Cẩm Đường Quy Yến

Chương 358: - Chương 358HAI NGƯỜI CÙNG XẤU HỔ




Một bé gái bảy, tám tuổi, chớp đôi mắt to, ngửa đầu nhìn hắn, gọi hắn là “mỹ nhân ca ca”, khi đó hắn chỉ cảm thấy tim mình mềm nhũn, bối rối, bởi vì cô bé kia thật sự quá đáng yêu.







Lúc này Bàng Kiêu cũng cảm thấy tim mình mềm nhũn.







Bởi vì… mấy tiếng “mỹ nhân ca ca” này, thực sự chạm tới chỗ mềm yếu nhất tận đáy lòng của hắn. Từ trước đến nay hắn luôn cảm thấy sức lực tràn trề, nhưng lúc này, hắn không còn đủ sức nâng nổi cánh tay, cảm giác rã rời tràn ngập cả người.







“Chuyện năm đó, suy cho cùng thì Bàng gia ta có lỗi với nàng.”







Hồi lâu sau, Bàng Kiêu mới chậm rãi nói ra một câu.







Lúc này đầu óc Tần Nghi Ninh hoàn toàn rối bời, thế nhưng nước mắt lại như chịu sự điều khiển của ai khác, không nghe theo sự khống chế của nàng, liên tục chảy ra.







Nàng không phải là người mềm yếu, rất hiếm khi rơi nước mắt, nhưng hôm nay không biết vì sao, vừa nghe nhắc việc năm đó mình bị đánh tráo khỏi phủ là do thuộc hạ cũ của phụ thân Bàng Kiêu làm, không hiểu sao nàng liền cảm thấy uất ức.







Có lẽ, chuyện này ai làm cũng không quan trọng, nàng cũng không quan tâm. Chỉ riêng Bàng Kiêu, có phải bởi vì gửi gắm quá nhiều tình cảm, nên nàng mới có yêu cầu đặc biệt cao đối với hắn hay không?







Cũng không phải là oán hận, chỉ là cảm thấy tủi thân.







Bàng Kiêu thấy hồi lâu Tần Nghi Ninh không trả lời, trong căn phòng yên tĩnh, mơ hồ nghe tiếng nức nở, bàn tay to của hắn lần dò đưa về phía gương mặt nàng, sờ thấy nước ẩm ướt đầy tay, thoáng cái liền luống cuống.







“Nghi tỷ nhi, đừng khóc nữa, là lỗi của ta, là ta không tốt.” Bàng Kiêu thương yêu nhích lại gần, ôm Tần Nghi Ninh vào lòng: “Xin lỗi, xin lỗi. Nếu ta biết sớm một chút, nếu ta có thể dành ra thời gian đi thăm nàng, nàng sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy.”







Tần Nghi Ninh lắc đầu, khóc thút thít, nói: “Chuyện này cũng không phải lỗi của chàng. Năm đó, nếu chàng không cho ta mười mấy lượng bạc, ta cũng không có cách nào chữa bệnh cho dưỡng mẫu, sau đó có lẽ phải bán mình đi. Chàng đã giúp ta rất nhiều, để ta có bạc hiếu kính dưỡng mẫu và lo ma chay cho bà.”







Vừa nghe nàng nói, năm đó suýt nữa phải bán mình lấy tiền, lòng Bàng Kiêu thực sự như dao cắt, hắn ôm chặt nàng, lay lay người nàng, nói: “Nếu như thực sự hại nàng tới tình trạng đó, thì tội của ta thực sự đáng chết vạn lần.”







“Nàng không biết đâu, chuyện này luôn là nỗi vướng mắc trong lòng ta, bởi vì ta không thể tham dự cuộc đời của nàng trước kia, rốt cuộc là vì phụ thân ta mới khiến nàng phải chịu khổ, chịu dày vò. Ta cảm thấy thẹn với nàng.”







“Thế nhưng mấy năm trước, thân phận và địa vị của ta trong quân còn chưa vững chắc, không có quyền lực và nhân mạch của mình, muốn làm chuyện gì cũng phải nhìn sắc mặt của người khác. Chỉ từ hai năm gần đây, ta mới có lực lượng của mình, mới có thể làm được chuyện ta muốn làm.”







