Cẩm Đường Quy Yến

Chương 478: - Chương 478KHÔNG CAM LÒNG




Chương 478KHÔNG CAM LÒNG



Tần Nghi Ninh trở lại lều, liền mệt rũ rượi ngã ngồi trên giường. Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi lâu, nàng mới đứng dậy lấy dây cột tóc, buộc mái tóc dài buông xõa thành một búi tóc, tiếp đó lại nằm xuống nghỉ ngơi.







Thị nữ được phái tới hầu nàng thấy nàng ngủ thì không dám quấy rầy, liền yên lặng lui ra ngoài.







Nào ngờ, vừa vén rèm cửa lên, thị nữ đã thấy Tư Cần chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa từ lúc nào rồi.







Thấy Phò mã, ban đầu thị nữ ngẩn người, rồi liền khom người hành lễ, vừa muốn mởi miệng hỏi, Tư Cần đã ra hiệu đừng lên tiếng, rồi khoát tay bảo nàng ta lui ra.







Thấy vậy, thị nữ giật mình, nhớ tới việc hôm nay Khả Hãn làm khó dễ đối với vị trong lều, lại quan sát dáng vẻ của Phò mã, liền nhận ra mình biết được một việc khó lường!







Vị kia xinh đẹp đến như vậy, ngay cả nàng ta còn không cầm lòng được phải ngắm nhìn nhiều lần, huống hồ là nam nhân?







Nếu Phò mã thực sự có ý đồ, không khéo thì mạng nhỏ của nàng ta sẽ mất trước nhất!







Thị nữ cúi đầu rụt vai lui ra.







Nàng ta vừa đi vừa nghĩ, có nên bẩm báo việc này với Khả Hãn không?







Thoáng cái, nàng ta liền gạt bỏ ý nghĩ của mình.







Ai còn không biết việc Khả Hãn si mê Phò mã? Khả Hãn lại hiếu thắng, nếu Phò mã hợp ý một nữ nhân khác, một thị nữ như mình phát hiện ra, biết đâu Khả Hãn sẽ lập tức giết người diệt khẩu.







Cho dù Khả Hãn không giết nàng ta, sau đó Phò mã biết nàng ta mật báo, sợ là cũng không tha.







Bây giờ nàng ta chỉ có thể cầu nguyện Khả Hãn không biết việc này, nàng ta nghĩ nếu chẳng may việc này bại lộ, Khả Hãn hỏi nàng ta, tốt nhất là tìm lý do thoái thác.









Thị nữ nghĩ tới đây, thiếu chút nữa bật khóc tại chỗ.







Trong lều, Tư Cần chậm rãi đi tới trước giường của Tần Nghi Ninh, cúi xuống chăm chú nhìn gương mặt đang say ngủ của nàng, một lúc lâu không có động tác nào.







Đây cũng không phải là lần đầu hắn bị nàng thu hút đến mức không khống chế được như thế này.







Tư Cần vốn là một người vô cùng tự chủ, hắn luôn biết rõ mình muốn cái gì, làm thế nào để đạt được điều mình mong muốn.








Thế nhưng, bây giờ nhìn thấy Tần Nghi Ninh, bỗng nhiên trong đầu hắn nảy sinh một ý niệm mãnh liệt, hắn muốn chiếm được nữ nhân này.







Cũng không phải hắn chưa từng gặp mỹ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp một nữ tử có dung mạo như nàng. Khác biệt hoàn toàn với tất cả nữ tử Tác - ta, nàng như một dòng suối mát, vừa mềm mại vừa cứng cỏi, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tao nhã, mỗi nét cười đều quyến rũ.







Một nữ tử như vậy, cho dù là nuôi bên cạnh không đụng vào, chỉ ngắm nhìn thôi, cũng đã có thể làm cho tâm tình vui sướng rồi.







Vì sao nàng xuất hiện muộn màng như vậy?







Xem ra những gì Thiên Cơ Tử nói với hắn trước kia đều đúng. Cả đời này, từ nhỏ, hắn đã phí hoài thời gian, tất cả những gì hắn muốn có cũng không trực tiếp bày ra trước mắt, mà bản thân hắn phải nỗ lực thì mới có thể đạt được.







Tư Cần mím môi, nhẹ nhàng ngồi ở mép giường.







Hắn biết Tần Nghi Ninh rất nhạy cảm, bởi vậy hắn chọn lúc nàng mệt mỏi để vào đây. Hơn nữa, hắn thu liễm hơi thở, khiến nàng khó cảm nhận sự hiện diện của mình, cũng không nhìn chằm chằm vào mặt nàng.







Tư Cần nhìn gương mặt mịn màng của nàng, trong lòng thôi thúc một khao khát mãnh liệt muốn chạm vào.







Hắn đưa tay ra, ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải nhẹ nhàng vươn ra về phía mặt nàng.







Dường như Tần Nghi Ninh có cảm nhận, đột nhiên nàng mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay hướng về phía mặt mình, liền vội vàng đánh một cái, hất tay hắn ra.







Chỉ nghe “bốp” một tiếng, Tư Cần nhíu mày rụt tay lại.







Tần Nghi Ninh ngồi bật dậy, tuy lúc bất chợt đứng lên, trước mắt biến thành màu đen, nhưng nàng không để lộ ra ngoài, ánh mắt sắc bén hung dữ nhìn chằm chằm Tư Cần. Nàng vốn ngủ không yên, vì đang ở trong doanh trại địch, có mệt mỏi đến mấy, nàng cũng phải tự ép mình giữ lại một chút tỉnh táo. Lần này, nếu không vì thuần phục ngựa mất nhiều sức lực, thì không cần chờ đến lúc Tư Cần giơ tay ra, nàng mới phát hiện.







