Cẩm Đường Quy Yến

Chương 61: - Chương 61TUYÊN TRIỆU




Thạc Nhân Trai nằm ở phía bắc, mặt hướng về phía nam, lưng tựa Hoa Hải, đối diện vườn trúc, khi cửa Như Ý với màu sơn xanh biếc khép lại con đường mòn của rừng trúc, còn chưa vào tới cửa viện đã cảm thấy tĩnh mịch, thư thái.







Đoàn người đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cũng là một khu rừng trúc. Dọc theo con đường mòn lát đá là tòa lầu Thạc Nhân Trai năm gian, cao hai tầng rộng rãi, hành lang ôm lấy toàn bộ Thạc Nhân Trai và vườn trúc, nối thẳng tới khu nhà đối diện với nhà chính.







“Quả nhiên là nơi Đại lão gia từng ở, chỉ cần nhìn cảnh sắc thanh tĩnh và đẹp đẽ này là đã thấy không giống người thường rồi.”







Chiêm ma ma khen ngợi:







“Trong cung cũng có nơi như thế này, nhưng không phải là chỗ ở, mà là nơi các quý nhân thường ngày dạo chơi.”







“Trong cung lầu các rực rỡ, các quý nhân dạo chơi ở loại lầu các này cũng là tìm kiếm thú vui thôn dã mà thôi.”







Tần Nghi Ninh không dám so sánh nhà ở của mình với hoàng cung.







Chiêm ma ma gật đầu tán thành.







Trời đã tối, ở hành lang có người châm đèn. Bởi vì Tần Hòe Viễn dặn bảo, trước đó đã có người quét tước sạch sẽ toàn bộ sân viện, bởi vậy sau khi xem xét lầu trên, lầu dưới, Tần Nghi Ninh liền phân chia chỗ ở.







Các tiểu nha hoàn làm việc vặt ở khu đối diện nhà chính, khuê phòng của Tần Nghi Ninh ở giữa tầng trên, phòng đầu tiên bên tay trái dành cho Chiêm ma ma, phòng thứ hai cho Dao Cầm và Ngọc Kỳ, phòng đầu tiên bên phải dành cho Băng Đường, Tùng Lan và Thu Lộ, phòng thứ hai cho Chúc ma ma và Liễu Nha.







Bố cục của tầng dưới rất rộng rãi, ở hai bên nhà chính, mỗi bên đều có lạc địa tráo hình bảo bình ngăn cách các phòng của năm gian.







Màn sa mỏng mới tinh trên lạc địa tráo vừa được thay. Tất cả đồ bày biện trong nhà đều đầy đủ, trên Đa Bảo Các còn bày một bồn cảnh bằng san hô đỏ, trông thanh nhã và phú quý.







Tần Nghi Ninh sai người mang sổ sách tới, xem qua liền mỉm cười đưa cho Thu Lộ, vừa đi tới thư phòng ở xa nhất về phía đông, vừa nói:







“Sau này việc ở nhà kho giao cho ngươi.”







Thu Lộ nhận lấy sổ sách, gật đầu nói:







“Cô nương yên tâm, nô tỳ luôn mang theo chìa khóa bên người.”







Thư phòng rất rộng rãi, ở giữa đặt một cái bàn dài lớn, trên bàn là một ống đựng bút bằng sứ cắm rất nhiều bút đủ loại, có mấy chiếc đã rụng hết lông. Một nghiên mực Đoan Khê hình vuông đơn giản đặt ở một góc bàn, phía trên là một tảng mực đã mài quá nửa. Nước sạch trong chậu sứ trắng rửa bút, hẳn là mới được châm thêm, trong chiếc vò trên mặt đất cắm một số cuộn tranh, có lẽ là sáng tác cũ của Tần Hòe Viễn.







Tần Nghi Ninh ngồi trên ghế bành lót đệm dày sau bàn, dựa lưng vào giá sách chất đầy sách cao đến tận trần nhà, hít sâu một hơi, cười nói:







“Thảo nào lão Thái Quân nói cho ta tới ở để nhiễm lấy một chút khí chất thư hương, quả thật ở đây tràn ngập không khí thư hương.”







Băng Đường gật đầu, chỉ vào tảng mực đã dùng phân nửa, nói:







“Đây là loại mực có mùi thơm. Trong chậu than kia còn bỏ lá trà hương bạc hà.”







