Cẩm Đường Quy Yến

Chương 146: - Chương 146MÀN TỎ TÌNH PHÁCH LỐI




Phần lớn đám nữ quyến đều chưa được gặp Bàng Kiêu bao giờ, chỉ cảm thấy chàng trai này sao mà tuấn tú, ngũ quan sắc sảo hoàn mỹ, đôi mày kiếm dài tận tóc mai hằn trên đôi mắt xếch, khẽ liếc mắt qua ai là người ấy đều rung động trong lòng. Hiềm nỗi người này đẹp thì có đẹp, song dáng người lại to cao sừng sững, cảm giác khắc nghiệt lấn người, khiến ai nấy chỉ liếc một cái đã vội cúi đầu, không dám mạo phạm nhiều hơn.







Người này dám thẳng thừng với Hoàng hậu như vậy, chẳng lẽ không sợ mai sau bị Hoàng hậu trả thù? Rốt cuộc hắn có lai lịch ra sao?







Gương mặt xinh đẹp của Hoàng hậu đã nhợt nhạt không giọt máu. Người phụ thân bảo nàng ta đừng trêu chọc, hóa ra chính là tên hung thần này!







Cảnh tượng trước cổng thành hôm ấy, trước mặt Bàng Kiêu, Hoàng đế phải khom lưng uốn gối nhượng bộ thế nào, nàng ta đã trông thấy rõ ràng. Lúc này, dù trong bụng chất đầy lửa giận cỡ nào đi chăng nữa, Hoàng hậu cũng chẳng dám nổi cơn, chỉ đành cười khan chống chế: “Trung Thuận Thân Vương thật biết nói đùa. Bản cung chỉ giận quá mất khôn thế thôi, sao có thể làm chuyện cướp bóc ấy. Huống hồ bản cung còn là mẫu nghi một nước, là tấm gương sáng cho nữ giới trong thiên hạ, e Trung Thuận Thân Vương có chút hiểu lầm với bản cung rồi.”







Trung Thuận Thân Vương?







Các nữ quyến cùng kinh ngạc hướng ánh nhìn tới Bàng Kiêu.







Không ngờ đây lại là sát thần giết người không chớp mắt đó của Đại Chu!







Nhìn Bàng Kiêu xong rồi, các nữ quyến đều vô thức chuyển mắt về Tần Nghi Ninh.







Sau hòa đàm, lời đồn đại về hai người này chưa có lúc nào ngơi, lại thêm lời tuyên bố và hành động kinh người của Bàng Kiêu trước cổng thành ngày ấy, sao các nữ quyến có thể không tò mò?







Đặc biệt là lão Thái Quân, Nhị phu nhân và Thất tiểu thư. Cả ba đều tưởng tượng người này nhất định là một người đàn ông cục cằn vạm vỡ như trâu, uống máu nuốt lông, để râu quai nón, mặt mũi bặm trợn, tiếng ồm ồm như chuông lớn, giận dữ có thể đập nát xương người vứt cho chó ăn. Ai ngờ vị này lại là kẻ anh tuấn oai phong đến vậy!







Thất tiểu thư chỉ biết ngẩn ngơ nhìn Bàng Kiêu, ánh mắt đã dại cả ra.







Tần Nghi Ninh thì cau mày trừng hắn một cái.







Rốt cuộc tên này đang làm trò gì vậy? Tuy hai nước đã hòa đàm, nhưng nói gì hắn vẫn là Vương gia nước khác, công khai chống đối Hoàng hậu như vậy, chẳng lẽ không sợ gặp rắc rối hay sao?







Nhận cái trừng của Tần Nghi Ninh, tâm trạng Bàng Kiêu bỗng tốt hơn hẳn, bèn cười cười nói tiếp, “Nếu Hoàng hậu không có ý đó thì thôi vậy.”







Hoàng hậu lúng túng đỏ mặt. Hắn nói như thế, bảo một Hoàng hậu ngồi trên ngồi cao như nàng ta phải phải tiếp tục thế nào đây? Chẳng lẽ lại phải dẫn đám người này trở về?







Bàng Kiêu thoáng nhìn qua Tần Nghi Ninh, mỉm cười tiếp: “Nhưng dù gì Hoàng hậu cũng đã dẫn người tới, hẳn bản Vương cũng không tiện chặn khách ngoài cửa? Chẳng bằng mời Hoàng hậu và các vị cùng vào dạo chơi.”







