"Ân nhân, lão Phong quân nhà người có thể ăn được loại canh rau dại này không?” Nghê Tú tài có hơi lo lắng.
“Hôm nay lương thực đã không còn, cũng chỉ đành ăn cái này thôi.” Gương mặt Tần Nghi Ninh chỉ gầy gò chẳng lớn bằng bàn tay của một nam tử trưởng thành, song đôi mắt hạnh lại có vẻ sáng rỡ, rạng ngời hơn cả.
Nghê tú tài đưa mắt nhìn Bát tiểu thư và Tần Tuệ Ninh đang lặng lẽ nhỏ nước mắt ngồi đằng sau cách họ không xa, không sao nén được tiếng thở dài.
Đều là nữ nhi Tần gia như vậy, Bát tiểu thư và Tần Tuệ Ninh lại không chịu được khổ cực, đôi gót sen ba tấc cũng không thể ra ngoài đào rau dại, càng không thể săn thú, muốn họ làm ít việc giặt giũ nấu cơm bình thường thì lại tay chân luống cuống, xôi hỏng bỏng không, vốn dĩ chính là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân.
Mấy ngày nay, những người làm Tần gia mang lên núi đều đã có công việc riêng. Đa phần công việc đều rơi vào các nam nhân Nhị lão gia, Tam lão gia cùng Tần Vũ và Tần Hàn, kế đó chính là Tần Nghi Ninh và ba tỳ nữ trung thành của nàng là chịu khổ nhất.
Mới đầu trên núi còn tồn trữ ít lương thực, trước khi Chung đại chưởng quỹ lên núi cũng cố ý chuẩn bị rất nhiều. Nhưng có nhiều lương thực hơn nữa cũng không chịu nổi khi phải cung ứng cho nhiều người, lại thêm cảnh lâu dài không được tiếp tế như vậy.
Hiện giờ, đừng nói là mười lượng bạc một cân gạo, cho dù bỏ một trăm lượng bạc ra để mua một cân cũng chẳng có ai bán.
Khi nạn dân ngày càng tăng nhiều, đến săn thú, đào rau dại cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Bọn họ chiếm được ngọn núi này thì còn đỡ hơn một chút. Dân chúng trong thành thì đã đào hết sạch mọi rễ cây ngọn cỏ, đến vỏ cây cũng ăn sạch. Mới đầu còn có người ăn nhầm cỏ độc mà chết, nhưng đến giờ người chết càng ngày càng nhiều, đã không thể phân rõ rốt cuộc là chết vì nguyên nhân gì nữa.
Thiên tai đói kém, người chết đầu tiên luôn là người già và trẻ em.
Trên núi có ai không dắt díu cả nhà theo? Có ai không hy vọng cha già, mẹ già hoặc đứa con thơ dại của mình có thể sống sót?
Lương thực do Tần Nghi Ninh bỏ bạc mua, nàng có quyền nói chuyện tuyệt đối.
Có người trong âm thầm nảy sinh ý xấu, nhưng phần lớn người ở đây đều ghi nhớ ân đức của Tần Nghi Ninh, nếu họ không muốn bị vạn người dè bỉu thì cũng chỉ có thể cố mà nhịn xuống.
Nhưng ngoài dự đoán của họ là, Tần Nghi Ninh không hề giữ hết lương thực lại cho người Tần gia, cũng không từ bỏ trẻ em và người già. Sau khi lương thực dự trữ giảm dần, người trưởng thành khỏe mạnh bắt đầu chủ động lấy rau củ dại vào thú săn để no bụng.
Tần gia đông người như vậy, trừ lão Thái Quân, mỗi người đều học cách lao động làm việc, lương thực còn dư đều để cho lão Thái Quân đã lớn tuổi và Hàn nhị nãi nãi đang bụng mang dạ chửa.
Hai mươi ngày trước, khi Tần Nghi Ninh bưng một bát cháo loãng đến độ có thể soi gương được định uống một hớp thì bỗng trông thấy Lý Cẩu Thặng đã đói đến da bọc xong, trông hệt con khỉ gầy đứng gần đó. Nhìn đôi mắt đen to ướt ánh nước của thằng bé, nhìn những đứa trẻ đã chẳng còn sức để đi hái hoa dại tặng mình này, bát cháo kia có thế nào nàng cũng không nuốt nổi.
Kể từ hôm ấy, Tần Nghi Ninh chưa từng ăn một miếng cơm miếng cháo nào.
