Cẩm Đường Quy Yến

Chương 23: - Chương 23ĐÃ TỪNG CÓ THIỆN DUYÊN




"Dạ, nô tỳ nhất định chuyển đạt ý tứ của cô nương.”







Như Ý và Cát Tường mỉm cười thi lễ với Tần Nghi Ninh:







“Nếu cô nương không còn gì phân phó, chúng nô tỳ xin cáo lui.”







“Xin các tỷ tỷ cứ tự nhiên.”







Tần Nghi Ninh cười gật đầu.







Tần ma ma thấy thế cũng thi lễ với Tần Nghi Ninh:







“Cô nương, nô tỳ cũng xin cáo từ.”







“Ta tiễn ma ma.”







Tần Nghi Ninh đưa tay ra hiệu xin mời, hết sức lễ độ làm ra tư thế đỡ hờ Tần ma ma xuống bậc thềm.







“Xin cô nương dừng bước.”







Tần ma ma khéo léo từ chối, trong lòng cũng rất vui vẻ, ấn tượng đối với Tần Nghi Ninh lại càng tốt đẹp.







Dù Tần ma ma khéo léo từ chối nhưng Tần Nghi Ninh vẫn lễ độ tiễn người khỏi sân viện, Tần ma ma lại thi lễ với Tần Nghi Ninh rồi mới cáo từ.







Trở lại Tuyết Lê Viện, nhìn đám đồ đạc chất thành một đống, Tần Nghi Ninh nói:







“Ghi chép đồ vật do lão Thái Quân ban tặng vào sổ, tạm thời sắp xếp Chiêm ma ma ở tại chái nhà.”







“Dạ.”







Chúc ma ma sai người đi thu xếp.







Thụy Lan đứng bên cạnh Tần Nghi Ninh, thấp giọng nói:







“Cô nương, việc này rất kỳ quặc, hôm qua Chiêm ma ma tới dạy dỗ một mình người, sao mới một đêm đã thay đổi rồi? Lẽ nào Đại phu nhân cũng cho phép chuyện này?”







“Tất nhiên là mẫu thân ta cho phép rồi. Do có quan hệ với phòng chi trưởng nên Chiêm ma ma mới đến, nếu Đại phu nhân không đồng ý, thì cho dù người khác có nói gãy lưỡi, Chiêm ma ma cũng không đáp ứng.”







Nghe vậy Thụy Lan càng tức giận, mặt đỏ lên:







“Như thế thì quá vô lý, bọn họ vốn coi thường cô nương, cô nương vừa có được đặc ân, họ liền ghen tị, tìm cách chia phần với cô nương rồi!







Tần Nghi Ninh cười an ủi:







“Đừng tức giận, chuyện là do người gây ra.”







Chuyện là do người gây ra?







Trong lúc nhất thời Thụy Lan không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Tần Nghi Ninh.







Thấy Tần Nghi Ninh muốn trở về nhà chính, Thụy Lan liền theo một bên săn sóc.







Nhưng khi đi ngang qua chái nhà, thấy Chúc ma ma dặn bảo kỹ càng tiểu nha hoàn quét dọn chái nhà, sắp xếp đồ đạc cho Chiêm ma ma, Thụy Lan lập tức hiểu ra.







Sau khi đồng ý dạy bảo toàn bộ các cô nương trong phủ, Chiêm ma ma lập tức dọn tới Tuyết Lê Viện ở cùng với Tần Nghi Ninh, chẳng lẽ như thế còn không nói rõ vấn đề?







Ngẫm lại, chuyện đó làm nàng ta tức giận, lẽ nào cô nương là người trực tiếp liên quan không tức giận hay sao? Thế nhưng trong khi nàng ta vô cùng tức tối thì cô nương vẫn tỏ ra điềm tĩnh, đầu óc tỉnh táo nhanh chóng phân tích rõ ràng tình thế, quả nhiên đã đạt tới trình độ không quan tâm hơn thua.







Tâm trạng lo lắng lập tức lắng xuống, Thụy Lan chợt nảy ra một ý niệm trong đầu: Sau này đi theo cô nương, nhất định có thể từng bước lên cao!







***







Thời gian qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới ngày năm tháng Mười, ngày phải nộp bản sao chép Hiếu Kinh.







