Cẩm Đường Quy Yến

Chương 90: - Chương 90ƠN CỨU MẠNG




Nhìn thấy Tần Hòe Viễn tới, Tần Nghi Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm, dường như chớp mắt có người đáng tin cậy.







Tôn thị rơi lệ rảo bước ra nghênh đón, ôm lấy cánh tay Tần Hòe Viễn, nức nở nói: “Lão gia, ông đã tới rồi!”







“Ừ, ta nhận được tin tức của Từ đại nhân, liền lập tức dùng khoái mã chạy tới. Các ngươi không sao chứ?”







Tần Hòe Viễn chỉnh lại áo choàng bị xiêu lệch cho Tôn thị, rồi hướng về phía Định Quốc công phu nhân khẽ gật đầu chào, lại nhìn về phía Tần Nghi Ninh, thấy nàng chỉ là búi tóc hơi rối, trên người mặc dù dính vài vết máu nhưng không bị thương, lúc này ông mới hoàn toàn yên tâm.







Tôn thị khóc thút thít nói: “May nhờ có Nghi tỷ nhi che chở chúng ta. Còn có vị Diêu công tử này, nếu không có Diêu công tử ra sức, sợ là bây giờ chúng ta đã…”







Theo ánh mắt của Tôn thị, Tần Hòe Viễn nhìn về phía người thanh niên trúng tên, nửa người đầy máu.







Người thanh niên này tuổi chừng ngoài hai mươi, thân hình cao lớn, dáng vẻ vô cùng tuấn mỹ, mày kiếm hơi xếch lên, mắt phượng sâu thẳm, chính là một nhân vật sâu không lường được.







“Diêu công tử, đa tạ công tử ra tay cứu giúp.” Tần Hòe Viễn chắp tay thi lễ.







Tay trái của Bàng Kiêu giấu sau lưng nắm chặt rồi lại thả ra, vẻ mặt tái nhợt cười nhạt: “Không cần khách khí.”







“Diêu công tử khí độ bất phàm, võ công cao siêu, chỉ cần dẫn theo bốn hộ vệ của tiểu nữ là có thể đương đầu với sự công kích của hai mươi mấy thích khách, thực sự khiến người ta bội phục.” Tần Hòe Viễn mỉm cười tao nhã, vẻ cảm kích chân thành, nhưng cũng không phải là không có sự hoài nghi.







Bàng Kiêu khôi phục dáng vẻ nho nhã, ôm vết thương, đáp lại với vẻ xem thường: “Tại hạ là người bán dạo, lúc còn nhỏ đã từng bái sư học võ, chỉ là may mà hộ vệ của ta có thân thủ rất tốt, bản lĩnh, nếu không thì một mình cũng không thể làm được.”







Nghe vậy, Hổ Tử liền mỉm cười với vẻ hồn hậu, lắc đầu: “Không không không, võ công của công tử cũng cao.”







Tần Hòe Viễn quan sát Hổ Tử, thấy mặt cậu non nớt, dung mạo kháu khỉnh, đôi mắt cũng rất thông minh lanh lợi, khí huyệt gồ lên, vóc người rắn chắc, thoạt nhìn đã nhận ra là một người luyện võ, lại nhìn vị công tử tuấn mỹ này, tuy cũng cao to, nhưng khí chất lại rất nho nhã, liền tin phân nửa.







Cũng không trách được ông đa nghi, người này xuất hiện ở Tiên Cô quan, còn cứu tính mạng của vợ con ông, dù sao ông cùng phải tra xét rõ ràng mới được.







Tần Nghi Ninh mím môi, thấy cuộc nói chuyện của hai người vừa kết thúc, liền lo lắng hỏi: “Nữ quyến trong viện không sao chứ?”







Định Quốc công phu nhân cũng căng thẳng nhìn về phía đó.







Tần Hòe Viễn nghe vậy liền nhìn về phía Từ Mậu ở bên cạnh.







Từ Mậu nói: “Thái sư yên tâm, ta đã xem rồi, các nữ quyến không sao, thích khách vẫn chưa tới bên đó. Chỉ có điều, có ba đạo cô của Tiên Cô quan và hai phu khiêng kiệu ở trước sơn môn bị giết. Vị trí của các xác chết cho thấy, sợ là đám thích khách kia xông thẳng tới viện này.”







