Cẩm Đường Quy Yến

Chương 252: - Chương 252TRÙNG HỢP




Thấy cảnh tượng đó, Hổ Tử thấp giọng nói: “Quanh cảnh thật sự là hoành tráng.”







Chung đại chưởng quỹ tự hào: “Đó là đương nhiên.”







Từ trước đến nay, cung cách làm việc của đông gia đều là, không làm thì thôi, hễ đã làm là đều khiến người khác giật mình kinh ngạc. Khi làm đông gia, thì là một người chủ có những quyết sách xuất sắc, bây giờ là Thánh nữ, đương nhiên cũng là một Thánh nữ xuất sắc.







“Canh giờ đã tới!” Lúc này có người cao giọng xướng lên, lập tức có tiếng lễ nhạc vang lên.







Chỉ thấy trong cơn mưa nhỏ tí tách, Tần Nghi Ninh trong bộ áo sa mỏng trắng như tuyết, vây quanh bởi tám đạo cô áo xám, từ trong điện đi chầm chậm bước ra, mà ở phía sau nàng, Hoàng đế trẻ tuổi mặc long bào màu vàng sáng cũng bước ra từ đại điện.







Vừa thấy cảnh tượng đó, dân chúng đều quỳ xuống, cao giọng hô: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”







Trong lòng Uất Trì Yến hào khí ngút trời, có cảm giác vô cùng sảng khoái khi bình luận giang sơn, viết ra những dòng văn chương đả kích cái xấu, tán dương điều tốt, giơ tay lên, ánh mắt dừng lại trên người Tần Nghi Ninh.







Tần Nghi Ninh lấy ra ba nén hương, châm lửa, cắm vào trong lư hương, bắt một ấn quyết của Đạo gia mà nàng vừa học được. Những ngón tay thon nhỏ của nàng bay múa, lại thêm trang phục trắng như tuyết, ngón tay bắt quyết bấm rất đẹp, không hiểu sao lập tức có cảm giác thần thánh.







Điều làm người khác trố mắt kinh ngạc, là ba nén hương kia cháy với tốc độ rất nhanh, có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường, trong chớp mắt liền cháy rụi.







“Đệ tử là Tần thị, lễ bái thiên thần, kính mời thiên thần chỉ điểm sai lầm!”







Tiếng nàng vừa dứt, lập tức một trăm đạo cô gần đó thấp giọng tụng kinh, giọng của những đạo cô này như những làn sóng lan ra theo vòng tròn, khiến cảnh tượng vốn đã thần thành càng thêm trang nghiêm.







Hổ Tử, Chung đại chưởng quỹ và Mục Tĩnh Hồ lại thấy Tần Nghi Ninh trong trang phục trắng, cùng tám đạo cô phía sau chỉnh tề một cách kỳ lạ bước tới, tay áo rộng vung lên bay múa. Cánh tay họ lắc lư theo cùng một độ cong, mỗi bước đều đồng loạt theo cùng một nhịp. Quần áo của Tần Nghi Ninh bay phấp phới trong gió khiến người ta có cảm giác như nàng sắp theo gió bay lên, nghi thức kính thiên, kính địa trông thật kỳ lạ nhưng cũng đầy vẻ đẹp thần thánh.







Hổ Tử thầm chắc lưỡi, Vương phi tương lai của nhà mình vậy mà còn học được nghi thức “Khiêu đại thần” (1) rồi?







(1) Khiêu đại thần: là một nghi thức tín ngưỡng lưu truyền trong dân gian Trung Quốc. Cần có hai người để cùng tiến hành nghi thức này, một người là nhất thần (còn gọi là đại thần), một người là nhị thần. Người ta cho rằng nhất thần là đối tượng sẽ được linh hồn nhập vào, còn nhị thần là người hỗ trợ. Trong quá trình thực hiện, nhất thần liên tục xoay tròn, nhị thần đánh trống. Có những lời hát theo một làn điệu nhất định để mời thần tới. Mời xong, nhị thần sẽ có nhiệm vụ “nối kết” với thần (linh hồn) để trả lời câu hỏi của mọi người.







Mà lúc này, đương nhiên là dân chúng không hề có ý nghĩ không kính phục “Thánh nữ”.