Băng Đường nhìn mà rất lo, vội kể cho Cửu cô nương, Lục Đức Hàm và Nghê Tú tài chuyện vết thương của nàng.
“Mấy hôm trước Tần phủ gặp nạn, mất mạng bao người, ai nấy đều biết. Cô nương của bọn ta bị trọng thương, khó lắm mới nhặt được cái mạng này về, nhưng lại vì mất máu quá nhiều nên ảnh hưởng tới căn cốt, còn chưa kịp chờ vết thương lành đã phải trống chạy lên núi. Ta có thể cho cô nương uống thuốc, nhưng uống hết thuốc mà bị đói như vậy thì cũng đâu có được. Khí huyết hao tổn mà không được bồi bổ, sợ rằng tuổi thọ sẽ giảm sút.”
Đừng trông Băng Đường tuổi nhỏ mà lầm. Thực tế, nàng có y thuật trác tuyệt, lại là hậu nhân của Đường gia, những người nhức đầu nhức óc trên núi này có ai mà chưa từng qua tay nàng? Thế nên tất cả mọi người trên núi đều vô cùng kính trọng Băng Đường.
Nghe Băng Đường nói vậy, mọi người đều rất lo lắng, có săn được ít thú hoang hoặc hái được ít trái cây rừng vị ngọt cũng sẽ chia cho Tần Nghi Ninh trước.
Năm nay Nghê Tú tài đã bảy mươi hai tuổi, trước hôm nay mỗi ngày có thể được chia một cái bánh từ bột trộn, vỏ đậu này kia, ông cũng chia cho Tần Nghi Ninh một nửa, nhưng Tần Nghi Ninh từ chối không lấy, Nghê Tú tài mới phân một nửa đó cho mấy đứa trẻ.
Từ hôm nay, trẻ em và người già cũng không còn lương thực. Những động vật trên núi đã bị săn bắt hết, trời hạn hán lâu ngày không mưa, rau dại cũng sinh trưởng chậm dần, cứ tiếp tục, họ sẽ phải đến nước lột vỏ cây ăn thật.
Thấy canh đã nấu xong, Tần Nghi Ninh liền múc trước cho Nghê Tú tài một bát.
Đoạn lại bưng cho Bát tiểu thư và Tần Tuệ Ninh mỗi người một bát.
Bát tiểu thư cười với Tần Nghi Ninh một tiếng đầy cảm kích.
Tần Tuệ Ninh thì lại cúi gằm đầu, mặt không biểu cảm, đoán chắc đã đói đến không còn sức nói cười.
Tần Nghi Ninh chẳng thèm để ý, liền gọi Băng Đường, Ký Vân và Thu Lộ tới giúp, bưng rau dại đã múc xong xuôi đưa lên lầu.
Ngờ đâu trong những ngày nắng gắt cuối thu hoàng hành, cánh cửa hành lang ngày thường vẫn mở hôm nay lại đóng chặt, còn gài kín then bên trong.
Băng Đường tới gõ cửa. Không lâu sau, chỉ thấy cửa được hé ra một khe hở, người mở cửa là Tần ma ma.
“Tứ cô nương.” Nét mặt Tần ma ma có phần lúng túng.
Tần Nghi Ninh cười nói: “Đồ ăn đã nấu xong rồi. Người ra ngoài săn thú vẫn chưa về, mọi người ăn chút canh lót dạ trước đi.”
Tần ma ma liền cười gật đầu, nhưng không hề có ý để Tần Nghi Ninh đi vào, chỉ vươn tay nhận cái bát sành từ tay nàng.
Tần Nghi Ninh ngờ vực nhìn bà ta, thấy trong kẽ móng tay bà ta có vết máu và ít lông tơ màu trắng, trong lòng bỗng thầm giật mình. Liền đẩy mở cửa phòng, trong hô hấp phút chốc tràn ngập mùi thịt thơm.
“Tần ma ma, người săn thú vẫn chưa về, tại sao trong phòng mọi người vẫn còn có thịt?”
Tần ma ma cúi đầu, ấp úng không trả lời được.
Băng Đường và Ký Vân, Thu Lộ cũng đều đi vào, Tần ma ma liền bất an đóng kín cửa.
Tần Nghi Ninh bước nhanh vào bên trong, phát hiện những cửa sổ trên đường đều đã đóng kín, không nén được nụ cười lạnh nhạt: “Thời tiết thế này, mọi người cũng không chê nóng nhỉ.”