Hai ngày nay, Tần Nghi Ninh hết sức bận rộn, buổi sáng nàng cùng các tỷ muội học quy củ với Chiêm ma ma, buổi chiều ở thư phòng bên ngoài học thi thư với gia sư, buổi tối Chiêm ma ma còn có thể nấu ăn cho nàng, thời gian rảnh rỗi nàng phải sao chép Hiếu Kinh.







Tần Nghi Ninh rất thích lối sinh hoạt như thế. Nàng như là một miếng bọt biển khô ráo đột nhiên rơi xuống nước, hấp thu kiến thức mới mẻ không biết mệt mỏi là gì.







Nàng làm việc chăm chỉ, rất có nghị lực. Bởi vì từng trải qua nhiều gian khổ, cho nên việc học tập có vất vả đến mấy, nàng cũng không cảm thấy mệt nhọc, trong khi các cô nương khác kêu khổ thấu trời, trước sau nàng vẫn duy trì thái độ trân trọng việc học.







Nàng vốn thông minh, hầu như xem qua là nhớ, cộng thêm sự nỗ lực và phong cách đối nhân xử thế, chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, nàng đã giành được thêm nhiều thiện cảm từ Chiêm ma ma, khiến bà hầu như muốn dốc hết sở học truyền thụ cho nàng.







Hai ngày này lật xem “Lão Tử”, tình cờ thấy được câu “Họa hề phúc chi sở ỷ; phúc hề họa chi sở phục” (Họa là nơi phúc tựa vào, phúc là nơi họa ẩn náu – ý nói trong phúc có tiềm ẩn họa, trong họa lại có cái nhân của phúc), lại phân tích tình huống hiện tại của mình, cảm thấy thật sự phù hợp, khiến Tần Nghi Ninh trong lúc bận ngập đầu khó tránh khỏi lĩnh hội mà mỉm cười.







Tần Nghi Ninh dẫn theo Thụy Lan và Thu Lộ đến Từ Hiếu Viên vấn an.







Vừa vào cửa viện, chỉ thấy đại nha hoàn Như Ý đang ở hành lang dặn bảo các tiểu nha hoàn làm việc.







Như Ý thấy Tần Nghi Ninh liền mỉm cười chào đón, quỳ gối hành lễ nói:







“Tứ cô nương mạnh khỏe.”







“Chào Như Ý tỷ tỷ. Hôm nay lão Thái Quân có khỏe không? Điểm tâm sáng có ngon miệng không?”







“Lão Thái Quân khỏe, hiện giờ Tuệ Ninh cô nương, Tam cô nương, Lục cô nương, Thất cô nương và Bát cô nương đều đã đến. Mời Tứ cô nương vào.”







Vừa đi vừa nói chuyện đã tới hành lang, Như Ý đưa tay vén rèm cửa cho Tần Nghi Ninh.







Sau khi vào cửa, Tần Nghi Ninh giao chiếc áo choàng lông thỏ màu đỏ tươi cho Thụy Lan, đi vòng qua bức trang trí “Hỉ thượng mai sao” vào phòng.







Trong phòng, các cô nương đang hoặc đứng hoặc ngồi, tư thế rất nhẹ nhàng.







Tần Tuệ Ninh đang bưng một tách trà có nắp mạ vàng tinh xảo hầu hạ lão Thái Quân dùng trà.







Nghe tiếng bước chân, Tần Tuệ Ninh ngẩng lên, liền nhìn thấy Tần Nghi Ninh mặc áo khoác trắng ngà. Con ngươi Tần Tuệ Ninh không kềm chế được co rút lại nhưng vẫn lộ vẻ cười, nói:







“Tiểu Khê muội muội tới rồi.”







Tần Nghi Ninh nghe vậy, cảm thấy rất nhàm chán.







Nàng xem thường cách xưng hô này của Tần Tuệ Ninh. Cách xưng hô này cho thấy đây là một người không phóng khoáng, e rằng quanh đi quẩn lại cũng chỉ dùng những thủ đoạn như thế này. Một cách xưng hô mà thôi, chẳng phải ở thôn quê người ta vẫn gọi trẻ con là thằng Cu, cái Hĩm, mà chúng vẫn có thể lớn lên khỏe mạnh sao? Cứ nói đi nói lại hoài thì có thú vị gì.







Tần Nghi Ninh mặc kệ Tần Tuệ Ninh, như thể nàng ta không có mặt trong phòng vậy, đoan chính hành lễ vấn an lão Thái Quân.







