Cẩm Đường Quy Yến

Chương 267: - Chương 267THIỆN QUẢ




Tần Nghi Ninh bước lên đỡ ông lão đứng dậy, “Nghê tiên sinh, tiên sinh mau đứng dậy đi. Lục đại ca, Cửu tỷ, hai vị chắc không cần ta tới đỡ chứ.”







“Nào dám, nào dám. Thấy ân nhân, đương nhiên là phải hành lễ.” Nghê lão Tú tài lại thi lễ thêm cái nữa.







Nghê Lập Bình đã quá cái tuổi xưa nay hiếm, lúc lên núi thì bệnh đã nguy kịch. Tần Nghi Ninh không bỏ rơi người già và trẻ em, thành ra lại giúp ông vượt qua được cửa ải kia. Xét việc ăn nói, Nghê Tú tài nói lời có lý lẽ lại có dẫn chứng, thời gian qua thật không khác gì “trưởng thôn” của Ninh Uyển, ngày thường thì tập hợp mấy người biết chữ lại dạy bọn nhỏ học tập, là người rất có uy vọng trên núi.







“Đúng vậy, nào dám, nào dám.” Người đàn ông trung niên cũng hành lễ theo, “Dập đầu là việc nhất định phải làm. Nếu không nhờ ân nhân giúp đỡ, nào còn có Lục Đức Hàm ta hôm nay.”







Lục Đức Hàm ba mươi hai tuổi, khi xưa có đi học, nhưng vì không mấy sáng dạ thông minh nên đã dùng hết tiền bạc trong nhà mà việc học vẫn không có tiến triển, chỉ đành làm ruộng để kiếm sống.







Khi hắn dẫn theo người nhà chạy nạn, nửa đường thì vợ và con gái đã chết mất, lúc lên núi là cõng mẹ già đang bệnh đi lên. Lục lão thái thái ốm rất nặng, đã được Băng Đường đích thân chữa trị cho. Sự cảm kích của Lục Đức Hàm với Tần Nghi Ninh quả đã không thể hình dung bằng lời nói.







Chỉ là, nghe Lục Đức Hàm cũng nói “nào dám”, các bách tính hay tin chạy tới đều không khỏi bật cười.







Nữ tử mặc nam trang liền đá ngay cho Lục Đức Hàm một cú, “Cái tên thô lỗ nhà huynh, còn học đòi văn vẻ theo Nghê tiên sinh cơ đấy, chẳng lẽ đang chờ ân nhân tới đỡ thật đấy à?”







Nữ tử dũng mãnh này có mấy phần khí chất của Tôn nhị nương, họ Lưu tên Cửu Nhi, là một quả phụ, rất có sức kêu gọi trong đám phụ nữ. Nàng vốn là một thợ săn, lên núi săn thú thì đúng thật cao thủ, dựa vào bản lĩnh này mà đã được rất nhiều nam nhân tin phục.







Thấy Lục Đức Hàm lại bị Cửu cô nương đá, mọi người vây xem đều cười rộ lên.







Những người Tần gia đang đứng sau lưng Tần Nghi Ninh cũng bị diện mạo tinh thần phấn khởi của những lưu dân trong Ninh Uyển này làm cho kinh hãi.







Khi họ tới đây, còn tưởng nơi này sẽ toàn một đám người trông không khác gì ăn mày ấy chứ.







Đám ăn mày sống trong cái đói chắc chắc sẽ như sói như hổ, dốc sức bảo vệ chút cơ hội sống sót của chính mình, giữa bọn họ đều là quan hệ cạnh tranh lẫn nhau, ai cướp được cái ăn thì kẻ đó được sống, không cướp được thì phải chịu chết, nào có thể cam tâm cho người ngoài tiến vào?







Nhưng giờ lại thấy, tuy quần áo những người này có hơi cũ rách nhưng đều rất sạch sẽ, lại nhìn ai nấy đều tươi cười, trong lòng đầy thiện ý, lại nhìn thái độ tôn kính rõ ràng của họ khi nhìn thấy Tần Nghi Ninh, người Tần gia có muốn không rung động cũng không được.