Tần Nghi Ninh ngẩn người, khen:







“Mũi của muội thính thật!”







Băng Đường đắc ý:







“Từ nhỏ ta đã luyện được khả năng này, có một số dược liệu xen lẫn với nhau, ta cũng có thể vừa ngửi là nhận biết.”







Tần Nghi Ninh gật đầu, thở dài nói:







“Sống trong nhà quyền quý, không thể không có năng lực nào đó.”







Quay sang Dao Cầm, nàng lại nói:







“Vừa rồi, ta thấy trên tường phòng phía tây có treo một cây cổ cầm, Dao Cầm tỷ tỷ là người đàn giỏi, ta luôn muốn bái tỷ làm thầy đây!”







Dao Cầm cười nói:







“Nô tỳ chỉ có chút tài mọn, nếu cô nương xem trọng thì nô tỳ cũng có thể giúp cô nương phần nhập môn.”







“Tài đàn của tỷ tỷ xuất chúng, không cần khiêm tốn thế đâu!”







Tần Nghi Ninh lại nhìn về phía Ngọc Kỳ:







“Về cờ, ta hoàn toàn không thông thạo, xin Ngọc Kỳ tỷ tỷ dạy vỡ lòng cho ta.”







“Cô nương cất nhắc, nô tỳ nhất định tận lực.”







Sắp xếp xong chuyện nên làm, Tần Nghi Ninh liền bảo mọi người đi ngủ.







Trở về phòng, Tần Nghi Ninh ngồi trước gương xõa tóc ra, rồi sau khi được Tùng Lan phục vụ lúc rửa mặt, thoa mặt, nàng thay áo ngủ nằm xuống.







“Chạy tới chạy lui một ngày đêm, thật là mệt, còn mệt hơn so với săn thú.”







Hôm nay đến lượt Tùng Lan trực đêm. Nàng ta trải chăn đệm trên chiếc giường La Hán gần cửa sổ phòng ngoài, chỉ để lại một ngọn đèn, khoác một chiếc áo nhỏ, xõa tóc tới buông chiếc màn tím nhạt bằng lụa mỏng cho Tần Nghi Ninh.







“Hôm nay cô nương đã giành thắng lợi hoàn toàn, cũng không khác gì đánh một trận chiến, bảo sao không mệt?”







Giờ đây, trong lòng Tung Lan tràn ngập sự biết ơn và kính nể đối với Tần Nghi Ninh, giọng nói của nàng ta cũng cung kính và dịu dàng hơn trước nhiều.







Tần Nghi Ninh che miệng ngáp một cái, quấn mình trong chăn thành một cuộn tròn ôn hương nhuyễn ngọc, lẩm bẩm nói:







“Tùng Lan, ngươi cũng mau ngủ đi, thương thế của ngươi vẫn chưa hoàn toàn bình phục đâu.”







Cách màn, Tùng Lan cười nói:







“Dạ, nô tỳ canh chừng cho cô nương, cô nương ngủ đi.”







***







Sau khi dọn tới Thạc Nhân Trai, sinh hoạt của Tần Nghi Ninh càng thêm bận rộn, ngoại trừ hàng ngày phải thần hôn định tỉnh lão Thái Quân và Tôn thị, buổi sáng cùng các tỷ muội học quy củ với Chiêm ma ma, buổi chiều học bài với gia sư, những lúc rảnh rỗi, nàng còn phải luyện viết chữ, phải học đánh đàn và chơi cờ với Ngọc Cầm và Dao Cầm, học may vá thêu thùa với Tùng Lan và Băng Đường… Cả ngày nàng bận rộn đến mức thời gian nghỉ trưa cũng phải tính toán cho sát sao.







Tuy rằng bận rộn, nhưng Tần Nghi Ninh cũng rất vui vẻ.







Trước kia nàng tất bật kiếm sống, có được bữa cơm no đã vui mừng rồi, làm gì có thời gian rảnh rỗi học tập những thứ này chứ?







Hôm nay không phải lo chuyện cơm áo, nàng tiếc rẻ thời gian nên đã biến mình bận rộn như một cái chong chóng. Vốn nàng đã có khả năng hễ xem qua thứ gì là không quên được, chỉ cần nàng chú tâm thì học cái gì cũng dễ dàng, trong vòng nửa tháng thôi mà nàng đã có sự tiến bộ rất lớn.







