Cẩm Đường Quy Yến

Chương 134: - Chương 134ẤM ÁP




Lão Thái Quân nghe vậy thì nhìn về phía Tần Hòe Viễn với vẻ khó tin, bà ta vừa mới khóc hồi lâu, cũng không ra bao nhiêu nước mắt, trong chớp mắt, nước mắt liền giàn giụa.







“Ngươi là đồ bất hiếu! Ngươi kiên quyết giúp vợ ngươi ức hiếp ta! Ngươi nói ta đi gọi bọn họ về, ta cũng nghe theo! Nếu ngươi chịu tới ra lệnh cho bọn họ trở về, một người là vợ của ngươi, một người là con gái của ngươi, ta không tin là bọn họ không nghe theo lời ngươi! Chính ngươi cư xử không hợp đạo làm người, bây giờ còn nói những lời làm ta buồn phiền! Quả thật là lấy vợ là quên mẹ, rốt cuộc ta làm điều tội lỗi gì kia chứ?”







Tần Hòe Viễn nhíu mày bất đắc dĩ.







Là con trai, ông hiểu tính tình của lão Thái Quân nhất, nếu thua lý là khóc lóc làm ầm ĩ, dù sao thì những kẻ bà đối mặt đều là thân nhân của mình, cho dù người trong nhà đứng trên phương diện nào suy tính, thì cuối cùng cũng phải nhượng bộ lão Thái Quân, nhất là ông, càng không nỡ để mẹ khóc lóc có hại cho sức khỏe.







Tần Hòe Viễn đành dịu dàng khuyên: “Mẫu thân nói quá lời, con cũng chỉ trình bày sự thật. Mẫu thân phân phó xong, hai người bọn họ liền trở về, như thế là chuyện rất tốt.”







“Chuyện tốt? Ta sắp bị vợ ngươi làm cho tức chết rồi, cũng coi như là chuyện tốt chứ gì?”







Tần Hòe Viễn bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân quên là năm đó chính người đã làm chủ hôn sự cho con sao? Mà sau khi vào cửa, Tôn thị cũng không làm gì sai.”







“Không làm gì sai? Nó không sinh được con trai, cũng nói là không sai?”







“Nàng ấy đã sinh được con gái dòng chính, như thế cho thấy không phải nàng ấy không thể sinh nở.” Bị chạm vào nỗi khổ riêng trong lòng, Tần Hòe Viễn cũng sắp không chịu đựng được nữa.







Lão Thái Quân thấy Tần Hòe Viễn giận tái mặt thì cũng nhận ra mình đã hơi quá lời trong lúc nóng nảy. Thật ra lão Thái Quân cũng có phần hoài nghi Tần Hòe Viễn có vấn đề về mặt này, nhưng dù sao con trai bà ta là người có lòng tự trọng rất mạnh, bà không muốn hỏi nhiều làm ông tổn thương.







Đúng lúc này, ở hành lang giữa nhà nhỏ và nhà chính, có tiếng hầu gái thông báo: “Lão Thái Quân, Đại phu nhân và Tứ tiểu thư đã trở về.”







Lập tức, rèm cửa màu lục sẫm được vén lên, đã thấy Tần Nghi Ninh dìu Tôn thị vào cửa.







Tôn thị đã thay một chiếc bối tử eo thắt mặc trong nhà màu lục sẫm, trên búi tóc vẫn cắm cây trâm bạc trước đó.







Tần Nghi Ninh thì mặc váy áo trắng ngà, mái tóc dài được buộc bằng dải đoạn kiểu song bình kế.







Hai mẹ con cũng không dùng son phấn, nhưng trên người đều thoang thoảng mùi hương nhài thanh nhã khiến người ta dễ chịu.







Đó là mùi hương của tinh chất hoa nhài do Kiều Dung Phường sản xuất.







Lão Thái Quân vừa giận vừa chua xót, lại thêm mới vừa khóc một trận, lúc này trong lòng uất ức, liền hung dữ trừng mắt nhìn Tôn thị rồi quay đầu sang hướng khác.







