Cẩm Đường Quy Yến

Chương 321: - Chương 321QUAN TÂM




Trên đường về, tuyết đã rơi dày, sắc trời xám trĩu, vậy nên Bàng Kiêu và Hổ Tử đều giục ngựa thật nhanh, cố về kịp Vương phủ trước giờ Tuất.







Bàng Kiêu cầm luôn roi ngựa bước nhanh vào cửa, thuận miệng hỏi: “Hôm nay trong phủ đã có chuyện gì?”







Tên hầu cúi đầu đi một bên, nghe vậy lập tức đáp: “Hôm nay Trưởng Công chúa An Dương lại tới.”







“Hử?” Bàng Kiêu thoáng ngừng chân, “Nàng ta tới làm gì?”







“Bảo là muốn gặp Vương gia, nô tài bẩm người không có nhà, Trưởng Công chúa không chịu đi, sau đó Từ tiên sinh đi ra ứng đối, cụ thể thế nào thì nô tài không được rõ.”







“Ừ. Ngươi làm rất tốt.” Bàng Kiêu vỗ vỗ lên đầu vai của tên hầu trẻ tuổi, “Trời rét, mặc nhiều vào, cẩn thận phong hàn.”







Tên hầu lập tức hởi lòng hởi dạ, vui vẻ cười, cao giọng nói: “Dạ! Đa tạ Vương gia!”







Bàng Kiêu gật đầu, đoạn bảo Hổ Tử: “Ngươi đi mời Từ tiên sinh và Tạ tiên sinh tới thư phòng chờ ta trước, ta tới Tùng Hạc Đường một chuyến đã.”







“Dạ.” Hổ Tử hành lễ lui ra.







Bàng Kiêu liền bước nhanh qua cửa thùy hoa, chạy thẳng tới Tùng Hạc Đường.







Đến trước cửa viện, Đại Hắc và Đại Bạch liền đã phi vọt ra, chạy vòng vòng quanh hắn, rối rít vẫy đuôi.







Bàng Kiêu vuốt Đại Hắc và Đại Bạch mấy cái, đoạn tiến vào cửa viện.







Nữ quản sự bên cạnh Diêu thị Triệu Khôn Gia tiến lên cười nói: “Đúng là Vương gia về rồi, Vương gia đã dùng cơm chưa?”







“Dùng rồi.”







Trong lúc nói đã bước lên bậc cấp, mấy nha hoàn liền một trái một phải vén rèm bông đẩy cửa ra.







Sau khi vào cửa, Bàng Kiêu liền tiện tay ném cả áo khoác và roi ngựa cho đại nha hoàn Tầm Hà của Diêu thị, bước nhanh vào gian bên.







Diêu Thành Cốc đang ngồi xếp bằng trên giường sưởi hút thuốc, Diêu thị và Mã thị thì ngồi trên chiếc bàn bên giường, vừa tách đậu phộng vừa chuyện gẫu.







Thấy Bàng Kiêu đã về, Mã thị cười nói: “Đại Phúc đấy à, đã ăn tối chưa?”







“Ăn rồi ạ!” Bàng Kiêu hành lễ với trưởng bối, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay Trưởng Công chúa tới, có phải làm khó mọi người rồi không?”







Khóe miệng đang ngậm tẩu thuốc của Diêu Thành Cốc cong lên, ung dung bập khói, nói: “Không có.”







Mã thị nhanh mồm nhanh miệng bảo: “Yên tâm, vừa nghe nói Trưởng Công chúa tới, Từ tiên sinh đã lập tức cho người tới bảo bọn ta đóng chặt cửa viện vờ như không có nhà rồi. Chỉ lát sau thì người bên Nghi nha đầu lại tới dặn thêm lần nữa. Mà nói chứ, Trưởng Công chúa kia cũng có gì mà phải sợ, chẳng lẽ còn có thể ăn thịt người?”







“Mẹ, Trưởng Công chúa người ta là cành vàng lá ngọc, Từ tiên sinh và Nghi tỷ nhi chỉ sợ chúng ta gặp Công chúa sẽ phải chịu thiệt thôi.”







“Có gì mà thiệt? Trưởng Công chúa còn có thể làm gì được bà già này? Người này, vừa được thế là đã khác hẳn khi xưa. Thật là!”