Thấy Tần Nghi Ninh nỗ lực như vậy, dù Chiêm ma ma là người bàng quan nhưng cũng bị tác động bởi thái độ tích cực luôn hướng về phía trước của nàng, không cầm lòng được, bà tự dạy riêng cho nàng một chút. Tần Nghi Ninh học thêm được nhiều điều bổ ích, cũng hết sức cảm kích Chiêm ma ma.







Thấm thoát đã tới ngày mồng tám tháng Chạp.







Mới sáng sớm, Băng Đường đã thoa một thứ thuốc màu trắng lên mặt Tần Nghi Ninh, lại thoa thuốc mỡ màu xanh nhạt lên lòng bàn tay và mu bàn tay của nàng, bảo nàng nằm một khắc rồi rửa mặt.







Băng Đường nói:







“Vết chai trên tay cô nương đã mềm đi rất nhiều, sau này kiên trì dùng ẩu tử (1) làm mềm tay như vậy là đủ rồi.”







(1) Ẩu tử: Là một loại hương mật, hơi sền sệt, xưa kia được người giàu sang quyền quý sử dụng làm trắng da, da mịn màng, thành phần bao gồm đường phèn, mật, phấn, dầu, hương liệu hợp thành.







Tần Nghi Ninh nằm trên giường quý phi, khép hờ hai mắt, nói:







“Ta cũng cảm thấy da tay mình mềm ra. Trước đây da dày thịt béo, bị kim đâm vào có khi cũng không biết đau, nhưng tối hôm qua, lúc học thêu với Tùng Lan, sơ ý bị kim đâm, tuy không chảy máu nhưng ta vẫn thấy đau.”







Tùng Lan và Thu Lộ bưng nước nóng và khăn gấm tới, nghe vậy đều mỉm cười:







“Cô nương còn nói là mình da dày thịt béo? Hôm nay da cô nương trắng mịn như đậu hũ vậy! Hôm qua, nha hoàn Phú Quý bên người Tuệ Ninh cô nương còn hỏi nhỏ bọn nô tỳ, cô nương thoa mặt bằng cái gì.”







Băng Đường cười nói:







“Vậy tỷ tỷ trả lời thế nào?”







Tùng Lan nói:



w●ebtruy●enonlin●e●com



“Ta nói, thứ cô nương dùng là ẩu tử hoa hồng được công trung (2) phân phát mỗi tháng. Cô nương là con gái của Thái sư gia, giống hệt Thái sư gia, tất nhiên là trời sinh xinh đẹp, sau khi trở về ăn ngon mặc ấm, đương nhiên da cũng mịn màng hơn.”







(2) Công trung: một loại quỹ được các thành viên trong gia tộc giàu sang quyền thế ngày xưa đóng góp, dùng để chi cho việc cúng tế, từ đường…







Băng Đường gật đầu:








“Đúng, đừng nói cho bọn họ biết, bọn họ không có lòng tốt đối với cô nương đâu. Tuệ Ninh cô nương chuyển tới Tuyết Lê Viện rồi còn không biết an phận.”







Nhưng Tần Nghi Ninh như có điều suy nghĩ. Đợi đủ một khắc, nàng rửa mặt và tay bằng nước ấm, rồi thoa ẩu tử xong, mới nói với Băng Đường:







“Muội có tay nghề tốt như vậy, nếu chỉ dùng cho một mình ta thì rất đáng tiếc. Muội có từng nghĩ tới việc bán loại thuốc mỡ do mình điều chế không?”







Nghe vậy, Băng Đường ngẩn người, chớp mắt nói:







“Tay nghề của nhà ta, ta không muốn truyền ra ngoài.”







“Muội chỉ làm thuốc pha chế sẵn, cũng có thể cải biến phương thuốc một chút để giảm bớt công hiệu, vốn dùng một hộp là chữa hết sẹo, thì sẽ phải dùng ba hộp, khách hàng sẽ tranh nhau mua. Hôm nay tình hình trong nước rung chuyển, sau này còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, dù thế nào muội cũng nên có bạc bên người mới an toàn. Mặc dù ta có bạc, cũng sẽ không bỏ lại muội, nhưng dù sao muội có thân phận đặc thù, cũng phải có sự đề phòng mới được.”







