Cẩm Đường Quy Yến

Chương 125: - Chương 125PHONG CÁO




Hoàng đế căng thẳng lau mồ hôi lạnh trên mặt, tươi cười nói: “Trung Thuận Thân Vương nói cái gì vậy? Hòa đàm là chuyện tốt mà hai nước đều chờ mong, trẫm nào có bất mãn gì.”







“Nếu không bất mãn, hôm nay Hoàng đế Đại Yên bày ra thanh thế lớn như vậy là có ý gì? Nếu bản Vương không đúng lúc gặp được, sợ rằng Thái sư phu nhân của quý quốc đã đầu lìa khỏi cổ rồi. Bản Vương không quan tâm quý quốc giết ai, nhưng người quý quốc giết lại là gia quyến của quan viên chủ trì hòa đàm, điều này khiến bản Vương phải suy nghĩ. Bản Vương là một người thô lỗ, không có khả năng phân tích những quanh co khúc khuỷu trong đó, cần có Thánh thượng nước chúng ta cân nhắc quyết định.”







Bàng Kiêu là người trên tay thật sự dính máu người, khí thế thu hút và uy phong, đương nhiên không tầm thường.







Hoàng đế vốn quen được người tâng bốc, lại chưa từng gặp loại người dám bộc lộ sát ý đối với mình như thế này, sao có thể chịu nổi chứ? Lúc này ông ta rất sợ hãi, cả người đầy mồ hôi lạnh, áo lót đều ướt đẫm, trong bụng phát ra hàng loạt tiếng ùng ục, chừng như muốn đi đại tiện.







Vẻ kinh sợ của Hoàng đế khiến Bàng Kiêu coi thường, bật cười chế giễu.







“Lớn mật!”







Uất Trì Yến không thể nhịn được nữa, liền sải bước tiến tới, trầm giọng nói: “Các hạ bất quá là một Thân Vương, mà dám càn rỡ như vậy ở trước mặt Hoàng thượng! Việc của Yên triều ta, đâu đến lượt người ngoài xen vào?”







“Chậc, thái tử thật sự là cũng rất ngông nghênh, ngươi gây sự như vậy, xem ra cũng là theo ý của Hoàng đế quý quốc?”







Bàng Kiêu khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống đám người: “Quả thật bản Vương chỉ là một Thân Vương, không thể xen vào việc quý quốc tàn hại trung lương, nhưng dù sao Hổ Bí quân vẫn là do bản Vương chỉ huy!”







Uy hiếp! Đây là trắng trợn uy hiếp!







Uất Trì Yến tức giận, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, còn muốn tranh luận, đã bị Hoàng đế tát cho một cái thật dữ dội.







“Lớn mật! Trẫm còn ở chỗ này, đã đến phiên ngươi lên tiếng sao?” Hoàng đế lại quay sang cười nịnh với Bàng Kiêu: “Đây đều là hiểu lầm, Trung Thuận Thân Vương đừng để trong lòng.”







Uất Trì Yến bụm mặt, nhìn Hoàng đế với vẻ không thể tin nổi, trong mắt tràn ngập bi thương và phẫn nộ.







Dân chúng vây xem nhìn thấy cảnh đó, lòng cũng đầy căm phẫn, đều thấp giọng châu đầu ghé tai bàn tán.







Bàng Kiêu nhướng mày liếc nhìn Uất Trì Yến, cười gằn một tiếng.







Hoàng đế thấy Bàng Kiêu không thèm trả lời, ông ta đã nhận lỗi trước mặt mọi người như vậy mà hắn còn không cho ông ta một bậc thang để bước xuống. Lại nghe tiếng bàn tán của dân chúng ong ong bên tai, rốt cuộc Hoàng đế cảm thấy dường như mình bị lột hết quần áo, bị bắt đi giễu phố vậy, không khỏi thẹn quá hóa giận, nhưng đối với loại người như Bàng Kiêu, ông ta cũng không có cách nào.







Hoàng hậu hiểu được tâm trạng của Hoàng đế, liền cười duyên nói: “Trung Thuận Thân Vương có điều không biết, thật ra việc hôm nay…”







“Cút ngay! Bản Vương hỏi ngươi sao? Ngươi là cái thá gì?”







