Cẩm Đường Quy Yến

Chương 460: - Chương 460KHE NỨT (2)




Chương 460KHE NỨT (2)



Tần Nghi Ninh nghe vậy, liền nhíu mày.







“Chàng nói cái gì vậy? Thiếp bàn với chàng những chuyện này, không phải là vì muốn trở lại kinh thành. Tuy điều kiện sinh hoạt ở chỗ này không thể so sánh với kinh thành, nhưng thiếp ở bên cạnh chàng, chàng nhìn thấy thiếp, chẳng lẽ không cảm thấy an tâm hơn sao? Nếu thiếp trở lại kinh thành, chẳng phải là bỗng dưng lại cho đối phương một cơ hội lựa chọn con tin sao?”







Mấy lời Tần Nghi Ninh nói khiến Bàng Kiêu nghẹn lời. Có một người vợ quá thông minh như thế này, cách bố trí của hắn thế nào cũng bị nàng tìm ra kẽ hở, hết lần này tới lần khác hắn không cách nào phản bác lý lẽ của nàng.







Bàng Kiêu nói: “Ta chỉ là lo lắng nàng ở bên cạnh ta sẽ phải chịu khổ. Có lẽ bản thân nàng không phát hiện, dạo gần đây nàng gầy đi rất nhiều. Nàng vốn đã bị thiếu máu, sau đó lại liên tục trải qua hết tai họa này đến tai họa khác. Băng Đường vẫn luôn nhấn mạnh, muốn nàng nhất định phải tĩnh dưỡng để khôi phục sức khỏe. Thế nhưng từ lúc nàng theo ta, cuộc sống hiện tại không cho phép nàng có thể an tâm tĩnh dưỡng, đã không thể cho nàng được một ngày hạnh phúc, còn khiến nàng luôn phải nơm nớp lo sợ. Ta cưới nàng về là muốn nàng được hạnh phúc, nhưng rốt cuộc lại khiến nàng chịu khổ.”







Tần Nghi Ninh cảm thấy lòng mình mềm nhũn, trái tim như tan ra.







Bàng Kiêu là đấng nam nhi đầy khí phách và quyết đoán, nhưng vì nàng, hắn lại bộc lộ sự mềm yếu như vậy, đó là sự tín nhiệm và tôn trọng lớn nhất đối với nàng.







Tần Nghi Ninh giang tay ra, ôm lấy Bàng Kiêu, nói: “Chàng đừng lo lắng, từ nhỏ thiếp đã có nền tảng sức khỏe tốt, thiếp sẽ không sao đâu. Huống hồ Băng Đường theo bên cạnh thiếp như vậy, thiếp còn có thể có chuyện gì? Bây giờ là lúc giằng co giữa sự sống và cái chết, nếu bảo thiếp bỏ chàng lại để sung sướng một mình, thì dù thế nào thiếp cũng không thể yên tâm.”







“Cho dù nói như thế nào, ban đầu chính thiếp là người đưa ra ý kiến sử dụng Thanh Thiên Minh và mật thám mặt nạ bạc, bây giờ xảy ra chuyện, trách nhiệm này thiếp phải gánh chịu.”







“Nghi tỷ nhi, chưa nói tới việc nàng đưa ra chủ ý kia là không bàn mà trùng ý, nàng là vì giúp ta, hơn nữa ta cũng đã gật đầu đồng ý. Cho dù nàng làm bầu trời thủng một lỗ, thì trách nhiệm cũng phải là ta gánh vác! Ta là một đấng nam nhi, mà xảy ra chuyện thì núp dưới váy của vợ, như thế thì ra cái thể thống gì?”







Bàng Kiêu không cầm lòng được, nắm tay Tần Nghi Ninh, nhíu mày nói: “Nàng hiểu chứ? Cho dù nàng làm cái gì, ta đều sẽ gánh vác thay nàng. Khi ta không bảo nàng ra mặt, nàng không được ra mặt!”







Tay Tần Nghi Ninh bị bàn tay to khô ráo và ấm áp với những đốt phân minh của hắn siết chặt, khiến nàng hơi đau, nhưng nàng không nỡ buông ra, khẽ nhíu mày:







“Hai vợ chồng chúng ta vốn là một thể. Chàng vì thiếp gánh vác, thiếp cũng nên vì chàng gánh vác. Thiếp luôn nghĩ hai chúng ta tuy hai mà một, nào có chuyện ai núp sau lưng ai? Nếu một ngày nào đó vị trên kia muốn dồn chàng vào chỗ chết, chẳng lẽ hắn sẽ buông tha cho thiếp?”








“Phì phì phì, mau nói lại!” Bàng Kiêu véo má Tần Nghi Ninh: “Nàng hư quá, sao lại nói điều không nên nói?”







Tần Nghi Ninh nhắc tới điều này, là điều Bàng Kiêu sợ nhất.







Điều hắn sợ nhất, không phải là mất đi tính mạng của mình, mà sợ bởi vì ích kỷ cưới nàng về, lại kéo nàng xuống vực sâu cùng với mình.







Thấy hắn lo lắng đến mức mặt đỏ lên, biết đó là vì hắn yêu thương mình, Tần Nghi Ninh thở dài dựa vào lòng Bàng Kiêu, khuyên nhủ: “Thôi được, chúng ta không tranh luận về vấn đề này nữa. Dù thế nào thiếp cũng không trở lại kinh thành. Còn về biện pháp mà thiếp vừa nói, chàng thấy thế nào?”







Bàng Kiêu mím môi suy nghĩười một lát, hồi lâu mới nói: “Biện pháp này khả thi, nhưng cũng rất nguy hiểm, khi nào đi, nàng nhất định phải dẫn đủ người đi theo.”