Diêu Thành Cốc tiện tay đập đập tẩu thuốc vào thành giường mấy cái, nói: “Trưởng Công chúa người ta là người của Hoàng gia, chúng ta thì sao, chúng ta là ông ngoại bà ngoại, là mẹ của Đại Phúc, Trưởng Công chúa kia rất thích Đại Phúc nhà ta, nghĩ đủ cách muốn vào cửa nhà ta. Nhưng ta có nghe nói, Trưởng Công chúa đã được ban hôn cho Định Bắc Hầu rồi. Lần này nàng tới, nhất định là mang tâm sự tới theo. Từ tiên sinh và nha đầu Tần gia cũng chỉ sợ chúng ta chọc đúng họng súng, chịu thiệt thôi.”







Mã thị đã nghĩ thông suốt, liền gật đầu, quay sang nói với Bàng Kiêu: “Không phải Trưởng Công chúa đã được học rất nhiều quy củ trong cung à, chẳng lẽ còn có thể cố tình tới cửa làm khó chúng ta?”







Diêu thị cười nói: “Mẹ, nếu Trưởng Công chúa không làm khó chúng ta, gặp chúng ta vẫn khách sáo, cho dù chúng ta lấy lễ đối đãi thì cũng khó đảm bảo khi nàng trở về sẽ không thầm nghĩ là chúng ta làm lỡ dở nàng, vậy nên không gặp mới là tốt nhất.”







Bàng Kiêu ngồi xuống bên mé giường, nghe người nhà thảo luận, biết mọi người không bị chịu thiệt gì thì quả thật yên tâm.







Mã thị liền cười nói bảo Bàng Kiêu: “Thằng nhóc này đúng là tinh mắt, mấy chuyện bên con, Từ tiên sinh và Tạ tiên sinh đều nhìn rõ, đó là bổn phận của mưu sĩ như họ, nhưng đến Nghi nha đầu cũng có thể thấu suốt như vậy, người ta có tài có mạo, chịu thằng nhóc con đã là phải thỏa mãn rồi, con không thể bắt nạt người ta.”







Bàng Kiêu bật cười: “Sao thế được, sao con lại bắt nạt nàng được.”







Diêu thị nói: “Con cấm túc người ta, vậy còn không phải bắt nạt?”







“Con làm thế cũng vì không còn cách nào khác mà.”







“Một cô nương yểu điệu như thế, bị con mắng cho ngay mặt, còn bị cấm túc, danh tiếng mất hết thì đúng là ức lắm rồi. Hôm nay Trưởng Công chúa tới còn chỉ đích danh đòi gặp nó nữa.” Diêu thị nghiêm giọng nói với Bàng Kiêu, “Mẹ khuyên con một câu, nếu con thích con bé, vậy phải để ý, quan tâm nó nhiều hơn, nhà chúng ta không nuôi ra cái loại đàn ông phụ lòng ngoài mặt một kiểu trong bụng một kiểu được. Con phải học cách cẩn thận hơn đi chứ. Trưởng Công chúa là con cưng thiên tử, nhất định đã quen thói cường thế, tới nhà lại không gặp được ông ngoại bà ngoại con hay cả ta, nếu gặp Nghi tỷ nhi còn không biết làm khó thế nào đâu.”







Nghe vậy, Bàng Kiêu đã hoàn toàn hiểu rõ chuyện hôm nay. Hắn chỉ lo cho người lớn, lại quên mất Tần Nghi Ninh!







Bàng Kiêu áy náy không nguôi, đứng dậy nói: “Mẹ nói phải, con đi thăm Nghi tỷ nhi xem sao.”







Mã thị nói: “Mau đi đi, à, phải rồi…” Đoạn xoay người mở tủ lấy ra một cái gói lớn, kín đáo đưa cho Bàng Kiêu, “Con tiện thể đem cả cái này sang cho Nghi nha đầu đi. Mùa đông chỗ chúng ta lạnh, con bé nhỏ người mảnh mai như thế, ta coi khó chịu nổi. Không thể để nó lạnh tới bệnh được.”







Bàng Kiêu mở gói ra, bên trong là một cái áo khoác bằng lông tử điêu, có cả mũ đội kín đầu cũng từ lông tử điêu nốt, trên viền mũ và cổ áo khoác đều đính một lớp lông chồn đen dày cỡ ba tấc, bên trong độn dày, sờ vào mềm mịn lại ấm áp.







