Cẩm Đường Quy Yến

Chương 55: - Chương 55NGƯƠI KHÔNG DÁM, ĐỂ TA GIÚP NGƯƠI




Tần ma ma trước hết thoáng nhìn chủ tử của mình, sau khi xác định lão Thái Quân cũng không có ý phản đối, bà mới mỉm cười mời Tần Nghi Ninh đi qua một bên, thấp giọng nói:







“Hôm nay, bởi vì mấy lời của Bao ma ma lúc đến đón cô nương, Tuệ Ninh cô nương và Đại phu nhân làm ầm ĩ, hai người ai cũng có lý lẽ của mình, đều khá tức giận. Lát sau, ở Hưng Ninh Viên, Đại phu nhân đau lòng khóc, ở đây Tuệ Ninh cô nương cũng buồn tủi và dằn vặt rất nghiêm trọng, lão Thái Quân hết an ủi người này lại an ủi người kia, bị kẹt giữa thế khó xử, bữa tối hôm nay cũng chưa dùng cơm.







Nới đến đây, Tần ma ma lại thở dài một tiếng:







“Bao ma ma cũng thật là… Nỡ lòng làm Tuệ Ninh cô nương mất hết mặt mũi trước mặt mọi người. Cô nương người ta da mặt mỏng, làm sao chịu nổi. Tuệ Ninh cô nương làm ầm ĩ, cũng chỉ lão Thái Quân đau lòng.”







Đây là Tần ma ma chỉ trích Định Quốc công phu nhân.







Thật ra, nếu Tần Tuệ Ninh là một người hiểu chuyện, thì cho dù Bao ma ma có làm nàng ta mất mặt hơn nữa, nàng ta cũng sẽ không làm ầm lên.







Đây là cách giáo dục của Tần gia không tốt, nhưng lại đi oán trách người khác.







Chẳng phải là việc bỏ công sức ra dạy dỗ nữ tử là để thể hiện sự gia giáo hay sao?







Ai có thể chống lại được chuyện con cái rồi sẽ có lúc gặp chuyện chứ?







Tần ma ma nói như vậy, chẳng qua là vì lập trường không giống nhau, ai vì chủ nấy mà thôi.







“Tử bất ngôn phụ chi quá” (Con cái không thảo luận sai lầm của cha mẹ), Tần Nghi Ninh không muốn vạch ra điều không đúng của trưởng bối, lại càng không muốn nói ra sai lầm của người khác sau lưng họ, nên chỉ lo nghĩ nhíu mày.







“Lão Thái Quân tuổi đã cao, cần phải hết sức giữ gìn sức khỏe mới phải, một bữa không ăn, trong lòng lại chất chứa tức giận, làm sao thân thể chịu nổi?”







Tần Nghi Ninh liền lo lắng bước tới trước mặt lão Thái Quân:







“Lão Thái Quân, chuyện hôm nay cháu biết người khó xử, cháu không được học nhiều lắm, thế nhưng cháu cũng biết đến một câu nói.”







Bưng chiếc chén sứ trắng đựng yến chưng sữa bò còn tỏa ra hơi nóng do Tần ma ma sai người mang tới, Tần Nghi Ninh múc một thìa đưa tới miệng lão Thái Quân.







“Con cháu tự có phúc của con cháu, lão Thái Quân chỉ cần chú ý giữ gìn sức khỏe luôn khang kiện, thì coi như Tần gia chúng ta đã có một cây Định Hải Thần Châm rồi. Cha cháu, Nhị thúc, Tam thúc và các anh em họ nhà chúng ta dốc sức làm việc bên ngoài sẽ không phải lo lắng việc trong nhà, đám phụ nữ chúng cháu có lão Thái Quân trấn giữ, cũng như có người tâm phúc vậy!”







Đôi mắt to long lanh nước của Tần Nghi Ninh hiện ra ý cười và quấn quýt nương dựa, cách dỗ dành của nàng khiến trái tim lão Thái Quân mềm nhũn, bà ta vốn không muốn ăn, lúc này cũng chiều ý nàng, há miệng ăn mấy thìa.







Thấy vậy, Tần ma ma nở nụ cười, lập tức mang khăn lụa và nước súc miệng đến, chờ ở một bên.