Hoàng hậu mở to mắt với vẻ không sao tin nổi, trong đôi mắt đẹp chứa chan nước mắt, nhìn về phía Hoàng đế với vẻ uất ức.







Vẻ mặt Hoàng đế đã cực kỳ khó coi, nói như thể giải thích, lại giống như quở trách: “Đây là Hoàng hậu Tào thị của trẫm!”







“Tẫn kê tư thần, duy gia chi tác (1), quý quốc không còn đàn ông sao? Lại để cho một kẻ nữ lưu chốn hậu cung nhảy nhót như vậy!” Bàng Kiêu xem thường, nói.







(1) Tẫn kê tư thần, duy gia chi tác: Gà mái gáy sáng thì gia đình tan tác.







Hoàng đế tức giận xanh cả mặt, nhưng vì sợ sệt mà cố gắng phớt lờ.







Dân chúng vây xem mặc dù không thích thái độ kiêu căng ngạo mạn của Bàng Kiêu, nhưng lời lẽ hắn trách cứ hôn quân lại làm họ rất dễ chịu.







Những gì họ muốn nói nhưng không dám thốt ra lời, Bàng Kiêu đều nói ra, nhìn thấy vẻ mặt tức tối mà không dám nói gì của hôn quân và yêu hậu, họ thật sự là rất hả lòng hả dạ.







Hoàng đế hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại, rồi cười nịnh nói: “Thật ra chuyện hôm nay là thử thách của trẫm đối với Tần ái khanh và phu nhân của hắn. Tần ái khanh và Tôn thị phu thê tình thâm, hôm nay trẫm và Hoàng hậu nhận ra điều đó, đều rất vui mừng, càng cảm thấy tình cảm phu thê tình thâm của họ thật sự khiến người khác cảm động, vừa vặn Trung Thuận Thân Vương cũng ở chỗ này, thì xin hãy làm chứng cho trẫm.”







Hoàng đế xoay người lại, nhìn thấy Tôn thị vẫn còn bị trói gô, liền nổi giận: “Con mau cởi trói cho Tần phu nhân!”







Lập tức có người bước nhanh tới, rút mảnh vải bố trong miệng Tôn thị ra, rồi cắt đứt dây trói.







Tần Hòe Viễn khoác chiếc áo choàng màu xám sẫm của mình lên vai Tôn thị, sửa sang lại mái tóc cho bà, thở dài.







Tôn thị rướn người nhìn về phía sau lưng Bàng Kiêu, thấy Tần Nghi Ninh còn hôn mê, lo lắng đến mức nước mắt chảy ròng: “Lão gia, Nghi tỷ nhi…”








Tần Hòe Viễn đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu đừng lên tiếng, bảo bà để sau hãy nói.







Tôn thị gật đầu, liền đi theo Tần Hòe Viễn tới trước mặt Hoàng đế, quỳ xuống hành lễ.







Hoàng đế hài lòng nói: “Tần Thái sư hòa đàm có công, cùng phu nhân phu thê tình thâm, lòng trẫm thấy rất an ủi, hôm nay liền phong Tần Thái sư làm An Bình Hầu, thế tập võng thế (2), phong Tần phu nhân làm siêu nhất phẩm Phu nhân.”







(2) Thế tập võng thế: tức tước vị được cha truyền con nối với số lần không giới hạn, mà người thừa kế được nhận nguyên vẹn tước vị của cha mình, không như thế tập bình thường, là con chỉ nhận được tước vị thấp hơn tước vị của cha một bậc.







“Thần/thần phụ tạ long ân của Hoàng thượng.” Tần Hòe Viễn và Tôn thị dập đầu trước Hoàng đế.







Dân chúng bắt đầu xôn xao bàn tán.







Rốt cuộc Hoàng đế muốn làm gì? Rõ ràng là muốn giết vợ của người ta mà còn nói là vì thử thách tình cảm phu thê của người ta ư? Thật sự là thứ lý lẽ thối tha!







Giờ đây Hoàng đế sợ hãi trước cường quyền, sợ Bàng tiểu Vương gia đến mức thiếu điều quỳ xuống đất, lại hấp tấp phong cho Tần Hòe Viễn tước vị Hầu tước thế tập võng thế. Thoạt nghe thì là ân điển vô cùng to lớn, nhưng mọi người đều biết, hiện nay Tần Hòe Viễn không có con trai, còn có người đồn đãi việc Tần Hòe Viễn không thể nào có được con nối dòng, thế tập võng thế cái gì, có ai để mà võng thế? Nếu thật sự muốn cất nhắc còn không bằng phong tước Quốc công đi!







