Cẩm Đường Quy Yến

Chương 354: - Chương 354TUYÊN BỐ




Máu giỏ giọt từ mũi kiếm trên tay Bàng Kiêu, một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong đôi mắt phượng của hắn, đôi mày kiếm hơi xếch cũng nhướng lên, như thể hết sức khoan khoái trước mùi máu tanh, hắn ngồi xổm xuống, hỏi: “Sao? Thoải mái chứ?”







Gã thanh niên quỳ rạp trên mặt đất, đau đến mức cả người run rẩy, gã thật sự sắp hôn mê, nhưng cơn đau đớn kịch liệt níu kéo thần trí của gã, khiến gã tỉnh táo hơn bao giờ hết.







“Vương… Vương gia, ta sai rồi, ta biết sai rồi, xin Vương gia tha mạng!”







Tiếng cầu xin tha thứ của gã nhỏ và yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng trong căn phòng yên tĩnh đển mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, lại giống như tiếng búa tạ mãnh liệt nện vào lòng mỗi người.







Lục phu nhân đã sớm hoảng sợ đến mức mặt mày tái mét, một lát sau mới hồi phục tinh thần, nhíu mày nói: “Sao Trung Thuận thân vương lại tàn nhẫn như vậy?”







“Tàn nhẫn? Đó là cái loại gì? Bản vương còn e ngại, máu của hắn làm dơ bẩn bảo kiếm của A Lam kia kìa!” Bàng Kiêu đưa thanh bảo kiếm lên người gã kia lau vết máu rồi tiện tay ném thanh kiếm về phía Quý Trạch Vũ.







Nếu là người khác, nhất định hoảng sợ trước động tác đột ngột của Bàng Kiêu, nhưng Quý Trạch Vũ vẫn thản nhiên như không, đứng nguyên tại chỗ.







Chỉ nghe “xoảng” một tiếng, thanh bảo kiếm đã cắm vào vỏ kiếm bên hông Quý Trạch Vũ, chính xác không sai một ly.







Việc Bàng Kiêu phóng khoáng ném kiếm, Quý Trạch Vũ hoàn toàn tin tưởng hắn, cộng với khi thế đầy sát phạt toát ra từ trên người hai người khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy lo sợ không yên.







Lý Hạ Lan nhìn hai anh em song sinh vô cùng tuấn tú bên cạnh mình, vành tai càng nóng rực.







Lục phu nhân thì lại mím môi khẽ mỉm cười, trong lòng kích động nói: “Thôi được, nếu làm như vậy mới có thể làm Vương gia nguôi giận, vậy thì Vương gia cứ đưa mấy người này đi cả cũng không sao.”







Mấy gã trai lơ kia nghe Lục phu nhân nói như vậy thì đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt không thể tin nổi.







Dù thế nào, bọn họ cũng không thể ngờ được, Lục phu nhân lại sẽ chủ động tống cổ mình đi như vậy.







Nhìn gã thanh niên bị phế đi đôi tay đã gần như hôn mê trên mặt đất, bọn họ đều run rẩy cả người, không hẹn mà cùng quỳ xuống dập đầu lia lịa.







Bàng Kiêu cười nhạt: “Chẳng phải những người này đều là của quý của Lục phu nhân hay sao? Ngươi nói như vậy, cũng không sợ bọn họ đau lòng?”







Lục phu nhân vốn định nói “Có thể làm chàng mỉm cười, thì cho dù chàng có lấy mạng bọn họ, cũng không hề gì”.







Thế nhưng khi nàng ta vừa ngẩng lên, ánh mắt chạm phải tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ trong mắt Bàng Kiêu, mặc dù tươi cười nhưng sát khí trên người hắn tỏa ra ngùn ngụt, trông như một con mãnh thú có thể lao vào cắn xé người khác bất cứ lúc nào, lời nói chưa thốt ra khỏi miệng lập tức nghẹn ở cổ họng của Lục phu nhân, đánh chết nàng ta cũng không dám nói ra.









Quý Trạch Vũ túm chặt cổ áo lông cáo, nhìn Lý Hạ Lan nói: “Xin Trưởng Công chúa cứ ở chỗ này vui chơi đi, chơi phải tận hứng mới được, thần xin cáo lui trước.”