Sau khi tận mắt nhìn thấy ba nén hương trong lư hương nhanh chóng cháy hết, lại thấy điệu múa kính thiên vừa thần thánh vừa đẹp mắt như vậy, mọi người đều chắp tay trước ngực, thầm cầu nguyện.









Trong lúc căng thẳng, suýt nữa Tần Nghi Ninh bước sai nhịp, đây là điệu múa nàng vừa cấp tốc học được. May mà nàng có trí nhớ tốt, nhìn một lần là nhớ là nhớ kỹ động tác, tuy không thạo lắm, nhưng cũng may mà dân chúng đều là người ngoài nghề, nàng cũng có thể ứng phó được. Rốt cuộc, thực hiện xong bước đi cuối cùng, chín người nhất tề áp trán sát đất, hướng về bàn thờ thực hiện đại lễ.







Bên cạnh liền có đạo cô châm lửa đốt lá bùa, miệng liên tục niệm chú.







Trong cơn mưa nhỏ, lá bùa cháy còn mạnh hơn so với thường ngày. Một trận gió thổi tới, lá bùa cháy phân nửa liền bay lên không trung, lập tức hầu như cháy thành tro bụi. Hình ảnh đó khiến dân chúng thầm nghĩ nhất định là thiên thần đã chứng cho sự thành tâm của họ.







Đợi đến lúc có đạo cô nhắc nhở, Tần Nghi Ninh liền đứng dậy, dập đầu vái lạy: “Đa tạ thiên thần chi điểm sai lầm, đệ tử vô cùng cảm kích.”







Vừa nghe Tần Nghi Ninh nói như vậy, dân chúng đều thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía tế đàn đầy vẻ mong đợi.








Uất Trì Yến chứng kiến toàn bộ nghi thức, đến lúc này trước mắt hắn vẫn không ngừng lóe lên hình ảnh chiếc eo thon chỉ bằng chét tay và chiếc váy lót tung bay lúc Tần Nghi Ninh vừa xoay người, trong lòng giống như có lửa cháy.







Tần Nghi Ninh đứng dậy.







Một trăm đạo cô liền giống như ông Moses tách biển làm hai, thối lui sang hai bên, nhường đường cho Uất Trì Yến.







Uất Trì Yến bước lên thảm đỏ xuống thềm son, đi thẳng tới trước mặt Tần Nghi Ninh.







Dân chúng lập tức nhìn thấy phong thái nho nhã ung dung của vị Hoàng đế trẻ tuổi của họ, còn được thấy Hoàng đế và Thánh nữ đang thấp giọng nói chuyện với nhau, nét mặt của Hoàng đế tràn đầy vẻ tươi cười, Thánh nữ cung kính cụp mắt xuống trả lời.







Cảnh tượng thoạt nhìn thật sự là vô cùng đẹp đẽ.







Lập tức có người dân lên tiếng: “Hoàng thượng anh tuấn như vậy, cùng với Thánh nữ thật sự là một đôi người ngọc.”







“Đúng vậy.”







“Nếu không vì chúng ta, không vì sự an ổn của Đại Yên, Hoàng thượng đã thành hôn với Thánh nữ rồi.”







“Chứ gì nữa, Thánh nữ vốn muốn làm Hoàng hậu , nhưng vì chúng ta, nàng đành phải tu hành.”
















Dân chúng nhao nhao bàn tán, trong lòng tràn đầy cảm kích đối với Hoàng đế và “Thánh nữ”, nhưng từ trong đáy lòng, họ vẫn nghĩ đây là một cặp vô cùng xứng đôi.







Chung đại chưởng quỹ nghe vậy cảm thấy rất hãnh diện, đông gia tài hoa như vậy, dư sức làm Hoàng hậu , coi như đám dân chúng này thức thời.







Nhưng Hổ Tử tức giận đến mức phùng mang trợn mắt.







Cái tên đầu óc ngu xuẩn kia làm sao có thể so sánh với Vương gia nhà mình? Chỉ có Tần Nghi Ninh mới xứng đôi với bậc anh hùng cái thế, văn thao vũ lược như Vương gia. Đám dân chúng này bị mù say sao vậy? Hay là bị đần độn? Nhất định là bởi vì họ chưa nhìn thấy tư thế oai hùng của Vương gia, nên mới có thể nói như vậy! Nhưng mà, một Hoàng đế nhu nhược và ngu ngốc đã có thể làm họ sợ hãi như vậy, nếu như để bọn họ nhìn thấy Vương gia, họ còn không quỳ xuống tại chỗ mà hô to “Thần Tiên” hay sao?







