Cẩm Đường Quy Yến

Chương 159: - Chương 159ĐỘC PHÁT?




Tào Quốc trượng nhìn xung quanh một chút, khi xác định cửa cung đóng chặt, cũng không có người ngoài soi mói, lúc này mới thấp giọng hỏi: “Nương nương có nghe nói tới trận hỏa hoạn lớn ở Bắc Tụ Hiền phường không?”







Hoàng hậu ngơ ngác lắc đầu.







Với tính tình và địa vị của nàng, nếu không có ý định dò hỏi hoặc có người bên ngoài cố ý nói cho nghe, làm sao một trận hỏa hoạn bình thường bên ngoài có thể truyền tới tai nàng?







Tào Quốc trượng liền nói: “Đêm qua, tòa nhà mà chúng ta bố trí những người kia bị cháy, người của Thủy Long cục chạy tới dập lửa, nhưng nước phun ra từ xe nước lại biến thành dầu, thế lửa càng lúc càng mạnh. Khi người của Thủy Long cục và Ngũ Thành Binh Mã ty vội vã chạy tới cứu hỏa, người trong tòa nhà kia chạy ra cổng, vậy mà đều mất tích.”







“Mất tích?” Giọng nói hơi khàn và mềm mại của Hoàng hậu lộ vẻ không thể tin nổi: “Chuyện này rõ ràng là có người trù tính! Là ai chĩa mũi dùi vào Tào gia chúng ta!”







Tào Quốc trượng gật đầu nói: “Công chúa Tác - ta nổi giận, thần liền khẩn cấp điều tra một phen, bắt những người ở khu vực gần kề với tòa nhà kia kia thẩm vấn. Cuối cùng Từ Mậu có được một số manh mối. Mấy ngày trước, Tứ tiểu thư của Tần gia đã từng đi ngang qua nơi đó, nói là mình đánh rơi một vòng tay bằng vàng cẩn phỉ thúy, bị người trong tòa nhà kia nhặt được, bảo Từ Mậu dẫn người trợ giúp lục soát. Lúc đó Từ Mậu nghiêm khắc từ chối. Ngoại trừ Tần Tứ tiểu thư, cũng không có người nào khác.”







“Cái đồ đê tiện ngang ngược của Tần gia?” Hoàng hậu nheo mắt lại: “Con nha đầu đê tiện kia không đơn giản, nó vốn có dung mạo quyến rũ, khiến đám vua quan và dân chúng Chu triều bị mê hoặc, ngay cả Hội Xuân viên to như vậy cũng tặng cho nó. Bổn cung đã nhìn kỹ rồi, con nha đầu đê tiện kia rất giống Tần Mông, nói không chừng nó cũng có mưu ma chước quỷ giống như Tần Mông.”







Nói tới đây, Hoàng hậu nhíu mày nói: “Phụ thân, Tần Mông không phải là loại người dễ đối phó, bổn cung ở bên người Hoàng thượng lâu như vậy, chưa từng từ trên người Hoàng thượng dò la được tin tức hữu dụng về Tần Mông. Hết lần này tới lần khác, tỷ tỷ vô dụng như vậy, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện tình ái, không tìm hiểu được chút gì!”







Tào Quốc trượng thấy lời nào của Hoàng hậu cũng đều sai lệch, liền nói: “Tỷ tỷ nương nương chỉ một lòng một dạ đối với Tần Mông cũng tốt, hiện nay Tần Mông là con rể của ta, nắm chắc mối quan hệ này chính là một trợ lực rất lớn.”







“Con gái của hắn còn bị hiềm nghi đi ngang qua tòa nhà kia?” Dừng lại một chút, Hoàng hậu liền nói tiếp: “Phụ thân nghi ngờ nó liên lạc với người Đại Chu? Là Trung Thuận thân vương muốn bày bố chúng ta?”







“Có khả năng này, nhưng cũng không loại trừ nó được Tân Mông sai khiến.”







Hoàng hậu cười nhạt: “Chuyện khác thì bổn cung mặc kệ, nhưng con nha đầu ngang ngược này dám bất kính với bổn cung, bổn cung sẽ tính sổ với nó! Nó giúp phụ thân nó cũng được, mà giúp tình lang của nó cũng được, bổn cung đều khiến nó phải chết! Ngày đó nó dám cả gan coi thường bổn cung, vậy mà dám đứng một bên chê cười bổn cung! Bao nhiêu năm qua bổn cung chưa từng phải chịu đựng sự uất ức này, chịu thua kém một tiểu nha đầu! Phụ thân yên tâm, cứ giao cái mạng của Tần Nghi Ninh cho bổn cung!”