Tôn thị thấy lão Thái Quân có thái độ như vậy liền cảm thấy tức giận, vừa muốn nói thì Tần Nghi Ninh đã véo nhẹ vào tay bà. Tôn thị hiểu ý, hít sâu một hơi cố nén giận, cùng Tần Nghi Ninh bước tới hành lễ với lão Thái Quân.







“Con dâu ra mắt lão Thái Quân.”







“Cháu gái thỉnh an lão Thái Quân. Lão Thái Quân vừa lên tiếng phân phó, mẫu thân cháu liền bất chấp thân thể, vội vàng trở về.”







Lão Thái Quân vô cùng tức giận, trống ngực đập thình thình, hừ lạnh nói: “Chẳng phải các ngươi nói không trở về sao? Mới nói với ta sẽ không về, một lát sau đã trở về, rõ ràng là các ngươi muốn trêu cợt bà già này mà!"







Tôn thị cắn môi cúi đầu, mặt đỏ bừng vì tức giận.







Tần Nghi Ninh uốn gối nói: “Lão Thái Quân bớt giận, là do người suy nghĩ nhiều thôi. Mấy ngày nay mẫu thân cháu bị bệnh, ở bên ngoài tĩnh dưỡng cũng là suy nghĩ đến việc tránh bệnh tật, lão Thái Quân đã thương yêu mẫu thân cháu, sao mẹ con cháu không biết điều kia chứ.”







“Miệng lưỡi trơn tru, ta nói không lại ngươi!” Lão Thái Quân tức giận vỗ bàn.







Tần Nghi Ninh ấm ức mím môi, cũng cúi đầu.







Tần Hòe Viễn day đầu mũi, nói: “Các ngươi về trước đi, đừng nên ở chỗ này quấy rầy sự thanh tịnh của mẫu thân ta.”







“Dạ.” Tôn thị và Tần Nghi Ninh biết lắng nghe, hành lễ xin cáo lui.







Tần Hòe Viễn cũng hành lễ: “Mẫu thân nghỉ ngơi cho khỏe, con còn có việc phải xử lý.”







Thấy Tần Hòe Viễn muốn cáo từ, lão Thái Quân cũng không còn quan tâm tới việc tỏ vẻ tức giận nữa, nói: “Còn cái lọ thuốc hít bị vỡ kia, con tính làm thế nào?”







“Mẫu thân.” Tần Hòe Viễn che miệng lão Thái Quân lại, hạ giọng nói: “Loại chuyện như thế, sao mẫu thân cứ làm ầm ĩ lên vậy? Người cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi!”







Lão Thái Quân giật mình.







Bà ta chỉ muốn chối tội, rốt cuộc lại quên là nếu chuyện này lộ ra thì sẽ ảnh hưởng tới sự tồn vong của toàn bộ Tần gia.







Mặt mày lão Thái Quân tái nhợt, gật đầu, không dám làm ầm ĩ nữa.







Tần Hòe Viễn thở dài nói: “Vật hoàng thượng ngự ban rất nhiều, mà đồ đạc của Thái hậu cũng nhiều, không chừng thứ Hoàng thượng ban cho chính Hoàng thượng cũng không để ý, vả lại cũng không có người chủ động tới hỏi chúng ta, mẫu thân cứ làm như không biết gì cả là được.”







Lão Thái Quân gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.







Tần Hòe Viễn lại hành lễ với lão Thái Quân một lần nữa, rồi lui ra.







Thấy Tần Hòe Viễn đã đi ra xa, lão Thái Quân yếu ớt hỏi: “Lục Quyên, ngươi nói xem, ta làm như vậy là sai phải không?”







Tần ma ma nghe vậy, trong lòng thầm gật đầu, nhưng ngoài mặt lại nói: “Lão Thái Quân cũng là vì người thân thôi, đâu có làm sai điều gì.”







Lão Thái Quân lắc đầu thở dài, chiếc bộ diêu vàng cẩn hồng ngọc trên búi tóc tròn rung rinh, lấp lánh ánh nến, đặc biệt chói mắt.







“Thật ra nên làm bộ không biết chuyện lọ thuốc hít, không nên hỏi Mông ca nhi. Mông ca nhi rất thông tuệ, không chừng nó đã đoán được cái gì rồi, bằng không nó sẽ không nói với ta bằng lời lẽ như vậy.”