Từ Mậu nói, nghi ngờ quan sát Định Quốc công phu nhân một chút, lại nhìn Lưu tiên cô.







Định Quốc công phu nhân rất trấn tĩnh, chỉ là sắc mặt không được tốt.







Lưu tiên cô lộ vẻ còn chưa hết kinh sợ, đang từ từ nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm cầu nguyện, hiển nhiên là bị dọa sợ hết hồn.







Ánh mắt hoài nghi của Từ Mậu rốt cuộc rơi vào người Bàng Kiêu và Hổ Tử.







Bàng Kiêu hơi nhíu mày ôm vai.







Nhưng Hổ Tử lại thầm mắng: Mắng Tần Hòe Viễn vong ân phụ nghĩa, lại mắng triều đình Đại Yên không có lấy một vị quan tốt, cuối cùng mắng Tần Nghi Ninh là hồng nhan họa thủy! Hai chủ tớ vốn đã có thể đi lâu rồi, hà cớ gì phải ở đây! Đều do nàng ta gây ra đại họa này!







Nhìn thấy ánh mắt của Từ Mậu, Tần Nghi Ninh lo lắng nhíu mày.







Nàng đã xác định lai lịch của vị công tử này không đơn giản, nhưng hôm nay hắn cứu mạng nàng, cứu mạng mẫu thân và ngoại tổ mẫu của nàng, hơn nữa, nếu không có hắn liều mình chắn tên cho nàng, sợ là nằng đã chết rồi.







Xưa nay nàng là người có ân tất báo, huống chi nàng và vị Diêu công tử cũng có duyên gặp mặt hai lần, người ta không nói thật lai lịch cũng là có thể thông cảm được, nàng không thể vì người ta muốn giữ bí mật thân phận, mà gạt bỏ ơn hắn đã cứu mạng nàng.







Tần Nghi Ninh không có ấn tượng tốt đẹp nào đối với quan lại của Đại Yên, căm thù sự hủ bại của triều đình Đại Yên đến tận xương tủy, đương nhiên sẽ không giúp họ đối phó ân nhân cứu mạng của mình.







Nàng tính toán rất nhanh trong đầu, tìm đối sách.







Tâm trạng của Bàng Kiêu vốn phiền muộn, khi nhìn thấy Tần Nghi Ninh lo lắng cho mình, lập tức trở nên dễ chịu.







Sức quan sát của hắn hơn người, mặc dù không nhìn chằm chằm Tần Nghi Ninh, cũng nhìn rõ dáng vẻ hơi nhíu mày suy nghĩ của nàng.







Sao có thể đáng yêu đến như vậy!







Thật sự là khiến hắn cầm lòng không đậu chỉ muốn cướp nàng về nuôi dưỡng bên người! Nha đầu kia đẹp như một bức tranh, ngắm nhìn hàng ngày cũng thích!







Chỉ là, đối với cái chết của Bàng Trung Chính, Tần Hòe Viễn không tránh khỏi có liên quan.







Về lý, Bàng Kiêu hiểu rõ chuyện này không thể đổ hết tội lỗi lên đầu Tần Hòe Viễn, mà trước hết phải trách tên hôn quân Bắc Ký quá đa nghi, thứ hai là lập trường bất đồng, Tần Hòe Viễn là người Đại Yên, ông đối phó như vậy với kẻ xâm lược cũng là điều bình thường.







Thế nhưng về tình riêng, suy cho cùng hắn thấy khó chịu đối với Tần Hòe Viễn.







Một cô gái thú vị như thế, vì sao lại là con gái của Tần Hòe Viễn chứ…







Trong lúc bao nhiêu ý niệm xoay chuyển trong đầu hai người, Tần Hòe Viễn đã nắm tay Tôn thị, lại gọi Tần Nghi Ninh, rồi nói với Từ Mậu: “Nếu như thế, bản quan đưa gia quyến về trước.”







Không ngờ Từ Mậu nhanh chân chặn trước mặt mấy người Tần Hòe Viễn khách khí chắp tay nói: “Tần Thái sư dừng chân! Việc hôm nay, gia quyến của Thái sư gia cũng là người chứng kiến, hạ quan còn muốn giữ họ lại hỏi một chút.”