Tới trước phòng lão Thái Quân thì đẩy cửa ra.
Một tiếng “lạch cạch” vang lên, khiến lão Thái Quân và Hàn nhị nãi nãi trong phòng sợ hết hồn.
Lúc này hai người đang sung sướng gặm một cái chân thỏ nho nhỏ, trước mặt là cái nồi, nước trong nồi đang nổi những bong bóng “ùng ục ùng ục”.
Trong cái chậu đặt góc tường còn có vết máu vương vãi, lông thỏ trắng muốt bị lột ra vứt trên mặt đất, nút thắt hình hoa mai trên cổ Nhị Bạch do Bàng Kiêu tự tay thắt giờ đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đầu Tần Nghi Ninh vang ầm một tiếng, “Các người, các người ăn Nhị Bạch của ta?”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Lão Thái Quân uống một ngụm canh, chép miệng nói: “Mau lại đây, vốn cũng nên gọi con tới. Con nhìn xem mình gầy thế nào rồi đi, cũng nên uống chút canh bồi bổ thân thể.”
Hàn nhị nãi nãi vẫn lộ vẻ chưa đã thèm, nhưng đã không còn nôn nghén nữa, đúng vào thời điểm ăn uống được, cũng không ngẩng đầu đã húp một ngụm canh to.
Tần ma ma lúng túng nói: “Tứ tiểu thư, lão Thái Quân và Nhị nãi nãi đều cần bồi bổ. Sáng sớm nay lão Thái Quân chỉ được một chén canh, thật sự đã đói bụng lắm rồi, lại lúc người đi săn thú vẫn chưa về, mới bảo, mới bảo…”
Trước đôi mày liễu dựng thẳng và đôi mắt hạnh trừng lên giận dữ của Tần Nghi Ninh, Tần ma ma không sao nói ra được lời giải thích.
“Có ngày nào ta không cho các người ăn thịt? Khi cả nhà cùng ăn cơm với nhau, lúc nào cũng để phần ngon nhất lại cho hai người. Con thỏ ta nuôi còn chưa lớn bằng nắm tay phụ nữ, lột da bỏ xương đi cũng có được lạng thịt không? Rốt cuộc lòng dạ các người sắt đá đến mức nào thế, con thỏ nhỏ như vậy mà cũng không buông tha? Người đi săn thú chẳng mấy nữa sẽ về, thế mà đến một khắc các người cũng không chờ được!”
Lão Thái Quân chẳng thèm lúng túng mảy may, đặt thìa canh lại vào trong chén, cười lạnh nói: “Đây chính là sự hiếu thuận với tổ mẫu của ngươi? Hiện nay thiên tai đói kém, cũng chỉ có ngươi mới nuôi có thứ sủng vật ăn hại này! Một hai lạng thịt chẳng lẽ không phải là thịt à? Một hai lạng thịt có thể cho Nhị tẩu ngươi bồi bổ thân thể, cũng có thể giúp nó sinh con trai cho Nhị đường ca của ngươi!”
Hàn nhị nãi nãi vừa uống canh vừa nhồm nhoàm nói không rõ: “Nghi tỷ nhi, bao giờ về tẩu tử đền cho muội một trăm con thỏ. Muội đừng giận mà, nào, mau tới uống canh đi, cả nồi canh lớn không còn thịt mà nước vẫn đậm vị lắm, muội mau tới nếm thử đi.”
Nước mắt Tần Nghi Ninh phút chốc lăn tràn.
Chính nàng, dù bị đói cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ giết Nhị Bạch, vì nó là do Bàng Kiêu tự tay tặng cho nàng. Hắn nói nó là tín vật giữa bọn họ, cũng là tín vật cho việc hòa đàm giữa Đại Yên và Đại Chu, hắn còn tự tay tháo cái nút thắt hình hoa mai trên miếng ngọc bội của mình xuống buộc vào cổ Nhị Bạch.
Khi đó họ kề sát bên nhau như vậy, khiến nàng đến tận bây giờ mà vẫn còn nhớ rõ mùi hương đặc trưng trên người Bàng Kiêu.
Mọi đạo lý nàng đều hiểu cả, biết trong chiến tranh, ai nấy tự dựa vào bản lĩnh của mình.
