Cẩm Đường Quy Yến

Chương 79: - Chương 79CHÉM ĐẦU




Làm quan trong triều, Tần Hòe Viễn tiếp xúc rất nhiều người, nhưng không có mấy người không cần ông nói nhiều mà vẫn có thể hiểu ý, không cần bàn mà vẫn trùng hợp ý kiến như Tần Nghi Ninh.







Suy cho cùng, đây chính là con gái của ông, không những dung mạo và cách hành sự giống ông mà còn vô cùng thông minh.







Trong lòng Tần Hòe Viễn thầm thích thú, vẻ mặt ấm áp, nói:







“Con thật sự biết nỗi khó xử của ta.”







Tần Nghi Ninh nghiêm túc nói:







“Phụ thân có thể làm việc bên người Hoàng thượng, leo tới vị trí cao như ngày hôm nay, e rằng lúc ngủ cũng phải mở một con mắt, thật sự là lao tâm lao lực. Phụ thân là người đứng đầu một nhà, nếu phụ thân có chút sơ sẩy, e rằng nhà chúng ta sẽ gặp phải tình cảnh như nhà Định Quốc công. Nhiều lúc con nghĩ tới, lại lo lắng trước sự vất vả và áp lực mà phụ thân đang phải gánh chịu, chỉ tiếc là con gái vẫn là con gái, không thể san sẻ gánh nặng cho phụ thân.”







Thấy nàng tuổi nhỏ mà dáng dấp lại như người từng trải, Tần Hòe Viễn cảm thấy con gái mình rất đáng yêu, lời lẽ của nàng luôn là những lời làm lòng ông xúc động nhất. Trong nhà này, không nói lão Thái Quân, mà ngay cả hai người em trai của ông cũng đều xem ông như là một ngọn núi vĩnh viễn sẽ không ngã xuống.







Có đôi khi, điều người đàn ông cần không phải là người trong nhà có thể giúp mình san sẻ công việc bận rộn, mà chỉ cần cảm thông với sự nỗ lực và khó xử của mình, là đã đủ để họ cảm thấy ấm lòng rồi.







Việc cần bàn đều đã nói xong, Tần Hòe Viễn liền nói:







“Kế tiếp con đến thỉnh an tổ mẫu của con, nếu tổ mẫu hỏi cái gì thì con phải trả lời cho thích hợp.”







Tần Nghi Ninh hiểu ngay là Tần Hòe Viễn sợ nàng tranh cãi với lão Thái Quân, làm bà tức giận.







“Dạ, con hiểu rồi.”







Tần Hòe Viễn hài lòng gật đầu, nói:







“Bây giờ con về ngay đi, cố gắng khuyên nhủ mẫu thân con, trong lòng nàng ấy nhất định rất khổ sở.”







Tần Nghi Ninh vâng dạ, vừa đứng dậy hành lễ, bên ngoài đã có tiếng Khải Thái truyền vào:







“Lão gia, người trong cung tới, nói là Hoàng thượng có việc gấp triệu kiến, bảo lão gia cấp tốc vào cung.”







Tần Hòe Viễn thản nhiên nói:







“Ta biết rồi.”







Tần Nghi Ninh thầm rùng mình:







“Phụ thân, chuyện Chiêu Vận Ti…”







“Ta tự có chủ trương, con cứ đi đi.”







“Hoàng thượng sẽ không trách phạt phụ thân chứ?”







Tần Nghi Ninh rất lo lắng, nếu điều nàng làm sẽ gây tổn hại cho người nhà, thà rằng nàng không làm.







Tần Hòe Viễn điểm nhẹ lên trán Tần Nghi Ninh:







“Tuổi nhỏ thì làm việc nhỏ, tuổi còn nhỏ không nên quá nhọc lòng như thế. Đi thỉnh an tổ mẫu con đi!”







Giọng nói đầy yêu thương của ông khiến một người từ nhỏ thiếu sự quan tâm của trưởng bối như Tần Nghi Ninh rất xúc động, lúc này gương mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, đôi mắt mở to, sáng ngời như đôi vầng trăng rằm, nàng ngoan ngoãn hành lễ với Tần Hòe Viễn rồi lui ra.







Tần Hòe Viễn nhìn theo bóng lưng Tần Nghi Ninh đi xa rồi liền bảo Khải Thái đi chuẩn bị xe ngựa.







Bên này, Tần Nghi Ninh rảo bước trở về Từ Hiếu Viên, còn chưa tới trước cửa đã thấy một tiểu nha hoàn ngồi xổm trên thềm, thấy nàng đi tới liền từ từ đứng dậy đi vào trong viện.







