Cẩm Đường Quy Yến

Chương 7: - Chương 7CÁI TÁT




Vừa nhìn thấy nàng khoan thai đi tới trong ánh nắng chiều, con ngươi của Tần Tuệ Ninh liền co rút lại.







Dáng người Tần Nghi Ninh cao gầy thon thả, khi bước đi, chiếc áo choàng màu mật ong hơi mở rộng, lộ ra chiếc váy dài cùng màu phất phơ như sóng cuộn, càng làm nổi bật dáng đi vô cùng mềm mại của nàng, trong sự mỏng manh pha lẫn một chút khí chất mạnh mẽ. Sống lưng thẳng tắp, khi nhìn thấy Tần Tuệ Ninh, nàng mỉm cười, dung mạo giống hệt Tần thừa tướng thời trẻ, khiến Tần Tuệ Ninh vừa nhìn đã có cảm giác thua kém một bậc.







Hít một hơi thật sâu, Tần Tuệ Ninh tự nhủ: Ta mới là con gái ruột! Cầm kỳ thi họa ta đều tinh thông! Nó chẳng qua chỉ là một người rừng! Ta vốn đã rất quen thuộc với đường lối sinh hoạt ở ngôi nhà lớn này, Tần Nghi Ninh mới là kẻ phải lo lắng!







Sau khi xốc lại tinh thần, Tần Tuệ Ninh mỉm cười đi về phía Tần Nghi Ninh, chủ động chắp tay thi lễ:







“Tiểu Khê muội muội, muội đã đến rồi. Ta đang định sai người tới Tuyết Lê Viện, vì trong nhà có quy củ thăm hỏi sớm chiều.”







Vẫn một mực gọi tên nàng như vậy chứ không sửa, người này nhất định vẫn sẽ không để nàng được yên đâu!







Tần Nghi Ninh mỉm cười, đáp lễ rồi nói:







“Tuệ Ninh cô nương, đa tạ hảo ý của ngươi, chỉ là Kim ma ma đã cho ta biết quy củ sớm – chiều rồi, nhờ vậy mới không khiến ta xấu mặt trước phu nhân. Tuy nhiên, ta xin nhận lòng tốt của ngươi.”







Nghe gọi bốn tiếng “Tuệ Ninh cô nương”, vẻ mặt tươi cười của Tần Tuệ Ninh liền khựng lại, lại nghe là do Kim ma ma nhắc nhở, trong lòng nàng ta khó tránh khỏi bắt đâu hoài nghi thái độ của Đại phu nhân, liền thoáng liếc nhìn Thái thị ở bên cạnh.







Thái thị lập tức hiểu ý, chớp chớp mắt.







Tần Tuệ Ninh kéo tay Tần Nghi Ninh rảo bước về phía Hưng Ninh Viên, dịu dàng nói:







“Muội vừa mới trở về, vẫn còn chưa hiểu lắm về mọi thứ trong phủ, nếu có việc gì cần, có thể tới hỏi ta. Ta tuy bất tài, nhưng cũng vẫn biết một số đạo lý dễ hiểu nhất.”







Nàng ta ám chỉ ngay cả quy củ dễ hiểu nhất Tần Nghi Ninh cũng không hiểu nổi.







“Đa tạ Tuệ Ninh cô nương, việc này đương nhiên phụ thân sẽ an bài Tây Tịch và ma ma dạy dỗ quy củ tới hướng dẫn.”







Tần Nghi Ninh nói thong thả, lời lẽ hết sức nhã nhặn:







“Chỉ có điều ta sinh trưởng ở thôn quê, đương nhiên không bì được với Tuệ Ninh cô nương may mắn lớn lên trong tướng phủ.”







Nàng ám chỉ Tần Tuệ Ninh làm con tu hú chiếm tổ chim chích mà còn vênh vang đắc ý.







Hai người đi tới dưới mái hiên, đều nhìn nhau mỉm cười.







Ban đầu, Tần Tuệ Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Tần Nghi Ninh. Cũng không biết có phải do Tần Nghi Ninh rất giống cha mình, ánh mắt của nàng như nhìn thấu tất cả, bên cạnh đó còn có sự sắc lạnh của dã thú khiến Tần Tuệ Ninh không tự chủ được phải né tránh, đến khi ý thức được phản ứng của mình, nàng ta lại cảm thấy bực bội.







Không ngờ Tần Nghi Ninh cũng sắc sảo không kém.







“Tứ cô nương, Tuệ Ninh cô nương tới rồi.”