Tần Hòe Viễn không vui nói: “Ở đây còn có đạo cô của Tiên Cô quan, còn có mặt những người khác, chẳng lẽ không đủ để Từ đại nhân tra hỏi sao?”







Gương mặt vẫn tươi cười, Từ Mậu cung kính thi lễ với Tần Hòe Viễn, nhưng lời lẽ và thái độ lại rất kiên quyết: “Tần Thái sư thứ tội, hạ quan chỉ làm theo chức trách, Tần Thái sư là tấm gương sáng cho quan viên trong triều, một yêu cầu hợp lý như vậy của hạ quan, chẳng lẽ Thái sư cũng không cho phép? Việc này truyền ra ngoài, cũng không tốt cho danh tiếng của Thái sư.”







Vẻ mặt Tần Hòe Viễn u ám, ông nhíu mày nhìn Từ Mậu.







Từ Mậu vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt Tần Hòe Viễn, một bước cũng không nhường.







Tần Nghi Ninh thấy rõ tất cả, trong lòng đã hiểu rõ.








Vị Từ đại nhân này cũng không cùng phe phái với phụ thân nàng, đến tám, chín phần là vây cánh của Tào Quốc trượng.







Quan hệ trong triều của Tào Quốc trượng rất phức tạp, nhiều năm nay bên dưới các bộ đều có tâm phúc của ông ta. Tuy phụ thân có thế lực mạnh mẽ, nhưng không có Hoàng hậu làm chỗ dựa trong cung như Tào Quốc trượng.







Tần Nghi Ninh không muốn vì chuyện này mà phụ thân lục đục với phe của Tào Quốc trượng. Cho dù không chống lại Tào Quốc trượng, mà vì chuyện này dù là đối địch với bất cứ ai cũng đều không tốt.







Huống hồ, nàng còn muốn bảo vệ ân nhân cứu mạng.







Có nàng đứng ra giải thích, lai lịch của người này cũng có thể tin được.







Mặc dù nàng nghi ngờ hắn, nhưng giúp hắn một phen, coi như là trả ơn hắn.







Tần Nghi Ninh liền bước tới hành lễ: “Phụ thân, không bằng phụ thân đưa mẫu thân trở về, trong nhà cũng có chuyện cần cha mẹ xử lý, con ở lại chỗ này, giải thích rõ ràng với Từ đại nhân, sau đó cũng lập tức hồi phủ.”







Tần Hòe Viễn nhíu mày: “Con là thân con gái, xuất đầu lộ diện như thế, còn ra thể thống gì!”







Tần Nghi Ninh nói: “Phụ thân cũng biết con không giống với các cô gái khác. Huống chi con cũng không chỉ có một mình, có ngoại tổ mẫu ở đây, còn có bằng hữu làm ăn và các hộ viện của con nữa.”







“Bằng hữu làm ăn?” Tần Hòe Viễn nghi hoặc nhướng mày.







Tần Nghi Ninh nói: “Dạ, là Diêu công tử. Phụ thân cũng biết bên dưới Chiêu Vận Ti của con còn có sản nghiệp khác mà.”







Tần Hòe Viễn lại nhíu mày nhìn về phía Bàng Kiêu.







Ông muốn hỏi lại, nhưng cũng biết lúc này này không nên nói nhiều, không biết ở chỗ này có bao nhiêu tai mắt tụ tập.







Nghĩ vậy, Tần Hòe Viễn liền gật đầu nói: “Con hãy cẩn thận.”







Trong nhà còn phải đón Tào thị vào cửa, thật ra ông muốn ở lại đây, nhưng chuyện ở nhà cũng rất cấp bách. Đã làm lỡ nhiều thời gian như thế, nếu sự việc ầm ĩ lên, sợ là kế hoạch của ông cũng có biến.







Hơn nữa, trước mặt Từ Mậu, ông để Tần Nghi Ninh ở lại phối hợp điều tra, Từ Mậu cũng không dám làm gì nàng.







Tần Hòe Viễn liền nắm tay Tôn thị rảo bước.







Được Tần Hòe Viễn nắm tay, Tôn thị hầu như quên đi nỗi tủi thân khi ông ta nạp thiếp, càng quên nói lời từ biệt mẫu thân của mình, liền vừa cảm động vừa vui mừng theo Tần Hòe Viễn rời khỏi Tiên Cô Quan.