Tào Quốc trượng thấy Hoàng hậu nói như vậy, cũng không nói nhiều, chỉ cười cười.







Sau khi Tào Quốc trượng cáo từ, khi màn đêm vừa buông xuống, Hoàng hậu làm nũng với Hoàng đế, nói là đã nhiều ngày gặp ác mộng, vì lo lắng cho sức khỏe của Hoàng thượng và người nhà, nên muốn đến Tiên Cô quan lập đàn tụng kinh, cầu phúc cho người nhà, nói xong, nàng còn rơi lệ.







Hoàng đế thấy Hoàng hậu khóc như hoa lê dưới mưa, không cầm lòng được, thương xót dỗ dành: “Thôi đừng khóc nữa, thấy nàng khóc, ruột gan của trẫm tan nát hết cả, nàng muốn cái gì, trẫm cũng đều cho nàng.”







Hoàng đế ôm eo Hoàng hậu đong đưa, trầm ngâm một lát, rồi nói: “Muốn lập đàn làm phép cũng không phải là chuyện đại sự gì, Trung Thuận thân vương phụng chiếu, mấy ngay nữa sẽ trở về kinh, để bọn sứ thần lại tiếp tục xử lý việc bồi thường. Trung Thuận thân vương vừa đi, chẳng khác nào cơ thể không còn bộ xương, việc giao tiếp với Đại Chu rất dễ xử lý, đến lúc đó trẫm có thể rảnh rỗi, trẫm đi cùng nàng, được chứ?”








Hoàng hậu dẩu đôi môi đỏ mọng lên, nước mắt lại chực rơi xuống: “Tất nhiên là nô tỳ vô cùng vui mừng rồi. Chỉ là hai ngày nay nô tỳ hoảng hốt, luôn ngủ không ngon, Hoàng thượng nhìn xem, khóe mắt nô tỳ đều có nếp nhăn rồi. Nếu Hoàng thượng lo lắng cho nô tỳ, thì an bài người hộ tống nô tì đến dập đầu mấy cái trước Đấu Mỗ Nguyên Quân, cũng là để tâm được an.”







Ngón tay trắng muốt của nàng lướt tới vạt áo của Hoàng đế, lập tức từ từ lần mò xuống phía dưới: “Chờ khi nào Hoàng thượng rảnh rỗi, nô tỳ lại cùng Hoàng thượng đi một lần nữa, có được không?”







Trước sự nũng nịu của Hoàng hậu, lại thêm bàn tay ngọc liên tục sờ loạn, lòng Hoàng đế liền nhũn ra, lập tức đầu hàng, Hoàng hậu muốn gì cũng đều được đáp ứng.







Ngày hôm sau, với sự hộ tống của đội hộ vệ do Hoàng hậu an bài, Hoàng hậu cải trang đi đến Tiên Cô quan gặp Lưu tiên cô.







*







Cùng thời gian đó, Tần Nghi Ninh đang cuộn mình trên chiếc giường êm ái ở Thạc Nhân Trai, một tay ôm Nhị Bạch lông xù mềm mại đùa nghịch, một tay cầm sách đọc, đột nhiên ở hành lang có tiếng bước chân gấp gáp tới gần.







“Bẩm cô nương, cổng trong có người truyền lời, nói là tùy tùng bên cạnh Trung Thuận Thân Vương cầu kiến.”







Tần Nghi Ninh sửng sốt, giao lại sổ sách cho Thu Lộ, người hiện nay quản lý tài sản thay nàng, rồi liền ôm Nhị Bạch đi xuống.







Băng Đường và Ký Vân vội đi theo, đi một mạch tới phòng khách của ngoại viện.







Vừa tới trước cửa, đã thấy Hổ Tử mặc trang phục màu lam sẫm.







“Thì ra là ngươi tới.” Bàn tay dán băng gạc Tần Nghi Ninh chợt đưa xuống phía dưới gãi gãi vành tai rũ xuống của Nhị Bạch.







