Cẩm Đường Quy Yến

Chương 293: - Chương 293TIỂU CHÚC (1)




Tần Nghi Ninh đuổi theo mấy bước, nhưng động tác của nàng không nhanh bằng đối phương, đành nhìn theo bóng lưng của đứa bé kia biến mất trong rừng cây.







Nơi này là núi sâu hoang vắng, hiếm dấu chân người, ngay cả thợ săn cũng không tới đây, sao lại gặp được một đứa bé bảy tám tuổi chứ nhỉ?







Chẳng lẽ gần đây có thôn xóm?







Tần Nghi Ninh hết sức nghi hoặc, tuy nhiên thoáng cái, ánh mắt của nàng đã bị thu hút bởi con thỏ rừng trên mặt đất.







Đó là một con thỏ xám hơi béo, da lông đã được xử lý sơ sài, còn được nướng qua, tuy nhiên rõ ràng tay nghề của người nướng thỏ không khéo, nướng xong mà máu tươi vẫn còn nhễ nhại, mà nội tạng cũng không được làm sạch.







Tần Nghi Ninh đoán đây là “tác phẩm” của đứa bé kia, thầm nghĩ cũng không biết nó phát hiện ra nàng lúc nào. Tuy nhiên Tần Nghi Ninh có thể khẳng định, đứa bé kia cũng không có ý thù địch với nàng, bởi vì nhiều năm qua, nàng đã luyện được cảm nhận bén nhạy, nàng không phát hiện sự thù địch nào từ đứa bé kia. Huống chi, nếu có ý thù địch thì nó đã không cho nàng thức ăn quý giá như vậy.







Tần Nghi Ninh vội cầm chủy thủ, tay xách con thỏ đi ra xa một chút, làm sạch nội tạng, lại xẻo sạch da lông bị đốt đi, gom cả nội tạng vùi xuống tuyết. Để tránh mùi máu tươi sẽ dẫn dắt thú dữ tới, nàng lập tức dùng tuyết cẩn thận rửa sạch thịt thỏ và và máu trên tay mình, vùi lấp tuyết bị dính bẩn, rồi mới xách con thỏ đã làm sạch trở về chỗ ở.







Đống lửa đã không còn cháy mạnh, Tần Nghi Ninh lại đi nhặt về một ít củi.







Hiện giờ nàng đã có khảm đao và đoản kiếm, đốn củi rất thuận tiện. Phần bên ngoài cành cây bị tuyết dính ướt, nàng cũng dùng dao nhỏ gọt bỏ, như vậy độ ẩm ướt giảm đi rất nhiều.







Tần Nghi Ninh dùng cành cây xiên vào thịt thỏ, kẹp trên lửa nướng kỹ càng.







Tuy không có muối, nhưng mùi thịt nướng thơm phức vẫn khiến dạ dày của nàng sôi lên ùng ục, đói bụng đã hai ngày, chỉ ăn một con ếch không có bao nhiêu thịt, thực sự là nàng đã rất đói.







Đúng lúc này, Tần Nghi Ninh lại nghe có tiếng sột soạt của động vật di chuyển trên tuyết.







Nàng ngẩng lên nhìn về phía phát ra tiếng động, liền nhìn thấy phía sau lùm cây, có một bóng người nhỏ bé ngồi xổm.







Có lẽ là vì đã quyết định đối mặt, lúc này đứa bé kia không bỏ chạy nữa, mà dè dặt ngồi xổm dưới đất, nhích về phía trước, vươn cổ ra, gương mặt bẩn thỉu cau lại, cái mũi nhăn tít, hít hít mùi thơm của thỏ nướng.







Tần Nghi Ninh thấy vậy không kìm lòng, nở nụ cười.







“Là ngươi sao? Đây là thỏ ngươi bắt được hả?” Tần Nghi Ninh vừa lật trở mình thỏ, vừa nhìn đứa bé vẫy tay.







Dường như đứa bé càng hoảng sợ vì Tần Nghi Ninh đột nhiên lên tiếng, nó chớp chớp đôi mắt sáng ngơ ngác nhìn nàng.







Tần Nghi Ninh hơi băn khoăn.







Thoạt nhìn thì đứa bé này khoảng bảy, tám tuổi, hẳn là nó có thể nghe hiểu lời nàng nói chứ?







Thế nhưng ở trong vùng thâm sơn cùng cốc này, có lẽ nó thuộc về một tộc người sống tách biệt với bên ngoài? Nếu nó nghe không hiểu lời nói của nàng thì sao đây?







Tần Nghi Ninh liền dùng chủy thủ cắt thịt thỏ đã nướng chín ra, đưa cho đứa bé kia: “Cái này cho ngươi. Ăn đi!” Sợ nó không hiểu, nàng còn khoa tay múa chân một hồi.







Rốt cuộc đứa bé đã hiểu, nó liền nhanh nhẹn chạy tới như một con khỉ nhỏ, ngồi xổm bên cạnh Tần Nghi Ninh, dè dặt dùng bàn tay bẩn định cầm lấy miếng thịt cắm trên mũi dao.







Tần Nghi Ninh sợ dao cắt trúng tay nó, liền vội vàng rụt tay lại.







“Coi chừng đứt tay!”







Nàng gỡ thịt xuống, đưa cho nó.