Nghe vậy, Hoàng hậu lập tức thở phào, sắc mặt cũng khôi phục chút huyết sắc.







“Được Vương gia yêu quý, bản cung cũng không tiện chối từ.”







Rồi Bàng Kiêu bèn nghiêng người sang bên, hờ hững vươn tay làm dấu mời, sau đó thì mặc kệ Hoàng hậu, dẫn Hổ Tử cùng những người đi theo vào lại trong viện.







Hoàng hậu nghiến răng, đoạn đi vào trong viện dưới sự hầu hạ của đám nội thị, các nữ quyến cũng tự nhiên lũ lượt bám theo Hoàng hậu.







Vào trong rồi, mọi người mới hiểu được cái gì gọi là hoa xuân rực rỡ, cây hoa tốt tươi, cái gì gọi là Tiên cung cách biệt trần gian chân chính.







Không nói đến những loài kì hoa dị thảo trong vườn, ngay hoa đào, hoa hạnh thường thấy cũng trồng xen kẽ mướt mắt. Từ xa nhìn lại, cả khoảnh rừng trông như những đám mây đủ các sắc màu rực rỡ. Dưới mái lầu cong cong chạm trổ, mành trúc kề sát tấm vải mỏng màu lam nhạt, phía sau thấp thoáng bóng cây hoa, mấy con tiên hạc vui đùa trên làn nước, càng khiến khoảnh sân thêm vài phần tiên khí.







Hoàng hậu chỉ cảm thấy mặt mày nóng rực bỏng rát. Bước chân vào đây, mặt mũi của nàng ta thực sự như bị người ta nghiền nát dưới chân rồi.







So sánh với Ninh Uyển, Thường Xuân Viên vốn chẳng đáng nhìn tới, thế mà trước kia nàng ta còn dương dương đắc ý nghe người ta nịnh bợ.







Nàng ta thật sự không rõ tại sao cha tạo ra tòa viện đặc biệt như thế nhưng không chịu vào ở mà lại để cho thứ người như Bàng Kiêu!







Trên hàng hiên rộng chừng một trượng dài hút trước tòa lầu, hạ nhân đã bày sẵn bàn ghế, nước trà và điểm tâm.








Bàng Kiêu thảnh thơi ngồi trên ghế chủ nhà, Hoàng hậu chỉ đành cắn răng cam chịu ngồi ghế dưới, nữ quyến của tám gia tộc tự lấy cao thấp để phân chia vị trí chỗ ngồi.







Mà lão Thái Quân Tần gia, người có quan hệ phức tạp khó nói với Bàng Kiêu thì lại bị đẩy lên vị trí ngay đối diện Hoàng hậu.







Lão Thái Quân ngồi ngay trên cùng, tiếp sau là Tôn thị và Nhị phu nhân, sau nữa là Tần Nghi Ninh và Thất tiểu thư.







Bàng Kiêu uể oải tự rót tự uống, căn bản chẳng có ý bận tâm đến những nữ lưu ngồi đây. Dù cho Hoàng hậu có là khách cũng không thể tự vượt quá chức phận.







Bấy giờ Hoàng hậu mới nhận ra, đồng ý bước vào đây dạo chơi chính là tự rước lấy nhục nhã. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com







Rõ ràng Bàng Kiêu đang muốn mượn cơ hội này để khiến nàng ta mất mặt ngay trước mắt mọi người. Thế mà hết lần đến lần khác, nàng ta lại không thể làm gì được.







Đã bao nhiêu năm nay, Hoàng hậu chưa phải chịu nỗi uất ức thế này rồi. Nếu có Hoàng thượng ở đây, đoán chắc nàng ta đã nhào ngay vào ngực người khóc lóc kể lể từ lâu, thế mà giờ chỉ đành cố gượng nhịn xuống.







Mà dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt với Hoàng hậu của Bàng Kiêu lúc này, trừ chính người thân cận của Hoàng hậu thì những người khác đều đang thầm vui sướng trong bụng.