Thì ra là lão Thái Quân hối hận chuyện này?







Trong lúc nhất thời, Tần ma ma không biết phải nói sao, đành dùng lời lẽ lão Thái Quân thích nghe để an ủi bà.







Về phần Tần Hòe Viễn, sau khi rời Từ Hiếu Viên, ông không lập tức đến ngoại viện mà về Hưng Ninh Viên trước. Quả nhiên, không ngoài dự liệu của ông, Tần Nghi Ninh đưa Tôn thị về liền ở lại nói chuyện với Tôn thị, vẫn chưa rời đi.







Tần Hòe Viễn cho người hầu ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người một nhà, mới hỏi: “Nghi tỷ nhi, hôm nay có đúng là một lọ thuốc hít bị vỡ không?”







Tần Nghi Ninh nhu thuận gật đầu, rồi kể lại một lượt chuyện xảy ra hôm nay, cuối cùng nàng nói: “Có lẽ lão Thái Quân tức giận muốn đánh mẫu thân con, không ngờ bị con ngăn cản, trong lúc giằng co, lọ thuốc hít bị lão Thái Quân hất rơi xuống đất.”







Tần Hòe Viễn cau mày, thở dài: “Đó thật sự là lọ thuốc hít của Thái hậu?”







“Dạ, đúng ạ!” Tần Nghi Ninh cười tinh nghịch: “Là lọ thuốc hít tương tự với lọ thuốc hít của Thái hậu.”







Tần Hòe Viễn thấy vẻ mặt láu lỉnh của nàng, trong nháy mắt cảm thấy dở khóc dở cười, chỉ trong thoáng chốc đã nghĩ ra đầu đuôi mọi việc, liền dí ngón tay vào trán Tần Nghi Ninh: “Nha đầu này thật sự là xấu xa mà, ngay cả tổ mẫu con mà con cũng dám trêu đùa.”







Tần Nghi Ninh đưa tay xoa cái trán cũng không đau gì, nghịch ngợm lè lưỡi.







“Phụ thân bớt giận, cũng không phải con muốn chĩa mũi dùi vào lão Thái Quân. Chắc hẳn chuyện lọ thuốc hít mà phụ thân nghe được sẽ có điều không nhất quán so với lời kể theo tình hình thực tế của con. Con làm như vậy, chẳng qua là gõ núi dọa hổ. Bằng không, những lúc phụ thân không ở nhà, chẳng phải là mẫu thân con sẽ chịu thiệt thòi hay sao?”







Tần Hòe Viễn liền ôn hòa nhìn về phía Tôn thị.







Tôn thị đã sớm choáng váng trước cách nói chuyện ăn ý giữa hai cha con, lúc này thấy Tần Hòe Viễn nhìn mình, bà liền cười gượng: “Chuyện này…Lão gia đừng giận, là thiếp nghĩ ra biện pháp xấu xa này.”







Tần Hòe Viễn mỉm cười xua tay: “Ta biết chú ý này nhất định là Nghi tỷ nhi nghĩ ra, nàng không cần giải vây giúp nó. Nàng là người phúc hậu, không giống như Nghi tỷ nhi, trong đầu đầy mưu tính.”







Tôn thị cũng không biết nên nói sao cho phải.



Vietwriter.vn



Tần Nghi Ninh cũng hừ một tiếng: “Đây là phụ thân khen ngợi con gái ư?”







Tần Hòe Viễn vỗ vỗ vai Tần Nghi Ninh, không kìm được bật cười ha hả.







Kim ma ma, Thái Quất và Tùng Lan ở một bên cũng đều cười theo.







Tào Vũ Tình đứng ở hành lang, nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong phòng, ngoài mặt rất điềm tĩnh, cao giọng nói: “Hầu gia, phu nhân, tỳ thiếp vội tới để thỉnh an phu nhân."







Tiếng cười trong phòng lập tức ngừng bặt, rồi có tiếng Tần Hòe Viễn thản nhiên nói: “Vào đi.”







Tào Vũ Tình chấn chỉnh lại cảm xúc, từ từ bước vào.