Bát tiểu thư cũng không ưa Tần Tuệ Ninh, châm biếm nói:







“Xem ra Tuệ Ninh cô nương có vấn đề về trí nhớ thì phải, ngay cả tên của Tứ tỷ mà cũng không nhớ được.”







Tần Tuệ Ninh thầm mắng Bát tiểu thư là đồ ngu, trước mặt lão Thái Quân cũng dám láo xược với mình.







Nàng tức giận, mặt đỏ lên, giọng run rẩy nói:







“Bát muội muội, đây là ngươi có ý gì?”







“Ta có ý gì Tuệ Ninh cô nương cũng không hiểu, xem ra không những trí nhớ cô nương không tốt, mà đầu óc cũng không được bình thường rồi! Đại bá phụ đã nói rõ ràng, khuê danh của Tứ tỷ là Nghi Ninh, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác vẫn không đổi cách xưng hô, thực sự là bụng dạ hẹp hòi!”







“Ngươi!”







Tần Tuệ Ninh tức giận nước mắt lưng tròng, nhìn về phía lão Thái Quân bằng ánh mắt cầu cứu.







Lão Thái Quân không muốn các tỷ muội trong nhà cãi nhau trước mặt mình, liền trầm giọng nói:







“Bảo tỷ nhi, cháu nói cái gì vậy!”







Bát tiểu thư còn muốn giằng co với lão Thái Quân vài câu, nhưng Tam tiểu thư và Thất tiểu thư đã can ngăn.







Lục tiểu thư nhìn Tần Tuệ Ninh chớp chớp mắt, rồi liếc về phía Tần Nghi Ninh đang quỳ trên mặt đất hành lễ.







Trong lúc bọn họ cãi nhau, Tần Nghi Ninh đã làm lễ xong, nhưng bởi vì lão Thái Quân vẫn chưa lên tiếng, nàng cũng không đứng lên, bỗng dưng phải quỳ thêm một lúc.







Tần Tuệ Ninh cúi đầu để người khác không nhìn rõ vẻ mặt của mình, thầm đắc ý bĩu môi, còn Lục tiểu thư thì nở nụ cười chế nhạo.







Trái lại, Bát tiểu thư hơi buồn bực.







Lão Thái Quân chỉ nhất thời lơ đãng chứ không cố ý làm khó dễ Tần Nghi Ninh, bà trừng mắt nhìn Bát tiểu thư, nói:







“Nghi tỷ nhi đứng lên đi.”







“Đa tạ lão Thái Quân.”







Tần Nghi Ninh đứng lên, lập tức nhìn thấy nụ cười áy náy của Bát tiểu thư, nàng biết Bát tiểu thư chỉ vô tình, cũng mỉm cười đáp lại.







Giữa lúc này, bên ngoài lại có tỳ nữ thông báo:







“Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam thái thái tới!”



Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Các cô gái nghe vậy đều đứng lên, xếp theo thứ tự vai vế từ lớn đến nhỏ.







Tần ma ma liền dẫn Tôn thị, Nhị phu nhân và Tam thái thái lần lượt đi tới.







Lão Thái Quân càng ngồi thẳng người lên, đợi cho con dâu hành lễ xong, mới mỉm cười cho ngồi xuống.







Tần Tuệ Ninh thấy mọi người đã đến đủ, lập tức nhận lấy một xấp giấy trong tay Bích Đồng, cầm hai tay đưa tới trước mặt lão Thái Quân, quỳ xuống cúi đầu nói:







“Lão Thái Quân, cháu nhanh mồm nhanh miệng, mấy ngày trước vô tình gây nên bất hòa trong gia đình, đây là mười bản Hiếu Kinh do cháu sao chép, xin người xem qua.”







Lão Thái Quân thấy Tần Tuệ Ninh kính cẩn vâng lời như vậy, lời lẽ cũng rất thỏa đáng, liền nhận lấy, tiện tay lật lật mấy tờ. Chữ viết trên giấy đẹp đẽ tinh tế, cho thấy người viết rất nghiêm túc.







“Ừm, cháu viết tốt lắm.”







Nhìn về phía Tần Nghi Ninh, lão Thái Quân nói:







“Nghi tỷ nhi, còn của cháu đâu?”







“Dạ để cháu gọi người mang tới.”







Tần Nghi Ninh đáp, rồi hướng ra ngoài gọi:







“Thụy Lan.”