Mã thị cười nói: “Đừng có thấy màu này già, loại da này tốt lắm đấy, ta bảo mẹ con đi chọn, vừa dày lại ấm, không cần soi mói nữa đâu, dù sao vốn Nghi nha đầu cũng rất đẹp rồi.”







“Con thay nàng ấy cám ơn người.” Bàng Kiêu cười gói kĩ cái áo khoác và mũ đội lại, đeo tay nải đi ra.







Mã thị còn không quên rướn cổ nói với theo: “Ấy, nhớ bảo Nghi nha đầu là có thiếu gì thì cứ cho người tới nói ta biết!”







“Biết ạ!” Tiếng Bàng Kiêu đã ở ngoài cửa.







Diêu Thành Cốc cười nhón một hạt đậu phộng, vừa cười vừa lắc đầu: “Thằng ranh con này!”







Khi Bàng Kiêu lặng lẽ tìm tới Tố Tuyết Viên, tuyết đã ngừng rơi.



Nguồn : Vietwriter.vn



Mặt sân trải một tấm thảm tuyết trắng, ánh đèn ấm áp xuyên qua song cửa sổ soi rọi nền đất thành vầng sáng màu quýt ấm, loáng thoáng còn thấy trên ô cửa có hai bóng người.







Bàng Kiêu nhoẻn cười. Cái cảm giác có người đang chờ mình về nhà này là cảm giác hắn chưa từng có trước đây.







Trong sân có bà tử đang đi qua đi lại, thấy Bàng Kiêu xách tay nải đứng ngoài cửa thì vội vàng hành lễ.







Tiếng hành lễ thỉnh ấn kinh động đến người trong nhà, không lâu sau đã thấy Tiêm Vân vén màn bông lên, “Vương gia về rồi.”







“Ừ.” Bàng Kiêu đeo tay nải bước vào.







“Cô nương vừa mới lệnh chuẩn bị canh giải rượu cho người, nói là hôm nay người dự tiệc, chắc chắn sẽ uống rượu. Nhưng cô nương đoán sai rồi, trông Vương gia không giống đã uống say.”







Trong nhà truyền ra tiếng cười của Tần Nghi Ninh: “Không uống say thì chưa chắc đã không uống rượu, vẫn nên dùng ít canh giải rượu đi, tốt cho sức khỏe.”







Bàng Kiêu cười đi vào, nói: “Uống một ít, đã chuẩn bị rồi, không uống lại phí. Nàng đang làm gì vậy?’







Tần Nghi Ninh đang dựa vào gối lớn, trên tủ và giường có đặt mấy ngọn đèn quyên, mượn ánh đèn để luồn kim kéo chỉ.







“Ta làm cho thái phu nhân cái mũ ấm.”







Bàng Kiêu cười, “Nàng nghĩ cho bà, bà cũng nghĩ cho nàng, sợ nàng lạnh nên bảo mẹ ta đi mua cho nàng cái này. Nàng mặc vào thử xem.”







Đoạn để món đồ xuống giường, mở thứ bên trong ra cho Tần Nghi Ninh xem.







Tần Nghi Ninh bỏ kim chỉ xuống, bàn tay trắng trẻo mơn man lớp lông chồng bóng mượt, ôm cả vào lòng, nói: “Ấm quá. Thái phu nhân và lão phu nhân có lòng. Chàng cảm ơn họ giúp ta.”







“Cảm ơn gì chứ, mọi người đã thật sự coi nàng là thê tử của ta rồi.”







Dưới ánh đèn, nhìn gương mặt như sứ trắng của nàng dán sát vào tấm áo khoác đậm màu, Bàng Kiêu chỉ thấy đáng yêu như con mèo bé bỏng, không khỏi vươn dài tay kéo Tần Nghi Ninh vào trong ngực, chôn mặt vào vai nàng.







“Nghi tỷ nhi, nàng thật tốt.”







Trước cửa, Tiêm Vân đang định bưng canh giải rượu vào, thấy vậy thì vội lui ra.







Tần Nghi Ninh đỏ mặt ôm cổ Bàng Kiêu, “Sao vậy?”