Chung đại chưởng quỹ đứng bên cạnh đám người lão Thái Quân, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân vẫn luôn nuôi những người dân này, cho bọn họ cơ hội được làm việc, cho họ có lương thực ăn, lại chữa bệnh cho họ, cho bọn họ được đi học. Chủ nhân không bắt bọn họ ra ngoài làm lưu dân, không khiến họ chịu chết đói chết bệnh trong ngày hạn hán, cũng không vứt bỏ một người già cả và trẻ em nào. Mọi người không biết chủ nhân đã làm chuyện vĩ đại thế nào đâu.”







Người Tần gia nghe mà trong lòng rung động khôn tả.







“Các vị xin mời vào trong. Nghe nói cả nhà ân nhân sắp tới, chúng ta đã dọn dẹp căn phòng tốt nhất lại rồi.” Cửu cô nương cười bảo.







Tần Nghi Ninh nói: “Như vậy sao được. Chúng ta vẫn theo quy củ cũ, phòng tốt nhất để cho người già và trẻ em, chúng tôi cứ ở với mọi người là được.”







“Ân nhân đừng tính rõ ràng với chúng tôi như vậy mà. Người nhà người ở chung với nhau còn có thể làm quen dễ hơn.”







Tần Nghi Ninh suy nghĩ một lát, thấy lời cũng đúng. Họ sống trên núi cũng không phải chỉ có một ngày, cứ nghỉ ngơi trước rồi từ từ tính sau cũng không muộn.







Tần Nghi Ninh liền cười đỡ lão Thái Quân, gọi người nhà đi theo vào.







Người Tần gia liền dắt díu nhau bước vào trong Ninh Uyển.







Lúc này, dân chúng trong Ninh Uyển hay tin chạy đến đều đã vây kín trước cửa, thấy người vào liền ngay ngắn để lộ một con đường, mỉm cười đầy thiện ý với người Tần gia. Có người cao giọng chào hỏi Tần Nghi Ninh, lại có người thấp giọng kể:







“Đây chính là người nhà của ân nhân, chúng ta không thể thờ ơ.”







“Là người nhà của Trí Phan An, vậy Trí Phan An cũng ở trong đó à? Vị lão gia cao cao kia có Trí Phan An không?” Có người chỉ Nhị lão gia hỏi.







Liền có người nhạy bén tin tức hơn đáp: “Trí Phan An hiện đang ở kinh thành cơ mà, người ta chính là một anh hùng đấy!”







“Người nhà ân nhân đều là người tốt, chúng ta nhất định phải chăm sóc thật tốt.”







….







Nghe dân chúng bàn nhau, người Tần gia mới thật sự hiểu đến cùng Tần Nghi Ninh đã làm chuyện tốt nhường nào. Lão Thái Quân thậm chí còn thấy mặt già nóng lên, bởi vì ban đầu bà còn oán trách Tần Nghi Ninh tốn bạc nuôi người ngoài.







Nhưng hôm nay xem ra, không phải đây chính là thiện nhân nên được thiện báo đấy sao. Lúc trước Tần Nghi Ninh giúp đỡ những người này, bây giờ họ gặp khó khăn, lập tức lại có nhiều người như vậy tới giúp đỡ, cả nhà họ đều được thơm lây Tần Nghi Ninh.







Mọi người vừa cảm khái vừa đi vào. Sau tường vây, Ninh Uyển rộng lớn sừng sững trông y hệt một thôn nhỏ, nơi nào cũng có những căn nhà đã xây dựng xong xuôi, những loại kì hoa dị thảo quý hiếm trong lời đồn đã được bán cả để nuôi dân chúng.







Dọc theo con đường mòn đi đến tòa kiến trúc nguy nga lộng lẫy như Tiên cung phía trong, Cửu cô nương lại nói: “Phòng trên tầng hai đã được thu dọn cả rồi, ân nhân hãy sắp xếp cho người trong phủ vào trước đi.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn







Nghĩ một lát, Tần Nghi Ninh không từ chối ngay, chỉ bảo Chung đại chưởng quỹ đi hỗ trợ an trí cho hạ nhân, còn mình thì dẫn người Tần gia lên lầu, “Bây giờ chúng ta tới đây để tránh nạn, người nhà có thể còn sống bên nhau đã là tốt rồi. Đừng nói bây giờ, mà về sau chúng ta còn phải học cách làm lụng tự nuôi sống mình, mọi người hãy chịu khó một chút.”