“Lão Thái Quân là người đứng đầu cả nhà, thân thể không chỉ của riêng người, mà còn là của toàn bộ Tần gia chúng ta, người không chỉ nên bảo trọng thân thể vì bản thân, mà càng nên bảo trọng thân thể vì cả nhà mới phải. Người khác thì không nói, nhưng cháu mới trở về nhà, còn chưa hiểu mọi việc, sau này còn rất nhiều điều phải nhờ người dạy bảo cho cháu.”







Giọng nói của Tần Nghi Ninh rất dịu dàng khiến lão Thái Quân cảm thấy dễ chịu, chẳng mấy chốc chén yến sữa bò đã cạn.







Tần ma ma canh đúng lúc tới phục vụ lão Thái Quân lau miệng, cười nói:







“Tứ cô nương nói đúng đấy ạ. Con cháu có phúc của con cháu, ngài đã là bà nội, bà ngoại, là người đứng đầu toàn gia, có một số việc nên nhắm một mắt, mở một mắt, thấy nửa này, không thấy nửa kia thì cũng cho qua, tội gì phải tự làm khổ mình? Thời trẻ ngài đã cực nhọc rất nhiều vì cái nhà này, đến bây giờ Đại lão gia một bước lên mây, làm rạng rỡ tổ tông, chính là lúc ngài nên an hưởng phúc phần, sao ngài không đối xử tử tế với bản thân chứ?”







Có lẽ vừa ăn xong, tâm trạng dễ chịu, hoặc là lời khuyên của Tần Nghi Ninh có tác dụng, sau một buổi chiều phiền muộn, rốt cuộc khuôn mặt lão Thái Quân cũng hiện ra vẻ tươi cười, bà ta thở ra, nói:







“Mà thôi, các ngươi nói đều đúng.”







Tần ma ma nhìn thấy biến chuyển tâm trạng của lão Thái Quân, sự khâm phục của bà đối với Tần Nghi Ninh càng tăng.







“Theo nô tỳ thấy, Tứ cô nương rất giống Thái sư gia khi còn bé. Ngài còn nhớ không, năm ấy ngài bị bệnh, Thái sư gia mới mười tuổi, đã không ngủ, không nghỉ, luôn túc trực bên giường ngài, chờ để cho ngài uống thuốc? Lúc đó nô tỳ khuyên như thế nào, Thái sư gia cũng không chịu về phòng, vẫn ở lại chăm nom ngài. Tới lúc hừng đông, khi không chịu nổi nữa, Thái sư gia mới ghé vào mép giường mà ngủ gật.”







Dưới ngọn đèn ấm áp, dung mạo giống hệt Tần Hòe Viễn của Tần Nghi Ninh càng thêm dịu dàng. Lão Thái Quân nhìn nàng vốn đã yêu thích, nghe Tần ma ma nhắc như thế, lại nhớ tới sự hiếu thảo của Tần Hòe Viễn năm xưa, bất tri bất giác niềm hạnh phúc khi được con cái chăm sóc chuyển từ Tần Hòe Viễn sang Tần Nghi Ninh.







Lão Thái Quân ôm chầm Tần Nghi Ninh, vỗ vỗ trên lưng nàng:







“Cháu ngoan, phụ thân cháu rất tốt, cháu giống phụ thân cháu, cũng rất tốt. Trước kia cháu đã phải chịu nhiều khổ cực, lúc đầu, trong lúc tức giận tổ mẫu còn nói những điều không tốt, cháu đau lòng lắm phải không?”







Tần Nghi Ninh nghe vậy, không cầm lòng được liền bật cười, vành mắt hơi nóng lên.







Bất luận sau này lão Thái Quân đối xử với nàng như thế nào, giờ phút này nàng có thể cảm nhận được tình cảm của lão Thái Quân dành cho nàng là chân thành.







“Tổ mẫu đừng nói như vậy.”







Tần Nghi Ninh lập tức thuận thế sửa lại lối xưng hô:







“Chúng ta là người một nhà, người giáo huấn cháu gái như thế nào cũng được, cũng vì muốn tốt cho cháu, làm sao cháu lại thương tâm chứ!”







“Đúng là đứa nhỏ ngoan.”








Lão Thái Quân ôm lấy Tần Nghi Ninh, vỗ vỗ trên lưng nàng an ủi, như dỗ dành trẻ con:







“Sau này tổ mẫu sẽ luôn yêu thương cháu, bù đắp những thiếu sót bấy nhiêu năm, cháu chịu không?”







“Chỉ cần có thể hầu hạ bên cạnh tổ mẫu là cháu đã thỏa mãn rồi.”