“Bởi vậy chàng liền nhân cơ hội đánh Đại Yên mà đi tới kinh thành?” Tần Nghi Ninh hồi tưởng lại từng cảnh tượng khi mới gặp gỡ hắn, liền ngồi thẳng người lên, nói: “Lúc đó Lưu tiên cô là thuộc hạ của chàng sao?”







"Cũng không thể xem là thuộc hạ của ta, mà từ lâu trước đó đã có qua lại. Lưu tiên cô thông minh tuyệt đỉnh, giỏi mưu tính, ta và Mộc Đầu lại thân thiết, do đó lúc rảnh rỗi ta cũng thường xuyên tới thăm bà ấy.”







Tần Nghi Ninh lau nước mắt, ý nghĩ xoay chuyển rất nhanh, liên kết một số quan hệ: Mục Tĩnh Hồ là sư điệt của Thiên Cơ Tử, mà lời nói vừa rồi của Bàng Kiêu cũng đã cho thấy Lưu tiên cô là Thiên Cơ Tử.







Tần Nghi Ninh phân tích ra kết luận này, nhưng không hề kinh ngạc, chỉ là nhớ tới trước đây mình từng mang khoản tiền lớn tới nhờ Lưu tiên cô đóng giả làm Thiên Cơ Tử, không hiểu sao liền hơi lúng túng.







Bàng Kiêu lại nói: “Thật ra thì từ lúc người Tần gia tìm được nàng, ta cũng nhận được một số tin tức. Lúc đó chiến sự căng thẳng, nhạc phụ đại nhân lại có địa vị cao, đương nhiên là bị chú ý tới. Hôm nàng vừa hồi phủ, ta còn lén lút nhìn trộm. Bọn họ đưa nàng tới ở một sân viện cạnh tường, lại cố ý tiếp đón sơ sài, để nàng phải đợi một hồi lâu. Lúc nàng ngồi trên băng ghế dài bên rừng trúc thì ta ngồi ngay trên nóc nhà nhìn nàng.”







Lúc này Tần Nghi Ninh thật sự kinh ngạc, chấn động cả người rồi.







Không ngờ lần đầu hai người gặp mặt, ngoại trừ một lần khi nàng còn bé, sau đó còn có nhiều tình tiết như vậy.







Nói tới đây, giọng đột nhiên lộ ra vẻ ngại ngùng, Bàng Kiêu hơi ngượng ngùng nói: “Về sau, ta lại cướp của nàng một cây trâm, đem về đặt dưới gối, hàng ngày đều lấy ra nhìn một chút.”







Tần Nghi Ninh ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, nhớ tới lúc đó có một gã “đăng đồ tử” từ trên trời giáng xuống, không những cướp cây trâm của nàng, mà còn vuốt má nàng, chuyện này nàng vẫn luôn để trong lòng, không ngờ loại chuyện như vậy lại do Bàng Kiêu làm ra!







Lại nghe hắn nói hắn đặt cây trâm dưới gối, hàng ngày đều lấy ra nhìn, Tần Nghi Ninh đỏ bừng mặt.







Nói như vậy thì, trước khi gặp nàng ở Tiên Cô quan, hắn đã quan tâm đến nàng, thậm chí đoạt cây trâm của nàng để “nhìn vật nhớ người”.







“Từ… từ lúc đó, chàng đã… đã…”







“Đúng vậy, khi đó ta đã thích nàng. Tuy lúc đó trong lòng ta cũng không hiểu rõ ràng lắm, thế nhưng theo bản năng, mỗi một việc ta làm, đều đã chứng mình từ lâu ta đã hướng về nàng.”







Hai tay Bàng Kiêu nắm lấy tay Tần Nghi Ninh, ngón tay thô ráp khẽ vuốt lên mu bàn tay trắng nõn, mịn màng của nàng, hết sức chân thành và tôn trọng hôn lên lòng bàn tay nàng.







“Nghi tỷ nhi, giờ đây nàng cũng thích ta, quan tâm ta, ta rất hài lòng.”







Nghe hắn nói thẳng ra như vậy, Tần Nghi Ninh vừa ngượng ngùng vừa vui mừng, nhất thời cũng không biết phản ứng như thế nào, đành nhìn hình dáng mơ hồ của hắn trong bóng tối, cười khúc khích.







Cảm nhận được tâm trạng vui sướng của nàng, Bàng Kiêu lại hôn liên tiếp lên đầu ngón tay và mu bàn tay của nàng không biết bao nhiêu lần.







