm chặt binh khí trong tay, không ngừng chửi mắng.







Mà Hổ Bí quân thấy đối phương hành động như vậy, cũng bày thế trận sẵn sàng chờ đón quân địch.







Tình thế hết sức căng thẳng như dây đàn sắp đứt.







Bàng Kiêu lại hung dữ trừng mắt nhìn Tần Nghi Ninh, rồi phất tay nói: “Lui!”







Hổ Bí quân vốn được huấn luyện kỹ càng, vừa nghe quân lệnh, liền đồng loạt thu hồi binh khí, xếp thành hàng lui lại.







Bàng Kiêu mặc đồ lót đi chân trần trở về lều của mình.







Thấy đối phương lui lại, lúc này người Đại Yên mới thở ra một hơi dài.







Dù sao năng lực tác chiến của Hổ Bí quân không chỉ thể hiện ở sự chỉ huy và trận pháp của chủ soái, mà càng thể hiện ở năng lực tác chiến của mỗi binh sĩ. Vì sự khác biệt khu vực và sự khác biệt của việc huấn luyện thường ngày, một người binh sĩ Hổ Bí quân bình thường có thể địch nổi năm binh sĩ đứng đầu của Đại Yên, chênh lệch như thế khiến người ta không biết phải làm sao.







Tần Hòe Viễn: “Mọi người đều trở về đi, cẩn thận bảo vệ tốt vị trí của mình.







“Dạ.” Binh lính lui về phía sau.







Thôi Văn Khánh nhìn vệt nước mắt chưa khô trên mặt Tần Nghi Ninh, lại nhìn Tần Hòe Viễn đang cau mày, thở dài xoay người trở về lều.







Dù sao, dâng hiến con gái dòng chính duy nhất của mình cho người đàn ông khác là chuyện nhục nhã, Thôi Văn Khánh cũng không tiện hỏi kỹ Tần Hòe Viễn rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Chẳng qua là, Bàng tiểu Vương gia của đối phương thích Tần Nghi Ninh nhiều như vậy, cũng là điều bất ngờ.







Suy nghĩ trước sau, đến đêm, Thôi Văn Khánh chuyển mật báo về kinh, trong đó bẩm báo đúng như thực tế, Tần Hòe Viễn đã đưa con gái tới, nhưng họ Liêm không động lòng, Trung Thuận Thân Vương của Đại Chu lại biểu lộ sự yêu thích Tần Nghi Ninh trước mặt mọi người.







Khi bản mật báo về tới kinh thành, Hoàng đế xem xong mừng như điên, đến mức suốt đêm không ngủ. Bàng tiểu Vương gia là một chiến thần, có quyền cao chức trọng, lại kết bái huynh đệ với Chu đế, nếu có thể lấy lòng được người này, tình huống có lẽ sẽ có cơ cứu vãn.







Lập tức Hoàng đế lại cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, không khỏi đấm ngực, giậm chân vì sách lược sai lầm của mình mà.







Nếu sớm biết con gái của Tần Thái sư được Bàng tiểu Vương gia yêu thích như vậy, ông ta đã chọn một mỹ nữ khác cho Liêm Thịnh Tiệp rồi. Mỗi người một mỹ nữ, hai người đều hài lòng, không ai tranh giành của ai, gây tổn thương hòa khí. Lúc này nhỡ ra hai người tranh giành một nữ tử, e rằng sẽ không hay.








Hoàng đế suy đi nghĩ lại, lại liền hạ chỉ, sai người đưa tới thành Hề Hoa cách kinh thành tám trăm dặm.







Bởi vậy trưa ngày hôm sau, Tần Hòe Viễn nhận được ý chỉ mới nhất của Hoàng đế: “…Tất cả hành động tùy theo tình hình, cần xem hòa đàm là quan trọng nhất.”







Nói cách khác, ai có thể chủ trì hòa đàm, thì hiến Tần Nghi Ninh cho người đó.







Sau khi đuổi nội thị đi rồi, Tần Hòe Viễn nhìn Thôi Văn Khánh cười mỉm.







Thôi Văn Khánh cảm thấy chột dạ, lại cảm thấy bất đắc dĩ.







Ông ta phụng chỉ mà tới, ngoại trừ việc hòa đàm, còn có nhiệm vụ giám sát Tần Hòe Viễn. Suy cho cùng, muốn Tần Hòe Viễn dâng con gái lên, Hoàng đế cũng sợ Tần Hòe Viễn sẽ oán hận và không còn trung thành với Đại Yên, mỗi ngày Thôi Văn Khánh mật báo về cũng là việc bất đắc dĩ.







“Tần Thái sư, hôm nay đối phương án binh bất động, chúng ta có cần tìm cách thúc đẩy không? Chuyện này nếu kéo dài quá lâu, hạ quan sợ Hoàng thượng sốt ruột.”







Nếu như Hoàng thượng sốt ruột, thì chuyện gì cũng có thể làm.







Nếu cuộc hòa đàm lần này thất bại, sợ là Hoàng đế sẽ không đếm xỉa lời bàn tán của người trong thiên hạ, sẽ dứt khoát xử trảm cả nhà hai người bọn họ cho hả giận.







Đương nhiên Tần Hòe Viễn biết sự khó xử và lo lắng của Thôi Văn Khánh: “Hôm nay lại tiếp tục quan sát một ngày đêm, nếu vẫn không được, ngày mai chúng ta sẽ nới lỏng điều kiện thêm một chút.”







Thôi Văn Khánh gật đầu.








Thật ra ông ta cũng rất mâu thuẫn.