Tần Nghi Ninh dựa sát vào lòng lão Thái Quân.







Bầu không khí trong phòng rất ấm áp, ngay cả ánh nến chập chờn như cũng đang reo vui.







Dường như xúc động trước niềm hạnh phúc của hai bà cháu, Tần ma ma cũng hạnh phúc lây, không kìm lòng được nở nụ cười.







Đột nhiên, đúng lúc này một tiếng kêu la chói tai phá tan sự yên lặng và ấm áp trong phòng.







“Nguy rồi! Người đâu mau tới! Tuệ Ninh cô nương treo cổ tự tử rồi!”







Lão Thái Quân hoảng sợ đến mức suýt rơi khỏi giường:







“Cái gì? Các ngươi nghe xem bọn họ kêu la cái gì vậy? Tuệ tỷ nhi treo cổ tự tử ư?”







Tần ma ma thầm mắng bên ngoài kêu la om sòm, liền trấn an lão Thái Quân:







“Ngài đừng hoảng sợ, để nô tỳ đi xem.”







“Không không không, ta nghe rõ lắm, bọn họ nói Tuệ tỷ nhi treo cổ tự tử rồi!”







Lão Thái Quân hoảng hốt đứng dậy, không kịp mang giày đã đi ra ngoài.







Tần Nghi Ninh cuống quít cầm giày chạy theo:







“Tổ mẫu, người mang giày vào đã, để cháu dìu người.”







Tần ma ma cũng áo lông tới khoác cho lão Thái Quân, rồi mới cùng Tần Nghi Ninh một trái một phải dìu lão Thái Quân đi ra ngoài.








Lúc này, Cát Tường và Như Ý đã sai tiểu nha hoàn mang đèn tới, đám người liền đi theo hành lang tới Noãn các của Tần Tuệ Ninh.







Đi không bao lâu, có tiếng tỳ nữ khóc lóc truyền ra.







“Cô nương, người đừng nghĩ quẩn!”







“Dù thế nào người cũng phải nghĩ tới lão Thái Quân, người còn có lão Thái Quân mà!”







“Cô nương làm như vậy chẳng phải là khiến người thân đau lòng, kẻ thù vui sướng hay sao!”















Cái gì mà “người thân”? Cái gì mà “kẻ thù”? Đây khuyên nhủ hay là đổ thêm dầu vào lửa vậy?







Tần ma ma mặt mày sa sầm, nhìn về phía lão Thái Quân dò hỏi.







Vẻ mặt lão Thái Quân cũng không dễ coi.







Cửa Noãn các mở rộng, Tần Tuệ Ninh đứng trên chiếc băng ghế chân cong eo thắt bằng gỗ sơn đen, hai tay níu một dải lụa trắng, nhón chân đưa cổ vào giữa.







Đám Thái ma ma, Bích Đào và Bích Đồng, người thì ôm chân trái, người thì ôm chân phải, lại có người quỳ xuống dập đầu, tiếng khóc la, tiếng thút thít loạn cả lên.







“Làm cái gì vậy?”







Lão Thái Quân tức giận run người:







“Tuệ tỷ nhi, ngươi còn không leo xuống!”







“Cháu… cháu không còn mặt mũi sống tiếp nữa rồi! Tổ mẫu, người cứ để cháu ra đi đi!”







Tần Tuệ Ninh nước mắt như mưa, rơi đẫm vạt áo:







“Hôm nay cháu bị mất thể diện như vậy, mẫu thân cũng không chịu thừa nhận cháu, ruột gan cháu tan nát cả rồi! Lão Thái Quân, cháu gái bất hiếu, người cho phép cháu, để cháu ra đi đi!”








“Đi cái gì mà đi? Cháu là cô nương của Tần gia, Cháu còn muốn đi đâu? Mau xuống cho ta!”







Lão Thái Quân vừa tức giận vừa thương yêu, liền ra lệnh cho mọi người:







“Các ngươi, còn mau đỡ chủ tử của các ngươi xuống!”







“Dạ!”







Mấy người Tần ma ma và Bích Đồng, Bích Đào vội vàng chấp hành.







Mục đích đã đạt được, Tần Tuệ Ninh liền khóc ngất, cả người mềm rũ ra, thuận thế rũ người xuống, nện lên người Bích Đồng và Thái ma ma, hai người cố gắng hết sức mới tránh cho Tần Tuệ Ninh không bị thương, còn bản thân thì bị va vào rất đau.