“Hôm nay ấm ức cho nàng rồi.” Bàng Kiêu cười hôn lên trán nàng.







Tần Nghi Ninh lắc đầu: “Làm gì có ấm ức? Trưởng Công chúa cũng không làm khó ta, ta chỉ cần khiêm nhường nhận vai dưới thì không thể chọc giận nàng ta được. Mấy việc dễ thế này, ta đã ứng phó quen rồi.”







Nhắc tới chuyện hôm nay, Tần Nghi Ninh lại ngồi thẳng người trên đùi hắn, nghiêm mặt nói: “Ta cảm thấy ý đồ ly gián chàng và Định Bắc Hầu của Thánh thượng đã rất rõ, ngươi phải để ý nhiều hơn.”







“Ừm.”







Bàng Kiêu là người thông minh, chuyện mà Tần Nghi Ninh nghĩ tới được, hắn cũng đã phân tích rõ thông qua tiếp xúc với Quý Trạch Vũ và phân tích hành động của Lý Hạ Lan.







“Nàng yên tâm, ta không có ý gì với Trưởng Công chúa, cũng sẽ không để bất cứ ai có cơ hội công kích mình.”







“Vậy thì tốt.” Tần Nghi Ninh dựa vào vai hắn, lại hỏi, “Đến giờ Thánh thượng vẫn bảo chàng tiếp tục nghỉ phép ở nhà vậy à?”







“Ừ, nhưng ta nghĩ cuộc sống kiểu này sẽ không còn được mấy ngày nữa. Hôm nay, hàng thần Đại Yên đã tới, đã đến lúc nên luận công ban thưởng, nếu Thánh thượng cứ bảo ta nghĩ mãi thì khó mà phục chúng.”







Tần Nghi Ninh gật đầu, “Dù sao chàng cũng phải cẩn thận, ta cảm thấy chuyện càng ngày càng phức tạp, chàng phải đề phòng nhiều hơn.”







Bàng Kiêu cọ cằm vào trán nàng, “Nàng chỉ cần lo cho ta, còn người Tần gia hôm nay đã vào khách quán ở rồi, nàng không hỏi họ gì à?”







“Hỏi cái gì?” Tần Nghi Ninh nói, “Phụ thân và mẫu thân ta chưa trở lại, lão Thái Quân dẫn đám Nhị thúc Tam thúc ta ở lại khách quán, tin chắc đã nghe chuyện ta bị cướp mang về phủ. Nếu bọn họ thật sự quan tâm ta thì nhất định sẽ tới tìm ta trước, nếu không tới tìm ta, vậy tạm thời hai bên mạnh ai nấy sống, nước giếng không phạm nước sông.”







Nghe giọng điệu này của nàng, Bàng Kiêu biết ngay bất mãn của nàng với lão Thái Quân đã đến đỉnh điểm.







Dù gì Tần Nghi Ninh cũng không phải thánh nhân, lão Thái Quân không coi nàng là người nhà, nàng cũng không muốn chủ động sáp tới.







Chuyện Bàng Kiêu “cướp người” đã truyền đi khắp đầu đường cuối ngõ, cả thành cùng hay, nếu lão Thái Quân quan tâm nàng thì nhất định sẽ tới tìm Bàng Kiêu đòi một lời giải thích.







“Bây giờ ta đang chờ xem phản ứng của lão Thái Quân, Nhị thúc và Tam thúc. Biết rốt cuộc bọn họ nghĩ thế nào, ta mới tiện quyết định chuyện nhà cửa.”







“Nhà cửa?”







“Phải, người nhà ta đã tới, đâu thể cứ ở lại khách quán mãi được đúng không? Bất luận Thánh thượng cho chức quan gì, bọn ta vẫn phải định cư lại kinh thành.”







Nghĩ một lát, Tần Nghi Ninh lại tiếp, “Chung Đại chưởng quỹ đã sắp xếp chuyện bên Đại Yên ổn thỏa rồi, cũng giữ lại người thích hợp để giúp ta trông coi sản nghiệp và ruộng đất, mấy ngày tới, Chung Đại chưởng quỹ sẽ tới kinh thành, mang cả bạc của ta tới. Ta định sẽ tìm một căn nhà thích hợp, để người nhà vào ở trước. Giờ đang tính đến vấn đề giấy tờ hộ khẩu của căn nhà.”