Trong lúc Từ Mậu dẫn người tra xét trong viện, Tần Nghi Ninh dặn bảo Băng Đường và Thu Lộ: “Các ngươi tới giúp Diêu công tử xem thương thế trước đi!”







Tuy nói “Các ngươi’, nhưng ánh mắt thì nhìn Băng Đường.







Băng Đường trịnh trọng gật đầu: “Cô nương yên tâm, ta đi ngay.”







Tần Nghi Ninh lại nói với Bàng Kiêu: “Công tử yên tâm, tỳ nữ này của ta biết một chút y thuật, trước hết để nàng ta băng bó cầm máu cho công tử, sau đó lại mời đại phu đến xem.” Vietwriter.vn







Bàng Kiêu như cười như không nhìn Tần Nghi Ninh, không gật đầu, cũng không từ chối.







Tần Nghi Ninh bị hắn nhìn như vậy, lại cảm tháy tim đập rất nhanh, ngay cả bàn tay hắn nắm lúc nãy cũng hơi nóng lên.







Nàng hoảng loạn rũ hàng mi dài xuống.







Lúc này Bàng Kiêu mới tha cho nàng, nở nụ cười nói: “Làm phiền cô nương.”







Lưu tiên cô vội dẫn mọi người vào nhà: “Ở chỗ này đi. Bần đạo còn có một chút thảo dược có thể sử dụng.”







Đợi Bàng Kiêu, Hổ Tử đã theo Băng Đường và Thu Lộ vào nhà, Tần Nghi Ninh liền dẫn theo Tùng Lan trà lời một số câu hỏi của Từ Mậu.







Vấn đề Từ Mậu hỏi xoay quanh chuyện xảy ra hôm nay, Tần Nghi Ninh phát hiện thích khách như thế nào, sai người đi báo tin như thế nào.







Tần Nghi Ninh tránh nặng tìm nhẹ trả lời một hồi. Càng nói chuyện với Từ Mậu, nàng càng thấy không ưa người này







Người này thoạt nhìn là người thông tuệ, nhưng trên thực tế lại vô cùng tự phụ, nhiều lúc Tần Nghi Ninh còn chưa dứt lời, ông ta đã cắt ngang “Đã biết, đã biết”, “Được, đã rõ rồi”.







Về sau, Tần Nghi Ninh dứt khoát không cần phải nhiều lời nữa. Người này đã có quyết định của mình, nàng còn có thể nói gì?







Từ Mậu ôm cánh tay, lại hỏi: “Vị Diêu công tử kia là bằng hữu của ngươi?”







“Đúng vậy, Diêu công tử có qua lại làm ăn với ta.”







“Làm ăn?” Giọng Từ Mậu có phần xem thường: “Tần tiểu thư thật sự là nhân vật lợi hại.”







Đương nhiên Tần Nghi Ninh nhận ra vẻ xem thường của ông ta, nàng cười nói: “Đại nhân nói đùa rồi, ta cũng chỉ là nữ tử khuê các, có lợi hại hơn nữa thì cũng có bao nhiêu lợi hại đâu.”







Chỉ một câu giống như thật mà là giả, nàng đã khiến Từ Mậu nhớ tới nhân vật phía sau lưng cô nương này là ai.







Nàng là con gái của Tần Hòe Viễn, là cháu ngoại của Định Quốc công.







Tuy Định Quốc công đã sụp đổ, nhưng những cựu thần phe Định Quốc công vẫn còn, hơn nữa hiện nay thế lực của Tần Hòe Viễn đang thịnh, thật sự là ông ta không nên đắc tội với nha đầu này!







Từ Mậu không để ý tới Tần Nghi Ninh nữa, bắt đầu chỉ vào mấy thi thể trên mặt đất, phán đoán vụ án.







“Bản quan đã nhìn kỹ, những người này đến Đại Yên ám sát, nhưng mặc quân phục Đại Chu, chẳng lẽ nghĩ Ngũ Thành Binh Mã Ti chúng ta là ăn chay sao? Ta thấy bọn chúng nhất định không phải từ Đại Chu tới!”







Bên cạnh lập tức có người nịnh nọt phụ họa: “Đúng đúng, đại nhân nói rất đúng!”







“Đại nhân thật sự là rất sáng suốt, nếu thật sự là người Đại Chu, sao lại mặc quân phục Đại Chu chứ!”