Tần Nghi Ninh thấy lạ, bước chân hơi chậm lại một chút, rồi lại bước đi bình thường. Vừa bước lên bậc thầm, nàng đã thấy Tần ma ma cầm đèn đi ra.







Trong chớp mắt, Tần Nghi Ninh liền hiểu rõ, bước tới nghênh đón Tần ma ma, dịu dàng hỏi:







“Tần ma ma, lão Thái Quân có chuyện gì dặn bảo?”







Tần ma ma khẽ nhún đầu gối cúi chào, Tần Nghi Ninh cũng liền đáp lễ.







Hai người tới gần, Tần ma ma mới hạ giọng nói:







“Lão Thái Quân thấy trong người khó chịu, người vừa mới uống thuốc xong, đang buồn phiền. Ngày hôm nay, chuyện nhà Định Quốc công đã lan truyền khắp nơi, lão Thái Quân lo lắng, khuyên Đại phu nhân mấy câu, nhưng có lẽ do tâm trạng không tốt nên Đại phu nhân cãi vã với lão Thái Quân. Lão Thái Quân tức giận sai người nhốt Đại phu nhân vào từ đường sám hối. Lát nữa gặp lão Thái Quân, Tứ tiểu thư thận trọng một chút.







Tần Nghi Ninh hơi kinh ngạc.







Nàng không bất ngờ trước việc Tôn thị hành động không phân nặng nhẹ, mà bất ngờ vì lão Thái Quân lại hợm hĩnh đến mức đó.







Lão Thái Quân không hài lòng về Tôn thị không chỉ mới ngày một ngày hai, trước nay vẫn nhẫn nại, nhưng bây giờ chỉ mới một ngày đã không nhẫn nại được nữa rồi.







“Đa tạ Tần ma ma, ta biết rồi. Tuy mẫu thân kích động, nhưng lòng dạ không xấu, mà gặp phải chuyện như thế, cũng không ai có thể bình tĩnh được, cũng có thể nói mẫu thân xung đột với lão Thái Quân trong lúc mất trí. Lão Thái Quân lại một lòng nghĩ tới toàn bộ Tần gia chúng ta. Ài, cũng là khó xử cho lão Thái Quân!”







Là người tinh ý, vừa nghe đã hiểu, Tần ma ma cười nói:







“Ta cũng khuyên lão Thái Quân như thế.”







“Có Tần ma ma ở bên người lão Thái Quân, thật sự là hữu dụng hơn nhiều so với đám nha đầu nhỏ tuổi bọn ta. Gặp chuyện là bọn chúng ta luống cuống tay chân…”







Nghe nàng nói vậy, Tần ma ma cảm thấy rất dễ chịu, bèn nắm tay Tần Nghi Ninh cùng vào cửa băng qua xuyên đường, dọc đường khuôn mặt luôn tươi cười, cằm cũng không kiềm chế được mà giương cao.







Tần Nghi Ninh cũng lập tức kìm nén tâm trạng bi thương và bối rối, gắng gượng nở nụ cười.







Bà cụ mê tín, vốn đang lo sợ Tần gia bị nhà Định Quốc công liên lụy, nếu nàng lại bày ra vẻ mặt buồn rười rượi, sao có thể nói được chuyện gì?







“Lão Thái Quân.”







Vào cửa, Tần Nghi Ninh đi vòng qua bức bình phong sơn khắc Hỉ thượng mai sao vào phòng trong, nghiêm chỉnh hành lễ.







Lão Thái Quân đang cầm tẩu thuốc đồng thau hút thuốc, thấy nàng bước vào, liền cau mày, trầm giọng nói:







“Sao ngươi trở về muộn như vậy? Đi đâu vậy? Ngươi cũng bắt chước mẫu thân ngươi, đến lúc này rồi còn không phân rõ trong ngoài! Tuy rằng nhà ông bà ngoại ngươi đối xử tốt với ngươi, lại cho ngươi bạc và cửa tiệm, nhưng ngươi là máu huyết của Tần gia, là người của Tần gia!”







“Ngươi đừng nghĩ nhận được tài sản của ông bà ngoại ngươi là muốn làm gì thì làm! Chút của cải đó đối với họ lúc trước cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc. Ngươi là một tiểu nha đầu, lớn xác nhưng suy nghĩ ấu trĩ, ngươi thì biết cái gì! Nhận được chút của cải đó là đã cảm kích đến mức như vậy rồi, ngươi không sợ gây họa làm liên lụy tới phủ chúng ta ư!”