Tư Cần từ từ đứng thẳng người lên, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập phòng bị của nàng, xoa xoa ngón tay, chậm rãi tiến tới phía trước: “Ta bỗng nhiên nghĩ ra một đề nghị tốt.”







“Đối với ta, tất cả những đề nghị của ngươi đều không phải là đề nghị tốt đẹp gì!” Tần Nghi Ninh lạnh lùng nhìn hắn: “Ta khuyên Phò mã hãy biết quý trọng cuộc sống hiện tại. Mặc dù Khả Hãn của các ngươi cũng không phải là một nữ tử rất thông minh, nhưng cũng là một nữ tử thật lòng thật dạ đối với ngươi. Nếu ngươi phụ lòng của nàng ta, không sợ bị quả báo sao?”







“Quả báo?” Dáng vẻ của Tư Cần như là nghe được một chuyện gì rất nực cười: “Đúng, ngươi nói rất đúng. Ngươi xem nam nhân của ngươi đó, giết người vô số, bây giờ quả báo của hắn, chính là nữ nhân của hắn rơi vào tay ta rồi!”







Tư Cần đột nhiên cao giọng, giọng nói trầm thấp và đầy oán hận cất lên khiến người khác thầm rùng mình.







Tim Tần Nghi Ninh cũng không tránh khỏi đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng nàng không hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn lại hắn.







Dưới ánh sáng u ám trong lều, cả người nàng đều giấu trong chỗ tối, tia sáng vờn quanh xung quanh người nàng, phủ một làn sáng vàng nhạt lên những sợi tóc rối của nàng, ánh mắt nàng càng sáng ngời khiến Tư Cần nhớ tới mắt những con sói kết thành đàn trên thảo nguyên.







Hắn nhìn đến ngây người, tay đưa tới, lẩm bẩm nói: “Ngươi có dung mạo như vậy, vì sao lại có đôi mắt như thế? Ngươi…”







“Các ngươi đang làm cái gì!”







Trước cửa truyền đến tiếng hét giận dữ, cắt ngang lời thủ thỉ của Tư Cần.








A Na Nhật phẫn nộ bước nhanh tới, túm vạt áo Tư Cần, kéo hắn lui về phía sau hai bước, rồi hung hãn hất tay: “Chẳng phải ngươi nói có việc quan trọng muốn làm sao? Việc quan trọng của ngươi là tới lều của ả hồ ly tinh này ư?”







Tư Cần nhìn gương mặt đỏ bừng của A Na Nhật, lại nhìn đôi mắt đang cháy rực lửa giận của Tần Nghi Ninh, phải mất rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng áp chế được cảm giác chênh lệch trong tâm trí.







“Khả Hãn, nàng hiểu lầm rồi.”







“Hiểu lầm? Các ngươi cô nam quả nữ ở cùng một phòng, cũng không có ai khác bên cạnh, ả hồ ly tinh này lại có dáng vẻ như vậy, ngươi nói ngươi không động tâm, ai mà tin!” A Na Nhật phẫn nộ gầm to hơn.







Tư Cần bất đắc dĩ nói: “Khả Hãn, thực sự là nàng nghĩ nhiều quá! Ta tới để hỏi nàng ta một chút chuyện về Trung Thuận thân vương. Tuy nàng ta không chịu nói thật, nhưng dù sao cũng có thể cho chúng ta một chút đầu mối, đúng không nào? Khả Hãn không tin nàng ta, chẳng lẽ cũng không tin ta? Nàng xem ta là người như thế nào vậy!”







A Na Nhật nghe vậy, hơi nghi ngờ quay đầu lại nhìn Tần Nghi Ninh.



Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Quả thật là nàng ta tin tưởng Tư Cần. Nàng ta biết Tư Cần nhiều năm như vậy, cũng không thấy hắn động tâm trước nữ tử khác, và đối với nàng ta, hắn luôn ngoan ngoãn phục tùng.







A Na Nhật cũng rất tự tin đối với bản thân. Nàng ta có thân phận cao quý, bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung không thua kém bất cứ ai, lại là nữ Khả Hãn được tín nhiệm của Tác - ta, hễ người nào biết nàng ta đều sùng bái và kính trọng nàng ta cả. Đương nhiên, Tư Cần phải đối xử với nàng ta như chủ tử duy nhất, mà đúng là hắn luôn làm như vậy, khiến A Na Nhật càng thích dựa vào hắn.







Thế nhưng bây giờ hắn lại chủ động tiếp cận một nữ tử xinh đẹp khác!







Điều này khiến A Na Nhật chỉ mong sao có thể băm vằm Tần Nghi Ninh thành trăm mảnh!







A Na Nhật vẫn yêu Tư Cần, dù lúc nóng giận, nàng ta có thể quát mắng hắn vài tiếng, nhưng không có nghĩa là nàng ta sẽ ra tay đối phó chồng của mình. Chẳng những là vì nàng ta không nỡ rời bỏ hắn, mà còn vì, khó khăn lắm nàng ta mới tạo dựng được uy tín cho Tư Cần, nếu như giữa bọn họ không đoàn kết, cũng sẽ khiến người ngoài thừa nước đục thả câu.







Nghĩ vậy, A Na Nhật đành chịu đựng. Đã có bài học lần trước, là không nên trực tiếp ra tay, nàng ta liền trầm giọng nói: “Phò mã theo ta đi, có việc gì thì sai hạ nhân đi làm là được. Ngày mai chúng ta lên đường trở về Đại Đô, nếu về cung rồi mà ngươi vẫn quan tâm nàng ta như vậy, ta sẽ giết nàng ta!”