Dứt lời, Quý Trạch Vũ khẽ kéo Bàng Kiêu một cái, ra hiệu cho hắn cùng đi.







Lý Hạ Lan hoảng hốt, vội vàng đuổi theo hai người: “Bản cung cũng không chơi đùa gì cả. Phò mã, chàng đưa bản cung trở về phủ Công chúa đi!”







Quý Trạch Vũ quay đầu lại, hờ hững liếc nhìn Lý Hạ Lan, nói: “Thần ngu dốt, không thể hầu hạ chu đáo cho Trưởng Công chúa, có lẽ phải phiền người bên cạnh công chúa hầu hạ người mới ổn thỏa.” Nói xong, hắn lễ độ gật đầu, lại tiếp tục bước đi.







Lúc này, Lý Hạ Lan thực sự luống cuống.







Trước kia Quý Trạch Vũ đối xử lãnh đạm với nàng ta nhưng cũng không tỏ ra lễ độ và xa cách như lúc này. Bây giờ nàng ta mới phát hiện, hắn đối xử lạnh nhạt với mình, chưa phải là điều đáng sợ nhất, bởi vì tính tình hắn vốn lãnh đạm, mà đáng sợ nhất là, đột nhiên Quý Trạch Vũ tỏ ra lễ độ đối với nàng ta.







Hai người quen biết cũng không muộn, trước kia khi gặp nhau, Quý Trạch Vũ chưa bao giờ tỏ ra khách sáo như vậy với nàng ta.







Lúc này Lý Hạ Lan mới nhận ra, sau khi hai người thành hôn, tuy một người ở tại phủ Công chúa, một người ở phủ Phò mã, chỉ có đêm động phòng là có sinh hoạt vợ chồng, nhưng nhìn chung là bên cạnh thái độ lạnh nhạt đối với mình, Quý Trạch Vũ cũng còn có một chút tùy ý.







Lý Hạ Lan thật sự thấy hối tiếc. Lẽ ra nàng ta không nên vì dục vọng bị khơi dậy mà nghĩ tới việc “nếm thử” này nọ, Quý Trạch Vũ vốn đã như thế rồi, sau chuyện này, hai vợ chồng nàng ta sẽ tiếp tục chung sống với nhau như thế nào đây?







Lý Hạ Lan đuổi theo mấy bước, thấy hai bóng người một đen, một trắng không hề lưu luyến rảo bước càng lúc càng xa, rốt cuộc không kìm lòng được nữa, khóc òa lên.







Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ sóng vai mà đi, dọc đường rời khỏi phủ Trung Dũng Hầu, cả hai người đều im lặng không nói.







Bàng Kiêu thầm bất bình thay cho Quý Trạch Vũ.







Thế nhưng hắn cũng hiểu rõ, có lẽ khi đồng ý làm Phò mã, Quý Trạch Vũ cũng đã có sự chuẩn bị về tâm lý.







Từ xưa đến nay, mặc dù có rất nhiều công chúa dịu dàng hiền lương, cao quý tao nhã, nhưng những công chúa nuôi dưỡng trai lơ kiểu như Lục phu nhân, cũng không phải ít.







Khi lấy công chúa, thì giữa hai vợ chồng vốn đã có địa vị không bình đẳng. Công chúa là chủ tử, Phò mã chỉ có nhiệm vụ tới hầu hạ công chúa, khi công chúa có nhu cầu thì mời phò mã tới phủ công chúa, lúc đó phò mã mới có thể thân cận với vợ mình. Thường ngày, nếu công chúa không truyền triệu tới, thì không những phò mã không thể đụng vào đầu ngón tay của công chúa, mà phò mã cũng không được phép thu nhận bất kỳ một thông phòng nha đầu nào.







Đây là điều bất đắc dĩ đối với người hầu hạ hoàng gia.








Bàng Kiêu nghĩ, với tài hoa và nhân phẩm của Quý Trạch Vũ, việc phải làm Phò mã thật sự là ủy khuất cho hắn. Thế nhưng, Bàng Kiêu cũng hiểu, tình huống hiện giờ của Quý Trạch Vũ cũng là công cao chấn chủ giống như mình, tình cảnh của cả hai người đều gian nan như nhau.







Trước khi Quý Trạch Vũ đồng ý làm Phò mã của Lý Hạ Lan, e rằng hắn cũng đã suy xét kỹ càng tới kết cục của bản thân.