Tiếng hô của đại nha hoàn Thái Quất phá vỡ cục diện bế tắc, nàng ta quỳ gối hành lễ, vén rèm độn bông qua một bên.







Thoáng cái, tâm trạng của Tần Tuệ Ninh như rơi xuống đáy vực.







Tiếng gọi “Tứ cô nương” đã không còn là tiếng xưng hô với nàng ta nữa rồi, chỉ một câu nói của phụ thân, nàng ta đã từ con ruột biến thành con nuôi.







Nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của nàng ta, Tần Nghi Ninh hơi nhíu mày.







Ngọn đèn mờ mờ phát ra quầng sáng ảm đạm rọi xuống mặt đất dưới chân hai người, một làn hơi ấm và mùi hương trái cây thoang thoảng ập tới trước mặt, dường như mùa xuân đã tới.







Cởi áo choàng giao cho tỳ nữ, Tần Nghi Ninh không kềm được lòng hiếu kỳ, chớp đôi mắt to ngơ ngác quan sát chung quanh. Vốn nàng nghĩ chỗ mình đã tốt rồi, bây giờ tới Hưng Ninh Viên này mới biết thế nào là hoa lệ.







Ít nhất thì chỗ nàng ở không có được sự ấm áp như nơi này.







Đi vòng qua vách ngăn trang trí vào phòng khách, Tần Tuệ Ninh nũng nịu cười nói:







“Mẫu thân, người dùng bữa tối chưa?”







Quỳ gối hành lễ xong, nàng ta bước nhanh tới ngồi bên cạnh Tôn thị, nhìn Tần Nghi Ninh tựa như thị uy.







Tần Nghi Ninh ngoan ngoãn hành lễ, thưa một tiếng: “Phu nhân”, trong lòng hơi ước ao mình cũng có thể thân cận như vậy với Tôn thị.







Tôn thị vỗ nhẹ lên tay Tần Tuệ Ninh, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Nghi Ninh, lãnh đạm nói:







“Ngươi cũng ngồi xuống đi. Ăn cơm tối chưa?”







Thái Quất lập tức bưng một chiếc đôn thêu hoa tới, đặt trước mặt Tôn thị, cách chừng năm bước.







Tần Nghi Ninh nghiêng người ngồi xuống, nhìn vị trí và bàn tay nắm chặt tay Tôn thị của Tần Tuệ Ninh, ánh mắt nàng dần dần nguội lạnh, lễ độ và khuôn phép cụp mắt xuống nói:







“Bẩm phu nhân, con ăn rồi.”







Tôn thị “À” một tiếng, cũng không biết nên nói gì thêm.







Bầu không khí có phần gượng gạo.







Dường như hiểu rõ sự quẫn bách của Tôn thị, Tần Tuệ Ninh cười nói:







“Tiểu Khê ở Tuyết Lê Viện có quen không? Còn thiếu cái gì không?”







Tôn thị lập tức nói:







“Đúng rồi, thiếu cái gì thì nói với người hầu, bảo họ chuẩn bị cho.”







Bà điểm vào chóp mũi Tần Tuệ Ninh tỏ ý khen ngợi.







Cảnh tượng vô cùng thân thiết kia càng khiến Tần Nghi Ninh cảm thấy mình chỉ là người ngoài.







Trên thực tế, ngay khoảnh khắc Tôn thị nghi ngờ nàng là con rơi bên ngoài của Tần Hòe Viễn, nàng đã là người ngoài rồi mà?







Tần Nghi Ninh chôn giấu thật sâu nỗi chờ mong pha lẫn thất vọng vào trong lòng, khóe miệng cong lên tự giễu, lộ ra đôi má lúm đồng tiền:







“Dạ, đa tạ phu nhân quan tâm.”








Tôn thị nhìn Tần Nghi Ninh, ánh mắt thoáng hiện vẻ dịu dàng.







Một bé gái giống Tần Hòe Viễn như vậy, tính tình lại không đáng ghét, thực sự khó có thể khiến người khác có ác cảm được. Chỉ có điều, trong lòng bà vẫn ngờ vực, không thể xác định rốt cuộc nàng có phải là con rơi bên ngoài của Tần Hòe Viễn hay không.







Thấy thái độ của Tôn thị có phần dao động, Tần Tuệ Ninh cảm thấy bất an, biết rõ còn cố tình làm nũng nói:







“Mẫu thân, phụ thân đâu rồi? Hôm nay phụ thân có trở về không?”