Lão Thái Quân vẫn chưa thích ứng được, không nói gì.








Ngược lại, Nhị phu nhân thì nói: “Vậy đã tốt lắm rồi. Chỉ cần cả nhà còn bên nhau, còn có gì mà không biết đủ?”







Nhị lão gia liền cười nhìn Nhị phu nhân một cái.







Chuyện đến lúc này, lão Thái Quân và Tần ma ma liền ở chung một phòng với Tam lão gia và Tần Vũ, Nhị lão gia và Nhị phu nhân thì được chia một phòng chung với phu thê Tần Hàn, Tôn thị và Kim ma ma cùng với Tần Nghi Ninh và ba tỳ nữ một phòng, Bát tiểu thư và Tần Tuệ Ninh thì ở trong căn phòng cạnh phòng Tần Nghi Ninh cùng với đại nha hoàn của mình, tạm thời cứ sắp xếp như thế.







Mới đầu tất cả mọi người đều chưa quen hoàn cảnh lắm. Trên núi có muỗi, côn trùng, vừa không có những quy củ như trong nhà, lại càng không thể để nha hoàn đi theo hầu hạ mọi lúc, trừ khi ngủ thì ở đâu cũng có tiếng nói chuyện, ồn ào chẳng khác gì cái chợ, khiến những người đã quen sống trong nhung lụa này khó chịu vô cùng.







Nhưng Tần Nghi Ninh thì lại thích ứng rất nhanh.







Một sớm nọ, Tần Nghi Ninh ngủ dậy, rửa mặt qua loa, đoạn chỉ mặc một bộ đồ bằng vải thô, thắt mái tóc dài thành một bím đuôi sam vắt ra trước ngực, dẫn theo Ký Vân, Băng Đường và Thu Lộ cũng ăn mặc giống vậy xuống nhà chuẩn bị cơm.







Trong Ninh Uyển rộng lớn nhanh chóng bừng bừng sinh khí. Thấy bốn thiếu nữ xinh đẹp như từ trong tranh bước ra đi lấy nước, biết bao nam tử hảo hán trong nhà chỉ kịp liếc mắt nhìn đã vội cúi đầu tránh đi, song mặt thì đã đỏ bừng.







Tần Nghi Ninh và Ký Vân bổ củi nhóm lửa, Thu Lộ và Băng Đường lấy gạo nấu cơm.







Lúc nhóm lò, Tần Nghi Ninh còn không quên trò chuyện với Cửu cô nương và mấy người phụ nhân cạnh đó, đồng thời còn nhận được dưa muối và cá khô do những người ấy làm tặng cho.







Một đám trẻ con đi hái hoa dại và trái cây rừng trở về.







Trong ấy có một đứa bé trai mặc bộ đồ có vết vá, đỏ mặt chạy tới, lén lút dúi cho Tần Nghi Ninh một bó hoa dại đủ màu rực rỡ và một cái lá cây gói đủ loại trái cây rừng rồi quay người chạy biến, khiến Tần Nghi Ninh cũng không khỏi bật cười.







Tiếng cười của nàng lảnh lót như chuông ngân, khiến mọi người đều phải đưa mắt nhìn.







Cửu cô nương cười to: “Thằng ranh con Lý Cẩu Thặng này, đã biết tặng hoa cho ân nhân mà sao lại không biết tặng cho lão nương một bông!”







Lý Cẩu Thặng mới bảy tuổi le lưỡi với Cửu cô nương, đoạn quay gót chạy mất.







Trên tầng, lão Thái Quân dựa cửa sổ nhìn xuống tình cảnh bên dưới, đôi mắt lộ vẻ trầm tư.







Nhị phu nhân thì cười nói với Nhị lão gia: “Cháu gái nhà ta quả thật không đơn giản, chúng ta làm người lớn cũng không thể để tụt lại phía sau được. Lão gia, vẫn nên thay quần áo đi, chúng ta cũng xuống dưới làm việc, dù sao cũng không thể chờ người ta hầu hạ được.”