Hai người không nói chuyện, đi một mạch ra khỏi cửa phủ, liền nhìn thấy ngựa của họ đang giẫm đạp tại chỗ trên tuyết, khiến một khoảnh đất trở nên lầy lội. Mà trên xe ngựa bên cạnh, Tần Nghi Ninh đang vén màn xe nhìn về phía này.







Vưa nhìn thấy Tần Nghi Ninh, Bàng Kiêu thầm vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không, mà còn lạnh lùng trách mắng: “Ngươi còn ở chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ còn muốn vào tiếp tục hưởng thụ với Lục phu nhân?”







Tần Nghi Ninh liếc nhìn Quý Trạch Vũ một chút, rồi liền cụp mắt, thả rèm cửa xuống, không thèm trả lời, liền bảo xa phu đánh xe đi.







Tiếng vó ngựa dần dần đi xa, Quý Trạch Vũ bất đắc dĩ nói: “Chẳng phải ngươi thích Tần thị sao? Vì sao cứ phải dối lòng mình như vậy? Làm nàng ta tổn thương, sau này làm sao ngươi có thể bù đắp?”







Bàng Kiêu nói: “Con gái của kẻ thù, có thích đến mấy thì cũng làm được gì?”







Nghe vậy Quý Trạch Vũ im lặng thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai Bàng Kiêu, nói: “Chuyện vừa rồi, xin đa tạ ngươi.”







“Là huynh đệ với nhau, cần gì nói lời cảm tạ. Nhưng A Lam này, chuyện này ngươi cũng phải nói một tiếng với Thánh thượng.”







“Nói thì có ích gì? Thánh thượng cũng không có nhiều thời gian rỗi đi quan tâm những chuyện dung tục này. Huống hồ, bổn phận của ta vốn là phải hầu hạ công chúa, công chúa muốn làm cái gì, cứ để nàng tự do. Nàng ta cũng có thể nuôi trai lơ, ta lại chỉ có thể giữ mình cho nàng.”







Thường ngày Quý Trạch Vũ đã ít lời ít tiếng quen rồi, hắn cũng chỉ có thể ăn nói thoải mái như vậy trước mặt huynh đệ, không hề tiếc chữ như vàng.








Bàng Kiêu liền nói: “Mà thôi, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, ta mời ngươi đi uống rượu. Đến nhà ta đi!” Nói rồi, hắn kéo dây cương qua, gọn gàng xoay người lên ngựa.







Quý Trạch Vũ cũng dắt ngựa của mình tới, ngửa đầu nhìn Bàng Kiêu đã ngồi ngay ngắn, hỏi: “Nghe nói mẹ cả của ngươi đã trở về, đến nhà ngươi uống rượu có tiện không?”







“Vương phủ lớn như vậy, chẳng lẽ không có chỗ cho hai chúng ta ngồi uống rượu? Ngươi cũng đừng lải nhải nữa, đi thôi.”







Quý Trạch Vũ không hỏi nữa, liền lên ngựa theo Bàng Kiêu về vương phủ. Hai người đối ẩm ở thư phòng ngoại viện tới nửa đêm, đều uống say mèm, ngã chỏng vó nằm ngủ trên giường sưởi ở thư phòng.







Về phần Tần Nghi Ninh, đến chạng vạng hôm sau, nàng mới nhân lúc Tần Hòe Viễn rảnh rỗi, kể lại chuyện hôm qua cho ông nghe, cuối cùng lo lắng nói: “Phụ thân, có thật là chúng ta không thể đắc tội với Lục gia kia không?”








Tần Hòe Viễn gật đầu, nói: “Lục gia vốn đã là đại thế gia nổi tiếng một phương từ thời còn nước Bắc Ký, thực lực kinh tế của bọn họ sâu không thể thể dò, có nói là phú khả địch quốc, cũng không phải là khoa trương. Trước kia, vì Lục gia thành tâm cống hiến cho Thánh thượng, cung cấp lương thảo và tiền bạc cho nghĩa quân, Đại Chu mới tiêu diệt được nước Bắc Ký, điều đó đủ thấy thế lực hiện tại của nhà bọn họ.”







“Tuy vị Lục phu nhân kia chỉ là nữ nhi của một chi của Lục gia, nhưng cho dù là một chi, ở tại kinh thành Đại Chu này, chỉ cần là người họ Lục thì người khác đã phải cẩn thận khi giao tiếp với họ rồi.”