Hổ Tử vội vã hành lễ với Tần Nghi Ninh, ánh mắt lướt trên cánh tay bị thương của nàng, lại nhìn về phía Băng Đường, nhếch miệng mỉm cười: “Thổ Đậu Tinh, ngươi cũng tới.”







Kiểu xưng hô của Hổ Tử khiến Băng Đường tức giận, mặt đỏ lên, lại không tiện thất lễ trước mặt tiểu thư nhà mình, chỉ trừng to mắt nhìn cậu ta.







Hổ Tử vuốt mũi, chắp tay nói: “Tứ tiểu thư, vết thương cũ của Vương gia chúng ta tái phát, khiến độc trúng phải lần trước lại phát tác, do đó Vương gia bảo ta đến mời Băng Đường cô nương đến chữa trị. “







Nghe vậy, Tần Nghi Ninh giật mình, trước kia vì che chở cho nàng mà Bàng Kiêu bị tên bắn xuyên qua vai, hôm ấy áo bào của hắn nhuộm đầy máu tươi, hắn bẻ gãy mũi tên tiếp tục chiến đấu, dáng dấp của hắn lúc che ở trước người nàng, chém giết đám người Tác - ta, cho tới bây giờ vẫn còn khắc sâu trong tâm trí nàng.








Trúng độc không phải là chuyện nhỏ, y thuật của Băng Đường là không tệ, hơn nữa tài học của gia đình nàng nổi tiếng sâu xa, nhưng Băng Đường còn rất trẻ, nếu chẳng may chuyện này có gì sai sót thì làm sao đây? Tần Nghi Ninh lo lắng nhíu mày.



Vietwriter.vn



Nhưng Băng Đường lơ đễnh bĩu môi: “Vương gia của các ngươi thật sự bị chất độc phát tác sao?”







Bị đôi mắt to tròn long lanh của Băng Đường lườm nguýt, Hổ Tử không kiềm chế được, khuôn mặt đỏ lên, càng nhếch miệng cười vui vẻ: “Đúng vậy, đúng vậy, là độc phát tác. Bởi vậy làm phiền Tứ tiểu thư dẫn theo Băng Đường cô nương đi một chuyến.” Cậu ta chắp hai tay trước ngực, dáng vẻ cầu xin.







Thấy dáng vẻ của Hổ Tử, Tần Nghi Ninh cảm thấy hơi mơ hồ.







Nàng nhìn Băng Đường với vẻ dò hỏi.







Băng Đường lườm Hổ Tử: “Cô nương đừng nghe hắn nói đùa, tuy Vương gia quanh năm chính chiến, chịu nhiều vết thương, ngấm ngầm hình thành một số bệnh, nhng hôm đó độc đã được giải rồi, hôm nay lại nói nhảm cái gì độc phát, chắc chắn là trong đó có điều uẩn khúc.”







Tần Nghi Ninh nghe vậy khẽ gật đầu.







Nhưng Hổ Tử lại nói: “Dù sao thì Tứ tiểu thư hãy vì tấm chân tình của Vương gia chúng ta đối với mình mà đến xem một chút.”







Tần Nghi Ninh đỏ mặt.







Bàng Kiêu mấy lần cứu nàng, cho dù việc bêu đầu Tôn thị là màn kịch do Hoàng đế bày ra, nhưng thật sự là Bàng Kiêu đã ra tay cứu giúp, hơn nữa vì muốn làm chỗ dựa cho nàng mà hắn không ngại đắc tội với người, lại tặng nàng tòa nhà quý giá như vậy.







Hắn hơi bá đạo, làm gì cũng không cần biết nàng có thích hay không, nhưng suy cho cùng thì nàng nợ hắn.







“Thôi được, ta sẽ đi theo ngươi một chuyến.”







Tần Nghi Ninh giao Nhị Bạch cho Ký Vân: “Ta và Băng Đường đi một chuyến, ngươi đi nói một tiếng cho mẫu thân ta biết, nói là ta có việc ở bên ngoài. Ngươi ở Hưng Ninh Viên trông nom mẫu thân ta, nếu lão Thái Quân mời mẫu thân ta đi, ngươi hãy đi cùng, đừng cho người làm khó bà ấy.”







Ký Vân mỉm cười gật đầu: “Cô nương yên tâm đi.” Rồi ôm Nhị Bạch lui ra.







Tần Nghi Ninh liền dẫn theo Băng Đường đi theo Hổ Tử ra cửa.