Tôn thị nghe vậy, vẻ mặt liền sa sầm.







Tần Hòe Viễn có bốn người thiếp, hôm nay đến phiên Hoa di nương, vừa rồi Tần Hòe Viễn sai người tới nói hôm nay sẽ không về.







Nghĩ tới hai vợ chồng mình cãi nhau vì tiện nhân kia, buổi tối mình muốn làm hòa, thì lại không gặp được, Tôn thị tức giận, ánh mắt nhìn Tần Nghi Ninh càng lộ ra vẻ chán ghét, không nhịn được mà thốt ra lời lẽ chua chát.







“Lão gia thương ngươi, đã sai người vào cung mời ma ma dạy lễ nghi quy củ rồi, sáng sớm ngày mai sẽ đến, còn bỏ ra số tiền lớn mởi gia sư cho ngươi. Đây chính là ưu đãi mà đám người Tuệ tỷ nhi cũng không có.”







Tôn thị càng nói, trong lòng càng chua xót, cho rằng Tần Hòe Viễn tốt với Tần Nghi Ninh như vậy là vì người mẹ ngoài kia của nàng, không tránh khỏi cao giọng nói.







“Ta không quan tâm mẹ của ngươi hiện ở đâu, ngươi đã tới tướng phủ thì phải tuân theo quy củ của tướng phủ chúng ta, cho ngươi học tập thì ngươi phải chăm chỉ học tập, không được lười biếng hoặc khăng khăng từ chối. Người trong nhà chúng ta sau này còn phải lộ diện nhiều, nếu ngươi bêu xấu bên ngoài, làm mất thể diện tướng phủ chúng ta, thì coi chừng ta lột da ngươi!”







Nghe Tôn thị răn dạy, Tần Nghi Ninh đứng lên. Lúc này mặt nàng không chút biểu cảm, chỉ cụp đôi mi dài xuống, cảm thấy lời nói của Tôn thị như lưỡi dao cắt đi từng miếng thịt trên người mình, máu trong người lạnh băng, dường như đã đông cứng lại.







Hết lần này tới lần khác, mẹ ruột nàng không chịu thừa nhận nàng, nghi ngờ lai lịch của nàng, khiến lòng nàng cảm thấy thật sự tổn thương.







Nàng chỉ mới trở về phủ được cùng lắm nửa ngày ngắn ngủi, tổ mẫu đã không ưa thích, còn bị người thân nghi ngờ, người hầu bắt nạt, mà ngay cả mẹ ruột cũng đối xử với nàng như thế!







Chẳng lẽ nàng trở về là để bị sỉ nhục sao?







Nàng một mực nhẫn nhịn, tưởng rằng có thể dùng sự khéo léo hiểu chuyện của mình để làm những người này cảm thông, nhưng rốt cuộc kết quả là gì?







Có lẽ nàng đã quá ngây thơ, tưởng tượng quá đẹp đẽ về cuộc sống của thế gia vọng tộc rồi.








Kẻ nào sống trong môi trường này cũng không tiếc dùng đủ loại ác ý của mình mà đo lường lòng người, rõ ràng là không điều gì có thể ngăn trở họ, họ luôn mong sao có thể giẫm nát người khác dưới chân để bản thân mình càng uy nghi to lớn.







Những người này thậm chí còn đáng sợ hơn dã thú!







Dã thú ăn thịt người là vì sinh tồn.







Còn họ “ăn thịt người” là vì ham muốn cá nhân!







Đột nhiên Tần Nghi Ninh hiểu ra, cứ luôn cư xử mềm yếu và nhân nhượng, kết quả sẽ không được bất cứ ai thương xót! Cứ tiếp tục tỏ ra yếu đuối như thế, sợ là một ngày nào đó, nàng bị người bên cạnh hạ độc chết mà cũng không hay biết!







“Phu nhân, người không tin thân phận của con ư? Người và phụ thân con là vợ chồng nhiều năm, nhưng có từng thấy phụ thân lừa dối người vì loại chuyện như thế này bao giờ chưa? Phụ thân con nối dòng đơn bạc, nếu thật sự có con ở bên ngoài, thì phụ thân có thể quang minh chính đại đưa về cũng không ai nói gì, cần gì phải lừa dối một phụ nữ như người? Người tin vào điều bịa đặt, làm tổn thương con thì cũng không sao, nhưng người làm tổn thương phụ thân, lẽ nào cũng không sao ư?”







Mặt Tôn thị đỏ lên, chỉ một câu “con nối dòng đơn bạc” cũng đã đủ làm tim bà đau nhói như bị dao đâm, huống hồ là những câu chất vấn phía sau?