Ban đầu đứa bé tưởng nàng không cho nó ăn, tỏ vẻ rất thất vọng, nhưng lại thấy nàng dùng bàn tay trắng như như ngọc cầm thịt đút cho nó, nó vui mừng như một chú chó nhỏ, há miệng cắn rồi nuốt chửng miếng thịt, đôi mắt to nheo lại.







Động tác của nó khiến Tần Nghi Ninh vui vẻ mỉm cười, hỏi: “Ngươi ở đây sao?”







Mắt đứa bé vẫn nhìn chằm chằm vào miếng thịt thỏ quay, gật đầu.







Thấy vậy, Tần Nghi Ninh rất vui mừng, đứa bé này hiểu được tiếng nói của nàng!







“Ngươi tên gì? Mấy tuổi rồi?”







Đứa bé vẫn nhìn chằm chằm vào tảng thịt thỏ.







Tần Nghi Ninh liền dùng dao nhỏ cắt phần thịt phía bên ngoài của tảng thịt thỏ đã nướng chín, đút cho nó ăn.







Đứa bé ăn rất ngon, như là đã lâu chưa được ăn, mỡ dính đầy miệng, cười rạng rỡ.







Thấy đứa bé như vậy, Tần Nghi Ninh rất thương xót, lại hỏi: “Người nhà ngươi đâu?”







“Chớt, chớt, r… r… rồi!







Lần này, đứa bé đã mở miệng nói!







Chỉ có điều, nó vừa nói, Tần Nghi Ninh liền nhận ra vấn đề. Giọng nói của đứa bé này hơi khàn khàn giống như đã lâu không nói chuyện, cách phát âm cũng rất cứng nhắc, như thể việc nói chuyện đối với nó là điều cực kỳ khó khăn.







“Ý ngươi muốn nói, người nhà ngươi đều đã chết hết rồi ư?” Tần Nghi Ninh lại đút cho nó một miếng thịt.







Đứa bé vừa nhai vừa gật đầu, chỉ tay về một phía, lại chỉ thanh kiếm trong tay Tần Nghi Ninh.







Tần Nghi Ninh ngẩn người.







Nàng nhớ tới bốn thi thể kia.







Ba người trong số đó mặc quân phục Đại Chu, còn có một người mặc thường phục, có thể nhận thấy đó đều là thi thể đàn ông, hơn nữa, là tình huống một người chống ba, rồi đồng quy vu tận. Từ mức độ hư hại của quần áo bọn họ mặc, có thể thấy là bốn người kia đã chết ít nhất là ba, bốn năm rồi.








Tần Nghi Ninh thương xót nhìn đứa bé: “Trong nhà ngươi còn có ai khác không?”







Đứa bé lắc đầu.







“Như vậy ngươi đang ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Tên ngươi là gì?”







Đứa bé lại chỉ về một hướng, cất giọng không quen nói chuyện, nói ngắt quãng: “Ở… ở nhà. Chín… chín tuổi. Tiểu Liên.”







“Ngươi tên Tiểu Liên ư? Là chữ Liên trong “hoa sen” sao?” Tần Nghi Ninh nhìn kỹ đứa bé kia. Bởi vì nó còn nhỏ, lại bẩn thỉu, chỉ nhìn bề ngoài thì không thể nhìn ra rốt cuộc là nó là bé trai hay bé gái.







Tiểu Liên gật đầu: “Là hoa sen… ở trong bình… có… hoa sen… Tên của ta.”







Tần Nghi Ninh mỉm cười gật đầu, thì ra là một bé gái.







Tay Tần Nghi Ninh liên tục hoạt động, lại đút thịt cho con bé.







Mặc dù thịt không có muối, nó cũng ăn rất ngon miệng, còn cố gắng biểu đạt ý tứ: “Ăn ngon… Ngon hơn… là... ta nướng.”







Nghe nó nói vậy, Tần Nghi Ninh rất thương xót: “Thường ngày muội đều tự tay nướng thịt sao?”







Tiểu Liên gật đầu, chỉ về phương hướng Tần Nghi Ninh phát hiện thi thể, tiếp tục nói: “Đại thúc chớt (chết) rồi.”







Tần Nghi Ninh đã hiểu phần nào.







Vị đại thúc bị ba người Đại Chu giết chết chính là thân nhân duy nhất của đứa bé này. Không còn thân nhân, nó chỉ có thể ăn những con mồi nướng không chín hẳn.







Nhớ tới con thỏ nướng chưa chín mà Tiểu Liên lén đưa cho nàng, nàng biết là nhất định mấy năm nay, đứa bé này đều ăn như vậy.







Nàng không cầm lòng được, yêu thương đưa tay vuốt tóc Tiểu Liên.







Một đứa bé mới chín tuổi đã sinh sống trong khu vực rừng già núi sâu này ba, bốn năm rồi!







Nếu nàng không gặp thì thôi, nhưng hai người đã gặp nhau rồi, nàng sẽ không bỏ mặc nó.







Nghĩ vậy, Tần Nghi Ninh quyết định: “Tiểu Liên, muội có thể dẫn ta tới nhà của muội không?” Vietwriter.vn







Tiểu Liên vui vẻ gật đầu lia lịa, đưa tay ra kéo tay Tần Nghi Ninh: “Đi, đi!”







Tần Nghi Ninh mỉm cười, ăn một chút thịt thỏ còn lại, lại bẻ đùi thỏ đưa cho Tiểu Liên gặm, rồi dập lửa, lấp dưới tuyết. Sau cùng, nhặt binh khí lên đi theo Tiểu Liên đi sâu vào trong rừng.