Trong lòng dân chúng đều oán thầm, thấp giọng thì thầm.







Hoàng đế không nghe rõ tiếng bàn tán ong ong kia, nhưng cũng hiểu được đó không phải là lời lẽ tốt đẹp gì.








Hôm nay kế sách đều bị tên lỗ mãng này quấy nhiễu rồi, nhưng ông ta coi trọng ngôi cửu ngũ, vẫn không thể biểu lộ ra bất cứ sự bất mãn nào.







Hoàng đế ôm một bụng đầy lửa giận không chỗ phát tiết, còn phải tươi cười đối mặt Bàng Kiêu.







“Trung Thuận Thân Vương đến, trẫm đã sai người thiết yến…”



Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Bàng Kiêu xua tay cắt ngang lời nói của Hoàng đế: “Không vội, Tần tiểu thư vì nóng lòng lo cho sinh tử của mẫu thân, đã khiếp sợ ngất đi, bản Vương lo lắng, khi nào thấy nàng tỉnh lại thì bản Vương mới có tâm trạng làm việc khác.”







Hoàng đế bị chẹn họng, tím mặt nhưng không dám phát tác, chỉ có thể gật đầu, cười gượng nói: “Nên là như vậy, nên là như vậy! Quả thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ha ha!”







Bàng Kiêu mặc kệ lão Uất Trì khốn kiếp, xoay người lại xem tình trạng của Tần Nghi Ninh.







Tần Hòe Viễn và Tôn thị cũng hành lễ với Hoàng đế, xin cáo từ.







Hoàng đế đưa mắt nhìn Tần Hòe Viễn.







Tần Hòe Viễn hiểu ý bước tới: “Hoàng thượng có gì dặn bảo?”







Hoàng đế thấp giọng nói: “Nếu tên hung thần ác sát kia đã thích, khanh biết nên làm như thế nào rồi chứ?”







Tần Hòe Viễn kinh ngạc nhìn Hoàng đế, lo lắng nói: “Hoàng thượng, năm đó thần bày mưu kế giết chết Bàng Trung Chính, có cừu oán với Trung Thuận Thân Vương, hắn lại tìm mọi cách dây dưa với con gái của thần, ai biết trong lòng hắn tính toán điều gì! Thần làm sao có thể đưa ái nữ vào tay của kẻ thù?”







“Ngươi muốn kháng chỉ sao?” Nghe Tần Hòe Viễn nói vậy, Hoàng đế không còn nghi ngờ ông ta thông đồng với kẻ địch, phản bội đất nước.







“Thần… Thần không dám.” Tần Hòe Viễn hành lễ.







Lúc này Hoàng đế mới hài lòng, dẫn theo Hoàng hậu đang uất ức, xoay người lại lên xe ngựa.







Uất Trì Yến nghe rõ ràng tất cả, nhìn theo bóng lưng Hoàng đế, lại nhìn khuôn mặt buồn bã của Tần Hòe Viễn, chỉ mong sao có lỗ nẻ dưới đất mà chui xuống.







“Thái sư, vậy bản cung về trước đây.” Uất Trì Yến xấu hổ xoay người lại, liền rời đi.







Đợi Hoàng đế và Hoàng hậu đi xa rồi, Tần Hòe Viễn mới thu hồi vẻ mặt vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ, đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn theo hướng xe ngựa của Hoàng đế rời đi.







Lúc này, Tôn thị đã chạy tới trước người Tần Nghi Ninh, ôm con gái đang ngất xỉu vào lòng, nức nở nói: “Nghi tỷ nhi, con đừng làm mẫu thân sợ, ta liên tục lắc đầu với con là muốn nói cho con biết, bọn họ không thật sự muốn giết ta, nhưng bọn họ nhét giẻ trong miệng ta! Nghi tỷ nhi, con tỉnh lại đi!”







Bàng Kiêu ở bên cạnh nghe vậy liền nhướng mày, xem ra hành động của lão Uất trì khốn kiếp này rất có vấn đề.