Nói ra chuyện quá khứ, cảm giác có lỗi trong lòng Bàng Kiêu cũng giảm đi một chút, hắn thấp thỏm hỏi: “Nghi tỷ nhi, nàng tha thứ cho ta chứ?”







Tần Nghi Ninh buồn cười nói: “Đó cũng không phải là lỗi của chàng, vì sao ta phải trách chàng chứ? Ta rất tán thành một câu nói của chàng, đó là họa không liên quan tới người nhà. Chuyện của đời trước, là do đời trước làm, người trộm ta khỏi Tần gia cũng không phải do chàng an bài, chàng thực sự không cần phải vì thế mà quá tự chuốc phiền.”







“Nhưng rốt cuộc ta vẫn cảm thấy không yên lòng.” Bàng Kiêu lại ôm nàng vào lòng, thở dài một hơi.







Tần Nghi Ninh hít vào mùi đàn ông thanh nhẹ trên người hắn, chợt cảm thấy chuyện của nàng và hắn cũng thực sự kỳ diệu.








“Có lẽ đây là nhân quả. Có việc Bắc Ký đối địch với Đại Yên mới có việc phụ thân ta dùng kế ly gián, mới đưa tới thù hận giữa hai nhà, từ đó mới khiến mấy người Trịnh tiên sinh làm như vậy. Nếu bọn họ không bắt trộm ta khỏi Tần gia thì làm sao chàng để ý đến ta? Như thế thì đương nhiên cũng không có cuộc gặp gỡ ở Lương Thành, cũng sẽ không có những chuyện về sau.”







Ngẫm kỹ lại, nếu mình thực sự trở thành người dưng nước lã với Bàng Kiêu, lòng của nàng chợt cảm thấy chống chếnh như thể có ai đào một cái hố lớn, vừa lo lắng lại vừa buồn bã vô cớ.







Bàng Kiêu cũng nghĩ như vậy. Nếu như trước kia Trịnh Bồi không hành động cực đoan như vậy và nếu hắn không được sống bên cạnh và tiếp nhận lối giáo dục của ông bà ngoại, do đó thế giới quan của hắn sẽ khác biệt với Trịnh Bồi, thì hắn cũng sẽ không cảm thấy áy náy đối với người con gái này của Tần gia, càng sẽ không quan tâm nàng.







Nếu từ nhỏ Tần Nghi Ninh lớn lên bên cạnh Tần Hòe Viễn, hưởng hết vinh hoa, tính cách cũng giống như bao tiểu thư khuê các bình thường khác, thì đối với hắn, nàng thực sự chỉ là con gái của kẻ thù.







Trong lòng hai người đều có chung một nỗi niềm thổn thức, vòng tay ôm của mỗi người cũng càng siết chặt hơn.







“Nghi tỷ nhi!”







“Ừm?”







Bàng Kiêu hôn lên trán nàng, rồi cười nói: “Ánh trăng đêm nay đẹp quá!”







Tần Nghi Ninh ngạc nhiên nhìn quanh, trong phòng hoàn toàn tối đen, trời lạnh nên cửa sổ không mở, làm sao Bàng Kiêu nhìn thấy trăng đẹp?







Cử chỉ của nàng rất rõ ràng, dáng vẻ “có gì đó sai sai” lộ rõ trên khuôn mặt, khiến Bàng Kiêu suýt nữa cười ra tiếng, dáng vẻ muốn cười mà phải kìm nén, lồng ngực nhấp nhô lên xuống của hắn khiến Tần Nghi Ninh hơi ngẩn ra.







Hai người bốn mắt nhìn nhau, lại một lần nữa bật cười khúc khích.







Một lúc lâu sau, Bàng Kiêu mới thấp giọng nói: “Ta còn có chuyện này muốn hỏi nàng.”








“Chuyện gì vậy?” Tần Nghi Ninh hỏi, giọng hàm chứa ý cười.







Bàng Kiêu nói: “Yên Quận vương phi tới tìm nàng làm gì?”







Tần Nghi Ninh không biết phải nói thế nào.







“Sao chàng biết Yên Quận vương phi tới tìm ta? Nếu chàng đã sai người trông chừng ta thì đã có bọn họ mật báo cho chàng, chẳng phải chàng đã biết mục đích của nàng ta rồi sao? Sao bây giờ còn hỏi thẳng ta?”