Bích Đào níu tay Tần Tuệ Ninh:







“Cô nương, người mau đứng lên đi, đừng làm cho lão Thái Quân đau lòng!”







Tần Tuệ Ninh hất tay Bích Đào ra, “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt lão Thái Quân, ôm chân bà khóc ròng, nói:







“Tổ mẫu, người còn bảo họ cứu cháu làm cái gì! Để cháu chết đi cho rồi!”







Lão Thái Quân cau mày, mặc dù trong lòng yêu thương Tần Tuệ Ninh, nhưng thấy nàng ta làm như vậy, bà lại cảm thấy tức giận.







“Tuệ tỷ nhi! Ngươi khóc lóc làm ầm lên như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì? Phụ thân ngươi mới được thăng chức Thái sư, trong nhà đang có chuyện vui lớn, đây là ngươi muốn trù ẻo ai?”







Tần Tuệ Ninh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lão Thái Quân với vẻ khó tin.







Lão Thái Quân cau mày:







“Ta biết ngươi ấm ức, nhưng ngươi cũng nên hiểu chuyện một chút, lẽ nào ngươi còn không biết tính tình của mẫu thân ngươi? Ngươi xúi giục nó làm cái gì? Chẳng lẽ tổ mẫu đối xử tốt với ngươi như vậy, vẫn không bù đắp được ủy khuất trong lòng ngươi sao?”







“Dạ không, không phải.”







Tần Tuệ Ninh ôm mặt khóc nức nở, mượn động tác này che giấu vẻ mặt dữ tợn.







Quả nhiên, ngay cả lão Thái Quân cũng không thương nàng ta…







“Còn không phải? Thế thì ta nhìn thấy cái gì đây? Ngươi ở trong viện của ta, nhưng lại cố ý làm mình làm mẩy bày trò treo cổ khiến ta buồn lòng, đây là trong lòng ngươi chất chứa oán hận!” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn







Lão Thái Quân thương yêu Tần Tuệ Ninh nhất, sau khi trách cứ vài câu lại cảm thấy không đành lòng, đành chĩa mũi dùi sang người hầu của Tần Tuệ Ninh.







“Thái thị, ngươi là nhũ mẫu, đứa nhỏ không hiểu chuyện, người cũng không hiểu chuyện sao? Chủ tử ngươi leo lên cột dải lụa vào xà nhà, ngươi không biết ngăn cản? Để rồi ngươi ôm chân nó khóc lóc, làm bộ làm tịch cho ai xem! Ngươi có tin là ta treo ngươi lên không?”







Thái ma ma nghe xong mặt mày tái nhợt, cả người run cầm cập, dập đầu liên tục, miệng nói:







“Nô tỳ thất trách, nô tỳ không dám!”







Trán lão Thái Quân đột nhiên giật giật, thân hình run rẩy.







Tần Nghi Ninh vội nói:







“Tần ma ma, làm phiền ma ma dìu tổ mẫu về trước đi, đừng để tổ mẫu buồn bực, có hại cho sức khỏe. Tuệ Ninh cô nương xưa nay là người hiểu chuyện, hôm nay nhất định là nhất thời kích động thôi, có lẽ sẽ nhanh chóng nghĩ thông.”







Tần ma ma gật đầu, yên tâm giao chỗ này cho Tần Nghi Ninh xử lý, liền lựa lời khéo léo khuyên lão Thái Quân quay về.







Lão Thái Quân đang khó chịu, lại thấy Tần Nghi Ninh mở lối để Tần Tuệ Ninh xuống thang, liền yên tâm đi nghỉ.







Đợi cho người của lão Thái Quân đều đã đi, trong phòng chỉ còn lại Thái ma ma đang khóc thút thít và Bích Đồng cùng Bích Đào vẫn đang quỳ, Tần Nghi Ninh cười nhạt.







“Một khóc lóc, hai làm ầm ĩ, ba thắt cổ! Tần Tuệ Ninh, ngươi tưởng mình đang lên sân khấu hát hí khúc sao? Thế nào, ngươi không muốn trong nhà quá an bình đúng không?”







“Ngươi nghĩ mình là cái thá gì! Cút!”







Mắt đỏ ngầu, Tần Tuệ Ninh đứng lên đẩy Tần Nghi Ninh.







Nhưng Tần Nghi Ninh vung tay chụp lấy cái cổ mảnh khảnh của Tần Tuệ Ninh.







“Muốn chết ư? Có muốn ta giúp ngươi không?”