Ở gian ngoài, Thụy Lan lập tức đáp ứng, rồi ôm một xấp giấy dày đi vào. Sau khi hành lễ với chủ tử trong phòng, nàng đặt xấp giấy kia lên chiếc kỷ trà trước mặt lão Thái Quân.







Khom người tùy ý cầm lên mấy tờ, vừa nhìn thấy chữ trên giấy, mặt lão Thái Quân liền sa sầm.







“Đây là bản sao chép của cháu?”







Tần Nghi Ninh vội đáp:







“Dạ đúng.”







Tất cả mọi người vẫn luôn quan sát vẻ mặt của lão Thái Quân, thấy bà tức giận như vậy, ai nấy đều hiếu kỳ, đều vươn cổ lên nhìn vào xấp giấy đầy chữ trên kỳ trà.







Vừa nhìn thấy, mọi người có những biểu cảm khác nhau.







Trong nháy mắt, Tôn thị giận tái mặt.







Nhị phu nhân và Tam thái thái dù bị bất ngờ vẫn điềm tĩnh, ung dung mân mê hoa văn trên tay áo và vạt áo, làm như không nhìn thấy gì.







Đám cô nương cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt.







Riêng Lục tiểu thư phì cười, khẽ lẩm bẩm:







“Chữ viết của ngươi còn không bằng gà bới.”







Nhị phu nhân nghe tiếng, hết sức uy nghiêm đưa mắt nhìn nàng ta khiến Lục tiểu thư đang mặt mày vênh váo giật mình sợ hãi, liền im miệng.







Lão Thái Quân cũng đặt tờ giấy viết chữ của Tần Nghi Ninh trên đầu gối, so sánh chữ viết của hai người. Đặt cùng một chỗ, sự tương phản càng thêm rõ ràng.







Cuối cùng, vẫn chưa quên việc Tôn thị cả gan cãi nhau với Tần Hòe Viễn rồi bỏ về nhà mẹ đẻ, lão Thái Quân liền trách cứ.







“Tôn thị, con cũng nên đốc thúc Nghi tỷ nhi học hành. Con xem, chữ viết của nó không ra gì cả! Thả một con gián dính mực chạy một vòng còn dễ coi hơn chữ của nó! Thật là phí cả xấp giấy!”







Mặt Tôn thị lúc đỏ lúc trắng, dữ tợn trừng mắt nhìn Tần Nghi Ninh, nhưng cũng không phục lão Thái Quân, rốt cuộc thẳng thắn nói:







“Lão Thái Quân nói như vậy không hợp lý, Tần Nghi Ninh mới về mấy ngày, cho dù chữ xấu thì cũng không phải là con dạy không tốt! Thật ra con có lòng dạy dỗ nó, nhưng ông trời không cho hai mẹ con được ở chung một chỗ!”







Bà ám chỉ, bởi vì Tần Hòe Viễn đắc tội với người khác mới khiến cho hai mẹ con mình bị chia lìa.







Lão Thái Quân tức giận ngã ngữa!







Sực nhớ lại, bà ta thấy tình cảnh này dường như có phần quen thuộc.







Khi Dư Hương tới tố cáo, trong lúc tức giận, bà ta đã nói mà không lựa lời, lên tiếng răn dạy Tần Nghi Ninh, nhưng lúc đó Tần Nghi Ninh lễ độ nhận lỗi, giữ gìn thể diện cho bà và Tôn thị.







Hôm nay Tôn thị đã là một người mẹ mà dám tranh luận trước mặt bà ta, rốt cuộc còn xử sự không độ lượng bằng một con bé nhỏ tuổi.







Nhận thấy bầu không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo, Tần ma ma hầu hạ bên cạnh lão Thái Quân liền nhìn những tờ giấy do Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh nộp lên, kịp thời phá tan sự nặng nề trong phòng.







“Lão Thái Quân phạt hai vị cô nương sao chép Hiếu Kinh thành mười bản, bây giờ hai vị cô nương đều nộp lên đây, hay là chúng ta kiểm lại xem?







Dường như vui đùa, Tần ma ma bổ sung:







“Xem thử có vị cô nương nào giở mánh khóe, viết ít đi một, hai bản không?”







Lão Thái Quân cũng không muốn sự việc trở nên quá ầm ĩ, liền thuận theo ý tứ của Tần ma ma, lườm Tôn thị một cái, uể oải nói:







“Vậy thì kiểm một chút đi.”