Giọng nói của Tần Nghi Ninh rất bình tĩnh, trên khuôn mặt còn mỉm cười lộ vẻ thú vị, nhưng vì trong phòng không đốt đèn, Bàng Kiêu không nhìn thấy biểu cảm của nàng, tưởng nàng tức giận, liền vội vã giải thích:







“Thuộc hạ của ta dán mắt trông chừng động tĩnh của phủ Yên Quận vương, do đó mới thấy được Yên Quận vương phi ra vào. Còn bên cạnh nàng, ta chỉ bố trí người bảo vệ, đâu có bố trí ai theo dõi nàng đâu! Nàng có phải là phạm nhân đâu mà ta hạn chế tự do của nàng?”







Thấy dáng vẻ căng thẳng của hắn, Tần Nghi Ninh lại phì cười.







Lúc này Bàng Kiêu mới hiểu ra, vừa bực mình vừa buồn cười ôm nàng: “Được rồi đừng cười nữa, mau nói cho ta biết, nàng ta tìm nàng làm cái gì đi.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.







Tần Nghi Ninh nói: “Nàng ta ấy à, là phùng má giả làm người mập tới.”







Tần Nghi Ninh kể lại tỉ mỉ lúc Lý Nghiên Nghiên tới cho Bàng Kiêu nghe, cuối cùng nói: “Bởi vậy mới nói nữ nhân sống rất mệt mỏi, rõ ràng không thích, nhưng vì cái tiếng hiền thê lương mẫu mà phải làm ra vẻ rộng lượng. Có nỗi niềm riêng không thể nói ra, có uất ức cũng không thể làm gì được, giả vờ giả vịt trước mặt người ngoài, về nhà nằm khóc một mình.”







Nghe nàng cảm khái như vậy, Bàng Kiêu vội vã cam đoan: “Ta không phải là nam nhân như thế, ta sẽ không làm cho nàng buồn.”







Tần Nghi Ninh lườm hắn nói: “Đừng nói trước như vậy, trong nhà của chàng còn có mười mỹ nhân kia kìa!”







“Đó cũng không phải là ta chủ động đi tìm họ về.”







“Nhưng đó là mỹ nhân ngự ban cho chàng, là thiếp thất danh chính ngôn thuận của chàng, là người giúp chàng có người nối dõi tông đường.”







Giọng Tần Nghi Ninh hơi nóng này, bản thân nàng cũng ý thức được mình nói như vậy là không thích hợp.







Nam tử một vợ nhiều thiếp là điều rất bình thường, ngay cả phụ thân cũng vậy, trước kia vì muốn có con nối dòng mà cũng nạp mấy người thiếp thất.







Những nam nhân có quyền thế, quan chức leo lên tới một địa vị nhất định thì cho dù không tự đi tìm vẫn có rất nhiều đồng liêu và thuộc hạ đưa mỹ nữ tới tận cửa, trường hợp như vậy lại không thể cự tuyệt, chỉ có thể vui vẻ nhận lấy.







Mỹ nữ đưa tới đã đành, nam tử quyền cao chức trọng còn có thể tùy ý thu nhận tì nữ hầu hạ ở thư phòng và phòng ngủ. Tì nữ được làm nha đầu thông phòng của chủ nhân cũng có thể diện hơn nha đầu bình thường một chút, nếu như sau này sinh con thì có thể trở thành di nương, nở mày nở mặt, nhưng chỉ có được chút ít quyền lợi của một chủ tử.







Hiện thực này, Tần Nghi Ninh đều hiểu, hơn nữa mỗi nữ nhân đều phải nhìn chồng mình lúc ở nhà đi ngủ với di nương và thông phòng nha đầu, ra ngoài xã giao thì uống rượu có kỹ nữ hầu hạ, nhưng đều phải giấu sự đau khổ trong lòng, đó là quá trình mà người làm vợ phải trải qua







Thế nhưng, vừa nghĩ tới một ngày nào đó Bàng Kiêu cũng dành tình cảm dịu dàng này cho người con gái khác, Tần Nghi Ninh vẫn cảm thấy trong lòng buồn bã.







“Cô nương!” Cửa chính thình lình bị đẩy ra, Tiêm Vân bước nhanh vào.







Tần Nghi Ninh lấy lại tinh thần, vội đẩy Bàng Kiêu ra, nhìn về phía cửa.







Tiêm Vân hạ giọng nói: “Đại lão gia đang đi về phía này! Đã sắp tới trước cửa phòng rồi!”