Khi ở đây đàm phán hòa bình, ông ta cùng Tần Hòe Viễn kiên quyết tranh thủ lợi ích lớn nhất cho dân chúng Đại Yên.







Bởi vì điều kiện hòa đàm không có được sự nhất trí, Liêm Thịnh Tiệp lại cố ý không chịu lộ diện, nên cuộc hòa đàm bị bế tắc.







Thế nhưng Thôi Văn Khánh hiểu, sợ là Hoàng thượng hoàn toàn không quan tâm bọn họ chấp nhận bỏ ra bao nhiêu ngân lượng và thành trì, mà chỉ cần đối phương đồng ý không tiếp tục chiến tranh, là Hoàng đế sẽ vui mừng thăng quan tiến chức cho bọn họ.







Có một Hoàng đế như thế, Thôi Văn Khánh không biết có nên khóc cho cảnh ngộ của mình một hồi không.







Lúc này Tần Nghi Ninh đang nằm nghỉ trong màn.







Một đêm không ngủ, vừa nhắm mắt lại thì trong đầu xuất hiện cảnh tượng xảy ra tối hôm qua, vòng tay ôm nồng nhiệt của Bàng Kiêu, nụ hôn bá đạo, tiếng gầm tức giận, rồi tiếng dỗ dành xem như dịu dàng, cùng với câu nói “Sớm muộn gì nàng cũng là người của ta” mà hắn lớn tiếng nói trước mặt mọi người.







Những hình ảnh và âm thanh kia giống như những mảng màu đủ loại, hòa trộn với nhau trong đầu nàng, hình thành một vòng xoáy khiến nàng hoa cả mắt.







Nàng không rõ vì sao Bàng Kiêu lại hành động như vậy.







Nàng vốn quen phân tích giữa lợi và hại, lúc này đối mặt với vấn đề của bản thân, trong đầu nàng lại rối thành một nùi.







Đối với Bàng Kiêu, nàng hoàn toàn không có giá trị lợi dụng, vì sao Bàng Kiêu lại chủ động tiếp cận nàng, nhận biết nàng, kết giao với nàng, cứu mạng nàng, còn hai lần giải cứu nàng trong tay Liêm Thịnh Tiệp?








Nàng không muốn tự cho rằng Bàng Kiêu vừa ý với mình, nhưng nếu nàng không có giá trị lợi dụng, thì vì sao hắn phải làm như vậy?







Dù sao, phụ thân của nàng là kẻ thù từng hại chết phụ thân của Bàng Kiêu.







Đối mặt với con gái của kẻ thù, hắn còn hành động như vậy, Tần Nghi Ninh thật sự không hiểu được.







Chỉ là nàng phải thừa nhận, lần này nàng rất may mắn.







May là nàng vào nhầm lều, không phải chỗ ở của Liêm Thịnh Tiệp.







Cho dù bị Bàng Kiêu hôn còn tốt hơn nhiều so với việc phải hiến thân cho Liêm Thịnh Tiệp.







Vốn chưa từng trải sự đời, vừa nhớ tới nụ hôn kia, nàng liền đỏ mặt vì xấu hổ, xoay người giấu mặt vào gối. Tối hôm qua, tuy phụ thân không hỏi gì, thế nhưng với sự thông minh của ông, nhất định phụ thân biết nàng muốn đi về phía lều đối diện làm cái gì rồi. Có một số điều, hai cha con nàng không tiện nói rõ, nhưng hai bên đều ngầm hiểu.







Kế hoạch của nàng thất bại, nàng cũng không thấy bóng dáng của Liêm Thịnh Tiệp đâu cả.







Thế nhưng việc hòa đàm phải làm sao đây?







“Tần tiểu thư!”







Đúng vào lúc này, bên ngoài lều có tiếng binh sĩ bẩm báo, giọng nói hàm chứa sự vui mừng.







“Tần tiểu thư, Tần Thái sư mời tiểu thư lập tức đến lều trung quân một chuyến! Người của đối phương đến, chủ động hòa đàm với chúng ta, Bàng tiểu Vương gia nói tiểu thư phải có mặt!”







Nghe vậy, Tần Nghi Ninh lập tức ngồi dậy, ngẩn ra một chút, mới nói: “Ta lập tức tới ngay.”







Đối phương chủ động hòa đàm?







Nàng không nghe nhầm!







Tần Nghi Ninh không suy nghĩ nhiều, liền chỉnh lại tóc tai một chút, khoác thêm áo choàng rồi liền đi thẳng tới lều trung quân.







Vừa vào cửa, đã thấy Liêm Thịnh Tiệp mặt mũi bầm dập, vẻ mặt u ám đang nói gì đó với Tần Hòe Viễn.







Mà Bàng Kiêu mặc chiến bào màu đen, dẫn theo Hổ Tử mặc trang phục thị vệ đang ôm một con thỏ trắng như tuyết, ngồi xổm ở một bên, thấp giọng nói chuyện.







Thôi Văn Khánh gượng gạo ngồi xổm bên cạnh Bàng Kiêu, vẻ mặt cứng nhắc.







Tần Nghi Ninh hơi ngạc nhiên. Vietwriter.vn







Đường đường là một Trung Thuận Thân Vương, vậy mà ở trong quân doanh, hơn nữa đang trong một cuộc hòa đàm, lại ôm một con thỏ nhỏ.







Tần Nghi Ninh không cầm lòng được, mở miệng trêu chọc: “Bàng tiểu Vương gia, đây là ngài hóa trang thành Hằng Nga sao?”