Nghe vậy, Tần Nghi Ninh nhíu mày như có điều suy nghĩ, trầm tư một lát mới lo lắng nói: “Phụ thân, e rằng hành động hôm qua của con đã mạo phạm nặng nề đối với Lục phu nhân và Trưởng Công chúa An Dương rồi. Phụ thân nói xem, như vậy có phải là con đã vô tình chọc giận Lục gia không? Làm ảnh hưởng không tốt cho nhà chúng ta? Con sợ chuyện đó sẽ thật sự mang tới phiền phức cho nhà chúng ta.”







Dù nàng không hối hận với quyết định của mình, nhưng lại lo lắng cho Tần gia.







Dù sao, Tần gia vừa mới đứng vững gót chân pử Đại Chu, sao có thể đối địch với một đại gia tộc như Lục môn thế gia?







Tần Hòe Viễn thấy dáng vẻ không mấy khi mới lo âu bối rối như vậy của con gái thì nhịn không được bật cười ha hả.







“Nha đầu ngốc, con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Những gì hôm kia vi phụ nói với con, con đã quên rồi sao? Con không nên suy nghĩ quá nhiều, lo trước lo sau như vậy, cứ làm những gì con nghĩ là đúng là được, dù xảy ra chuyện gì, vi phụ đều sẽ gánh vác giúp con. Chúng ta sinh ra trên thế giới này, không phải là để chịu tội, chịu ủy khuất. Cho dù Lục môn thế gia có lợi hại hơn nữa, thì sao nào?”







Nhìn khuôn mặt tươi cười cởi mở của Tần Hòe Viễn, Tần Nghi Ninh cũng không kìm lòng được khẽ cười thành tiếng: “Phụ thân nói đúng, ngược lại là do con câu nệ. Cho dù kẻ địch rất mạnh, chúng ta cũng không thể lùi bước, huống chi con tin rằng với tài năng của phụ thân, thì việc phụ thân trở thành danh thân một đời chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”







Hai cha con trò chuyện với nhau thật vui vẻ, giống như lúc còn ở Đại Yên trước kia.







Tần Hòe Viễn không có con trai, cũng chỉ có một người con gái là Tần Nghi Ninh, đương nhiên ông yêu thương nàng tận đáy lòng.



Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Mà cho tới bây giờ, Tần Nghi Ninh cũng không phải là người vì được nuông chiều mà kiêu ngạo. Tính tình nàng chững chạc và độ lượng, hơn nữa, bất luận Tần Hòe Viễn nói về sự việc gì trong triều, nàng đều có thể đưa ra quan điểm của mình, hai cha con nói chuyện thật sự là hợp ý, khiến Tần Hòe Viễn càng muốn đối xử tốt hơn đối với con gái, muốn bù đắp những đau khổ mà nàng đã phải chịu đựng từ thuở bé.







Hai ngày sau, đột nhiên có một số lời đồn đãi.







Nghe nói Lục phu nhân và Tứ tiểu thư của Tần gia không hợp bát tự, từ lâu giữa hai người đã xảy ra mâu thuẫn, Lục phu nhân nghe nói viện tử mà Tần gia đang ở là thuê lại nên tuyên bố muốn mua tòa nhà và cho dù bỏ trống cũng không cho Tần gia thuê, để người của Tần gia biết sự lợi hại của Lục gia, trên địa bàn của họ ở kinh thành, cũng không phải ai cũng có thể mạo phạm.







Nghe được tin này, Tần Nghi Ninh bật cười.







“Thật là thú vị! Lục phu nhân này thật sự rất hay ho. Sau này ta sống ở kinh thành có nàng ta, tất nhiên là không nhàm chán rồi.”







Thấy Tần Nghi Ninh nói như vậy, Băng Đường cau mày sẵng giọng: “Cô nương cũng quá rộng lượng rồi. Cô nương đắc tội với Lục phu nhân, Lục phu nhân tức giận muốn xua đuổi Tần gia, chuyện này mà tới tai lão Thái Quân, phu nhân và lão gia thì liệu cô nương có được yên thân không? Lúc này cô nương không lo nghĩ ra đối sách mà còn rảnh rang ở đây khen ngợi Lục phu nhân làm gì?”