Nhưng nàng từng tận mắt nhìn dân chúng nối nhau chết đói đầu đường, tận mắt nhìn ánh mắt trống rỗng đến chết lặng của những người đổi con cho nhau để ăn. Trong lúc đói bụng nhất, nàng chỉ nghĩ tới tô mì lạnh do Bàng Kiêu tự tay nấu cho, nàng hy vọng Bàng Kiêu có thể đột ngột xuất hiện cứu họ ra khỏi bể khổ, hy vọng nhiều đến thế.
Có đói hơn nữa, nàng cũng không muốn ăn Nhị Bạch. Nàng giấu Nhị Bạch trong phòng mình, cẩn thận chăm sóc nó, tối đến ôm nó chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì nếu không có nó, dường như không còn gì có thể chứng minh cho những lời thề non hẹn biển giữa họ.
Nhưng hôm nay, Nhị Bạch đã bị ăn mất…
Tần Nghi Ninh cảm thấy thần kinh vẫn luôn căng cứng của mình phút chốc đứt phựt, nước mắt không nén được dâng trào như mưa trút.
Thấy Tần Nghi Ninh như vậy, lão Thái Quân cũng thấy hơi hổ thẹn, lòng nôn nao mà vẫn cố cứng miệng: “Không phải chỉ một con súc sinh thôi sao? Ngươi có cần như vậy không? Đừng tưởng ta không biết con thỏ kia của ngươi là từ đâu tới! Sau lần hòa đàm tại thành Hề Hoa, ngươi mang con súc sinh đó về, sau đó tên sát thần họ Bàng liền tới nước ta giễu võ dương oai. Ta nói cho ngươi hay, họ Bàng kia hại chúng ta thành như vậy, ta chỉ ăn con thỏ hắn đưa chứ chưa có dạy dỗ ngươi đâu! Ngươi qua lại thân mật với hắn, chẳng lẽ còn muốn mưu phản?”
Trong lòng hổ thẹn nên liền đổ vấy cho nàng?
Tần Nghi Ninh khoát tay, không muốn nói thêm một câu nào với người như lão Thái Quân nữa. Chỉ nhặt nút thắt hoa mai kia lên từ trong mớ lông thỏ dính máu rồi quay đầu đi ra khỏi phòng của lão Thái Quân.
“Cô nương.” Băng Đường và Thu Lộ vội vàng đuổi theo, một trái một phải đỡ Tần Nghi Ninh đi.
Ký Vân thì cười lạnh một tiếng: “Đúng là mở mang tầm mắt! Trên đời hóa ra vẫn còn loại tú bà già đầu vong ân phụ nghĩa không biết xấu hổ như bà! Tần Thái sư là người nhân phẩm trí tuệ như vậy, sao lại có thể có người mẹ thế này cơ chứ! Đúng là trúc xấu sinh được măng ngon! Hay vốn là bà trộm con trai nhà ai về nuôi lớn? Bẩn thỉu! Ta khinh!”
“Ngươi, phản, phản rồi! Người đâu!”
“Người đâu? Bây giờ bà chính là gánh nặng lớn nhất, còn cả ngày đòi người ta hầu hạ, bà tưởng mình còn ở trong phủ đấy à?”
Ký Vân trừng lão Thái Quân một cái đầy khinh miệt, đoạn xoay người đuổi theo Tần Nghi Ninh, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện gì.
Ký Vân tìm được Tần Nghi Ninh, cả Băng Đường và Thu Lộ ở bên một con suối phía ngoài.
Tần Nghi Ninh đứng bên suối, tự tay rửa đi vết máu dính trên nút thắt, nước mắt đã không còn.
Nhưng khi nhìn nàng ngồi xổm dưới đất, bóng lưng gầy yếu với phần xương bướm như có thể đâm rách lớp áo sau lưng, Ký Vân thấy mũi nghèn nghẹn, suýt nữa đã bật khóc.
Vương gia, bao giờ người mới tới vậy? Nếu còn không tới, Vương phi tương lai sẽ bị hành hạ tới chết mất. Không chỉ bị đói, mà còn là hành hạ về mặt tinh thần nữa.
Ký Vân muốn khuyên, nhưng miệng mở ra rồi lại không biết nên nói gì.
Đúng ngay lúc đó, bỗng một chuỗi tiếng bước chân truyền tới.
Một giọng nam khàn khàn cố giấu niềm vui sướng, thở dồn dập vang lên: “Nghi Nhi, là, là nàng đúng không?”
Tần Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Uất Trì Yến đã gầy đến hai má hóp lại, mặc bộ trường sam nửa cũ đang lên núi trong sự hầu hạ của mấy thị vệ và cung nhân.