Thật ra, Uất Trì Yến và Tần Nghi Ninh chỉ nói chuyện phiếm với nhau.







Uất Trì Yến thấp giọng nói: “Kỹ thuật múa của nàng rất đẹp, trẫm cũng không biết nàng còn biết nhảy múa.”







Tần Nghi Ninh cũng thấp giọng nói: “Bẩm Hoàng thượng, đó không phải là điệu múa, thần nữ không nhảy múa, chỉ là ở trong tình thế bất đắc dĩ mà thôi.







Uất Trì Yến lại thấp giọng nói: “Vậy vì sao nén hương kia cháy nhanh như vậy?”







“Đó là loại hương có tính chất đặc biệt mua được từ đám giang hồ bịp bợm nên mới cháy nhanh như thế. Đặc biệt dành cho trường hợp này.”








Giữa lúc hai người nói chuyện, cơn mưa kéo dài nửa canh giờ dần dần tạnh ráo. Gió to thổi mây đen tan đi, sắc trời rốt cuộc lại trong xanh, trên bầu trời xuất hiện cầu vồng.







Tần Nghi Ninh và Uất Trì Yến ngẩng đầu nhìn cầu cồng, đều hơi ngẩn người.



Vietwriter.vn



Tần Nghi Ninh nghĩ, cầu vồng này tới cũng quá đúng lúc.







Uất Trì Yến lại nghĩ, xem ra Tần Nghi Ninh thật sự có bản lĩnh bảo vệ vận mệnh đất nước, hễ chuyện nào nàng đứng ra giải quyết cũng đều thuận lợi, lúc này trên trời cũng xuất hiện cầu vồng, càng có thể chứng minh là nàng được trời cao ưu ái.







Lúc này mặt mày dân chúng cũng đều tươi cười rạng rỡ.








Cầu vồng vốn chỉ là một hiện tượng thiên nhiên xuất hiện sau cơn mưa, lúc này trong mắt dân chúng đều như lóe sáng.







Tần Nghi Ninh lui ra phía sau vài bước, đứng bên cạnh đạo cô.







Lúc này Uất Trì Yến lại phải tiếp tục vai diễn của mình.







Hắn cao giọng nói: “Chư vị bách tính, Huyền Tố chân nhân đã bẩm báo cho trẫm phương pháp mà trời cao cho biết, kế tiếp trẫm sẽ thực hiện theo phương pháp này, nhất định sẽ giải quyết được vấn đề lương thực cho mọi người.”







Dân chúng hết sức vui mừng, thậm chí có người kích động bật khóc.







Mọi người liên tục dập đầu, hô to: “Vạn tuế!”







Uất Trì Yến quay trở lại trong điện.







Ngự tiền thị vệ và người của Kim Ngô vệ liền bắt đầu dẫn dắt dân chúng rời khỏi biệt viện.







Trong lòng tràn đầy hy vọng, dân chúng vui vẻ rời đi. Nghi thức lập đàn hỏi ý trời này trùng hợp với thời điểm bắt đầu và kết thúc cơn mưa, nâng toàn bộ quá trình tiến hành nghi thức lên một độ cao thần thánh mới.







Tới bên ngoài biệt, Mục Tĩnh Hồ nói: “Ta sẽ không về cùng các ngươi. Ta còn phải tiếp tục thực hiện lời hứa. Tên Hoàng đế kia rất để tâm tới vợ của hồ ly, tốt nhất phải cẩn thận là trên hết.”







Hổ Tử chắp tay thi lễ với Mục Tĩnh Hồ: “Làm phiền Mục công tử rồi.”







Mục Tĩnh Hồ cũng chắp tay hoàn lễ, rồi lập tức xoay người lại, lẩn vào trong đám đông.







Chung đại chưởng quỹ và Hổ Tử liền rời đi.







Vừa rồi biệt viện còn ầm ĩ huyên náo, lúc này lại phôi phục sự yên tĩnh.







Mà Lý Nghiên Nghiên đã chứng kiến toàn bộ quá trình, cau mày nắm chặt nắm tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay cũng không tự biết.