Những nữ quyến của danh gia vọng tộc này đây, tuy ngoài mặt nhất mực cung kính, thậm chí không ngớt lời nịnh hót Hoàng hậu nhưng sâu trong lòng, nào có ai chưa từng mắng nàng một tiếng yêu hậu họa quốc chứ?







Ngày thường ỷ có Hoàng đế chống lưng, yêu hậu đã gieo họa cho biết bao trung thần! Nếu không có yêu tinh này, Đại Yên đã không rơi vào tình cảnh như hôm nay!







Bây giờ nhìn sang vị Bàng tiểu Vương gia đeo lời đồn giết người uống máu này, các nữ quyến đều cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, huống hồ hắn còn là mỹ nam tử hiếm thấy.







“Trang nhã thì không thú vị, các vị phu nhân tiểu thư cứ việc tự nhiên.” Thấy ai nấy đều ngồi ngay đơ trên ghế, Bàng Kiêu lại tiện thể vươn tay.







Sắc mặt Hoàng hậu đã sầm sịt như thế, nào còn ai dám chạy đi dạo vườn vãn cảnh? Tuy người ở đây đều không thích Hoàng hậu, song chẳng ai dám coi thường bản lĩnh thổi gió bên gối của nàng.







Thấy không ai dám động đậy, lại nhìn gương mặt âm trầm đầy tủi thân của Hoàng hậu, Bàng Kiêu không khỏi buồn cười: “Các vị đã không muốn dạo chơi vãn cảnh thì thôi vậy. Đúng dịp các phu nhân tiểu thư có danh tiếng mặt mũi của Đại Yên đều ở đây, các vị hãy làm chứng cho bản Vương vậy.”







Tất cả cùng hướng mắt về Bàng Kiêu.







Tim Tần Nghi Ninh đập hẫng một nhịp, lờ mờ có linh cảm không tốt.







Bàng Kiêu đã cười nói: “Tòa viện bản Vương mới đến này, vốn nó có một cái tên khác, tên là “Hội Xuân Viên”. Các vị có biết tại sao bản vương lại đổi nó thành “Ninh Uyển” không?”







Bởi khuê danh của nữ nhi đều không thể truyền ra ngoài, dù đều là nữ quyến thì đa phần người đang ngồi đây cũng chỉ biết đối phương họ gì, xếp hàng thứ mấy trong gia tộc, xưng hô đa phần đều là Trương Nhị tiểu thư, Vương Đại phu nhân này kia, chỉ những ai quen biết rất thân mới được hay khuê danh.







Thế nên Bàng Kiêu nói vậy, đa phần người ở đây đều không thể đoán nổi.







Nhưng nghĩ tới lời đồn giữa Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu, mọi người cũng đã đoán được đại khái.







“Bản Vương chinh chiến sa trường nhiều năm, tay dính máu tươi vô số người, từ lâu đã tâm như sắt đá, chưa từng nghĩ cũng có ngày vì một nữ tử mà vấn vương nhung nhớ. Nữ tử mà bản Vương đem lòng thương, trong khuê danh có một chữ “Ninh”. Tuy nói nữ nhi cùng lứa nhà nàng đều tên là Ninh, hơn nữa lúc mới về nhà còn có người nói nàng không xứng được ghi tên vào gia phả, không xứng với cái tên này.”







Bàng Kiêu liếc mắt sang lão Thái Quân.







Người lão Thái Quân đã ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ phừng phừng.







“Nhưng trong lòng bản Vương, những người khác cũng không xứng với chữ “Ninh” này! Bản Vương đổi tên Hội Xuân Viên thành Ninh Uyển, thứ nhất là lấy khuê danh của nàng, thứ hai muốn lấy ý của chữ Ninh, tặng tòa viện này cho nàng ngay trước sự chứng kiến của mọi người. Bản Vương hứa cho nàng một đời bình an, năm tháng tĩnh lặng mà đẹp đẽ, các ngươi đều là người làm chứng cho Bản Vương.”







Bàng Kiêu đi tới trước mặt Tần Nghi Ninh, chắp tay, cúi người ngắm gương mặt đã đỏ ửng của nàng, khẽ cười nói: “Tòa viện này tặng cho nàng không vì lý do gì, chỉ để nàng ngắm cảnh dạo chơi, hòng lấy một nụ cười của mỹ nhân. Nghi tỷ nhi, nàng thích nó chứ?”