Bởi vì Tần Hòe Viễn con nối dòng đơn bạc nên bà có phần bị mẹ chồng ghét bỏ. Bà không thể sinh dưỡng, đành phải để Tần Hòe Viễn nạp thiếp, thế nhưng tiểu thiếp cũng không thể sinh dưỡng, điểu đó cho thấy Tần Hòe Viễn có vấn đề, bà mẹ chồng tráo trở của bà một mực cho rằng đó là do bà đố kỵ tiểu thiếp, hạ thuốc họ.







Hôm nay con quỷ nhỏ này lại công khai nhắc tới, làm sao bà không nổi cơn thịnh nộ cho được?







“Ngươi câm miệng cho ta!”







Tôn thị run rẩy chỉ tay vào mặt Tần Nghi Ninh:







“Ngươi là cái thá gì! Bản phu nhân dạy bảo ngươi mấy câu, ngươi lại dám tranh cãi! Được đằng chân lân đằng đầu! Người đâu! Dạy dỗ con nha đầu lỗ mãng này cho ta!”







Tôn thị vừa hô, đại nha hoàn Thái Quất đã tới.







Thái Quất vâng dạ, xắn tay áo lên định vả miệng Tần Nghi Ninh, nhưng vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh như một mũi dùi làm bằng băng của nàng, tay vừa giơ lên liền khựng lại giữa chừng, thầm nghĩ vị cô nương này thật sự là một kẻ hoang dã, ánh mắt kia chẳng khác nào mắt thú dữ!







Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tần Nghi Ninh, Tôn thị càng chán ghét, liền bước tới đẩy Thải Quất qua một bên, vung tay tát Tần Nghi Ninh một bạt tai.







Tần Nghi Ninh ôm mặt, ánh mắt từ khó tin chuyển thành thì ra là thế đấy.







Cái tát vang lên giòn giã, Tôn thị cảm thấy bàn tay tê dại, nhưng trong lòng rất hả hê. Bà ta đưa tay túm vạt áo Tần Nghi Ninh, căm hận nói:







“Rốt cuộc ngươi có phải là con gái của ta hay không, đương nhiên ta sẽ tra xét, nhưng bất kể là ngươi đúng hay sai, thì trước mặt ta cũng không đến lượt ngươi nói chuyện! Tần Mông con nối dòng đơn bạc, chẳng lẽ là lỗi của ta? Nếu ngươi minh oan thay hắn, thì chỉ cần nhận hắn làm cha, không cần gọi mụ đàn bà này là mẹ!” Vietwriter.vn







“Phu nhân, xin người bớt giận!”







Thấy Tôn thị điều gì cũng đã nói hết ra rồi, Kim ma ma bước tới khuyên nhủ.







Tần Tuệ Ninh cũng kịp thời một bên đỡ Tôn thị ngồi xuống, đôi mắt đẫm lệ khuyên:







“Mẫu thân đừng nóng giận nữa, đều do con gái không tốt. Nếu không vì con được mang tới, thì đã không xảy ra chuyện bây giờ, lại càng không làm mẫu thân bị uất ức. Mẫu thân càng tức giận, chẳng khác nào đâm dao vào tim con vậy.”







Nghe vậy, Tôn thị bặm môi, nước mắt cũng ào ạt tuôn rơi.







Nhìn lại nữ hài đang sững sờ vì bị mình bạt tai, không hiểu sao trong lòng Tôn thị chợt dâng lên một chút áy náy và xót thương. Bà thầm nghĩ, bất kể nó có phải là con ruột của mình hay không, bà là mẹ cả, điều gì nên dạy bảo thì phải dạy bảo, lúc này mới gạt bỏ được cảm giác áy náy, lạnh lùng nói:







“Ngươi còn chưa cút!”







Tần Nghi Ninh thấy dáng vẻ ta đây của Tần Tuệ Ninh, lại học thêm được một chút.







Nàng cúi đầu giấu nụ cười nhạt, giọng nói vẫn rất dịu dàng:







“Xin phu nhân bớt giận.”







Tôn thị nhắm mắt lại không nhìn nàng.







Tần Nghi Ninh định rời đi.







Đúng lúc này, chợt nghe tiếng rèm cửa độn bông bị vén lên, rồi thấy Tần Hòe Viễn khoác áo choàng bằng da thuộc màu xám nhạt bước vào, mặt sa sầm nhìn Tôn thị.