Tần Nghi Ninh cười nói: “Yên tâm đi, bên cạnh thiếp, ngoài Tào di nương, còn có bốn mật thám mặt nạ bạc, quy chế này còn hơn cả Thái Thượng hoàng triều Đại Yên, còn có thể có nguy hiểm gì chứ?”








Trong lòng Bàng Kiêu hết sức miễn cưỡng, làm sao hắn chịu để Tần Nghi Ninh đi mạo hiểm vì chuyện của hắn? Lý Khải Thiên đem theo binh mã đóng ở ngoài thành, nhưng không hạ chỉ, khiến người khác không rõ rốt cuộc y đang làm cái gì. Càng bởi vì chỗ nào bên cạnh hắn cũng đều có người trong tối, ngoài sáng ngầm theo dõi, điều này làm cho Bàng Kiêu hoàn toàn không dám tham gia vào kế hoạch của Tần Nghi Ninh.







Chủ ý của Tần Nghi Ninh thật ra rất đơn giản.



Vietwriter.vn



Trung Thuận thân vương phi đi đường mệt nhọc, hơn nữa sức khỏe không tốt, dọc đường vừa xóc nảy vừa hoảng sợ, hôm nay đã đổ bệnh. Do đó, Trung Thuận thân vương định phái người hộ tống Vương phi trở lại kinh thành chạy chữa.







Do đó, ngày hôm sau, Tần Nghi Ninh liền ngã bệnh, khiến các người hầu trong nha môn có liên quan đều bận rộn luôn tay luôn chân. Ba ngày sau, khi Tần Nghi Ninh xuất hiện, mặt nàng tái nhợt, vàng võ, hai mắt vô thần, dáng người mảnh khảnh, dáng vẻ như có thể té xỉu bất cứ lúc nào.







Thấy Tần Nghi Ninh như vậy, Lý Tri huyện xúc động, kéo tay áo Bàng Kiêu, nói: “Tất cả đều do thiên tai mà ra, Vương phi là thân thể thiên kim, ở chỗ này cũng ăn uống thiếu thốn giống như chúng ta, nếu còn tiếp tục ở lâu dài tại nơi đầy áp lực này, người mảnh mai như vậy, khó tránh khỏi sinh bệnh!”







Bàng Kiêu buồn bã nói: “Lý đại nhân nói rất đúng. Cũng do bản vương cả, chỉ quan tâm lo lắng chuyện bên ngoài mà xao nhãng vấn đề sức khỏe của nàng ấy. Vương phi vốn sức khỏe không tốt, đi theo ta tới vùng bị thiên tai, cũng dãi nắng dầm mưa giống như ta, bây giờ mới phát bệnh ra.”







“Vương gia định làm thế nào? Ở đây điều kiện kém như thế, cũng không có đại phu giỏi.”







“Bản vương định an bài thủ hạ hộ tống nàng ấy về kinh chạy chữa. Về phần Thánh thượng, bản vương còn phải dâng tấu giải thích tình hình.” Bàng Kiêu nói, thở dài một tiếng.







Mấy ngày nay, có thể nói là Lý Tri huyện sớm chiều ở bên cạnh Bàng Kiêu, hắn ta vô cùng kính nể vị chiến thần này, liền nói: “Vương gia yên tâm, mặc dù hạ quan có địa vị thấp, nhưng sẽ dâng tấu giải thích việc lần này với Thánh thượng, nhất định không để Thánh thượng hiểu lầm ngài mà làm khó.”







Bàng Kiêu xúc động nhìn Lý Tri huyện, trong đôi mắt phượng trần đây cảm kích, mỉm cười vỗ vai hắn ta: “Đa tạ ngươi!”







Lý Tri huyện xua tay, ngượng ngùng nói: “So với nghĩa cử của Vương gia và Vương phi, hạ quan chẳng qua là làm trách nhiệm của mình, hồi bẩm Thánh thượng bằng lời nói thật, sao có thể nhận lời cảm tạ của Vương gia?”







“Cho dù như thế nào, bản vương đều phải tạ ơn ngươi.” Bàng Kiêu nghiêm nghị nói: “Trong triều đình hiện nay, quan viên nghiêm túc có trách nhiệm như Lý Tri huyện đã thiếu lại càng thiếu.”







Lời khen ngợi của hắn khiến Lý Tri huyện đỏ mặt, liên tục xua tay, khách khí vài câu với Bàng Kiêu rồi chạy trối chết, hiển nhiên là khá xấu hổ.







Bởi vậy, Bàng Kiêu và Lý Tri huyện liền ai nấy dâng lên bản tấu. Ngày hôm sau, với sự chăm sóc và bảo vệ của tỳ nữ và tuy tùng, Tần Nghi Ninh rời khỏi nha môn, đi một mạch tới khe nứt được hình thành bởi cuộc động đất.







Mặc dù cưỡi ngựa, nhưng cũng may là con đường đã được gấp rút sửa chữa, như vậy cũng không lãng phí nhiều thời gian, tới buổi chiều, đã tới gần nơi có khe nứt.







Tào Vũ Tình mặc nam trang, ngồi ở phía càng xe đánh xe, nhướng mắt nhìn về phía bọn Kinh Trập, mật thám mặt nạ bạc liền hiểu ý, ai nấy đều đi ra bốn phía xung quanh dò xét tình hình.







Không bao lâu sau, bốn người trở về, khẳng định là không có mai phục. Tần Nghi Ninh mới xuống xe ngựa, đoàn người theo Tào Vũ Tình đi tới hang động kia.