Băng Đường suy nghĩ một chút, thận trọng gật đầu nói:







“Ta biết cô nương hết lòng vì ta, ta sẽ suy nghĩ kỹ lại.”







“Cũng không nên nóng lòng nhất thời, nếu muội thật sự muốn làm việc buôn bán nhỏ này thì để ta bảo Chung đại chưởng quỹ đi giúp muội liên hệ, muội chỉ cần an tâm điều chế thuốc mỡ là được. Thật ra không những muội có thể làm thuốc cao, mà còn có thể cho những thành phần làm đẹp da này vào trong ẩu tử thoa mặt hoặc trong son. Nữ tử trời sinh thích làm đẹp, không cần vừa thoa là có hiệu quả ngay, ở kinh thành sẽ có rất nhiều phu nhân và các tiểu thư chịu bỏ bạc mua về dùng.”







Tùng Lan và Thu Lộ đều gật đầu, kéo tay Băng Đường, nói:







“Cô nương nói đúng, ngươi có bản lĩnh này, nên kiếm chút bạc phòng thân.”







Nghĩ tới phụ thân cao thượng của mình, sự cao thượng ấy đã làm cả Đường gia bị diệt môn, Băng Đường cũng không khăng khăng nữa, cười nói:







“Vậy cô nương liên hệ giúp ta, được bạc chúng ta chia nhau.”







“Ta cũng không cần bạc của muội. Nếu muội thành công, sau này ta sẽ dùng thuốc thoa mặt của muội miễn phí là được.”







Tần Nghi Ninh chỉ tay vào khuôn mặt quả táo tròn tròn của Băng Đường, rồi mỉm cười để Tùng Lan chải đầu cho mình.







Băng Đường nhìn theo bóng lưng của Tần Nghi Ninh, cười cảm kích.







Ngày mồng tám tháng Chạp, đương nhiên phải ăn cháo mồng tám tháng Chạp rồi, Đại Yên có tập quán tặng cháo vào ngày này. Tần Nghi Ninh vừa tới Từ Hiếu Viên, còn chưa vào nhà, đã nghe phòng trong truyền tới tiếng cười vui vẻ, mùi cháo mồng tám tháng Chạp thơm ngào ngạt trong không khí.







Mỉm cười giao áo choàng cho Tùng Lan, Tần Nghi Ninh liền vào phòng trong, đoan chính hành lễ với lão Thái Quân, Tôn thị, Nhị phu nhân và Tam thái thái.







Lão Thái Quân cười nói:







“Nghi tỷ nhi tới rồi, mau tới đây nếm thử cháo Đông Cung đưa tới.







Đông Cung?







Đúng rồi, nay Thái tử là học trò của Tần Hòe Viễn, đương nhiên ngày mồng tám tháng Chạp cũng phải tặng cháo.







Tam thái thái nịnh hót nói:







“Đây là chúng ta nhờ phúc của Đại bá, chứ không phải ai cũng có thể được ăn cháo mồng tám tháng Chạp của Đông Cung. Nhờ thế này mà một ngày nào đó ta về nhà mẹ đẻ, lại có thêm nhiều điều để khoe khoang.”







Nhị phu nhân mỉm cười.







Lão Thái Quân nghe Tam thái thái nói đùa liền cười ha hả.







Giữa lúc này, đại nha hoàn Cát Tường bước nhanh tới, hành lễ nói:







“Bẩm lão Thái Quân, vừa rồi nữ hầu già ở cổng trong tới báo rằng Khải Thái bên người Đại lão gia nói người của Tào gia vừa tới tặng cháo.”







Câu nói này khiến lão Thái Quân thấp thỏm.







Tào gia không qua lại với Tần gia, sao đột nhiên tới tặng cháo ngày mồng tám tháng Chạp chứ?







Lão Thái Quân còn chưa kịp trả lời, bên ngoài lại có tiếng bước chân gấp gáp truyền tới, Đại gia Tần Vũ bước nhanh tới, hành lễ trước mặt rồi nói:







“Lão Thái Quân, Đại bá phụ sợ các nha hoàn truyền lời không rõ, đặc biệt bảo ta tới truyền lời, không biết Tào gia nói như thế nào trước mặt Hoàng thượng, hôm nay Hoàng thượng và Hoàng hậu muốn triệu lão Thái Quân, Đại bá mẫu và Nghi tỷ nhi vào cung yết kiến.”