Bị một đống lời lẽ tính toán kiểu con buôn đổ ập xuống đầu như vậy khiến Tần Nghi Ninh cảm thấy rất ấm ức.








Cho dù đối với Tôn gia, Chiêu Vận Ti chỉ là chút của cải nhỏ bé như hạt cát trong sa mạc, chẳng lẽ đối với Tần gia thì không phải? Thế sao lão Thái Quân tiếc không cho nàng?







Thế nhưng Tần Nghi Ninh biết, dù cho lão Thái Quân cư xử như vậy, bà vẫn là tổ mẫu của mình, chẳng lẽ nàng có thể giết chết bà?







“Lão Thái Quân giáo huấn rất đúng, cháu đã về từ sớm, nhưng phụ thân gọi cháu đến thư phòng ngoại viện nói chuyện rất lâu nên mới chậm trễ, không thể lập tức đến thỉnh an lão Thái Quân.”







Tần Nghi Ninh khéo léo nhận sai.







Thế này là mình mắng sai rồi?







Lão Thái Quân vốn đã ôm một bụng đầy tức giận, giờ lại đạp phải cái đinh mềm khiến bà ta cảm thấy hơi xấu hổ.







Tần Nghi Ninh đâu có mong đợi bà cụ nhận lỗi? Như thế có khác gì mong người ta hận mình?







Ngay lúc này, nàng đưa ra một bậc thang:







“Để tổ mẫu phải lo lắng, là lỗi của cháu. Hôm nay, không những phủ Định Quốc công xảy ra chuyện mà quốc thư của Đại Chu còn dán đầy đường, hơn nữa còn có người bị Tào Quốc trượng giết chết bên đường. Tình hình bên ngoài hiện nay đang hỗn loạn, quả thật là cháu không nên về muộn. Chỉ là có việc cấp bách trong kinh doanh, tiện đường đi gặp Chung đại chưởng quỹ hỏi chuyện sổ sách nên mới về muộn một chút, xin lão Thái Quân thứ tội.”







Thấy không bị mất thể diện, lão Thái Quân cảm thấy dễ chịu đi nhiều:







“Ừ, biết sai là tốt rồi, ngươi đứng lên rồi nói.”







Bất tri bất giác, lão Thái Quân đã quên ngay những lời trách mắng ban đầu của mình.







Tần Nghi Ninh mỉm cười đứng dậy, cầm chùy mỹ nhân đấm bóp chân cho lão Thái Quân, chỉ hỏi những câu đại loại như lão Thái Quân dùng bữa tối có ngon miệng không chứ không hề có ý xin tha cho Tôn thị.







Lão Thái Quân càng cảm thấy trong lòng dễ chịu.







Giữa lúc này, từ bên ngoài, đại nha hoàn Cát Tường vội vàng chạy vào, mặt mày tái nhợt, nói:







“Lão Thái Quân, bên ngoài xảy ra chuyện!”







“Chuyện gì? Chuyện gì mà vội vàng hoảng hốt làm kinh động tới lão Thái Quân?”







Tần ma ma trách mắng.







Cát Tường nhìn về phía Tần Nghi Ninh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ phức tạp và cảm thông, quỳ xuống nói:







“Lão Thái Quân, nam đinh Tôn gia vừa bị kéo ra ngoài, tất cả đều bị chém đầu! Kể cả biểu thiếu gia mới năm tuổi!”







Lão Thái Quân cả kinh, chiếc tẩu thuốc trong tay rơi trên mặt đất, tro bụi lập lòe rơi đầy mặt đất. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn







“Ngươi nói cái gì? Chẳng phải là ba ngày sau mới xử trảm sao?”







Cát Tường nói:







“Vừa rồi Khải Thái bên ngoài lão gia trở về nói, tối nay lão gia bị Hoàng thượng giữ lại trong cung bàn bạc đại sự. Nguyên do khiến người của Tôn gia bị xử trảm sớm là vì phía Đại Chu không nhận được não của Thế tôn Định Quốc công, trong cơn tức giận, Đại Chu sai người giết hại một mạch hai vạn tù binh Đại Yên chúng ta! Hoàng thượng giận dữ, không chờ sau ba ngày, mà lập tức sai người xử trảm toàn bộ nam đinh Tôn gia! Lúc này thi thể bị ném ở ngoài Ngọ môn, máu tươi đầy đất, mặc cho người người chửi rủa…”