Cẩm Đường Quy Yến

Chương 112: - Chương 112CƯỠNG HÔN




Những lá cờ bay phấp phới trong gió ngàn ban đêm, dưới ánh đuốc, những chiếc răng nanh nhọn hoắt của đầu hổ dữ tợn màu vàng thêu trên quân kỳ của Hổ Bí quân trông càng sắc nhọn.







Mái tóc dài buông xõa sau lưng bay bay, Tần Nghi Ninh xiết chặt áo choàng, băng qua khoảnh sân rộng trống trải, đi thẳng tới căn lều sang trọng đối diện nằm giữa nơi trú quân.







Trước đó nàng đã tìm hiểu được, vì Liêm Thịnh Tiệp là chủ soái, có địa vị tối cao trong quân, nên ở trong căn lều lộng lẫy nhất. Người này không chỉ siêng ăn biếng làm mà đêm đêm đều phải có mỹ nhân hầu hạ.







Vào canh giờ này, binh sĩ bình thường đều đã ngủ, chỉ có binh sĩ tuần tra và canh gác là còn đang coi giữ, bởi vậy căn lều sang trọng và lộng lẫy nhất ở giữa nơi này cũng là nơi duy nhất còn sáng đèn.







Các binh sĩ Hổ Bí quân đang canh gác đã sớm phát hiện bóng dáng của Tần Nghi Ninh. Trong bóng đêm, chiếc áo choàng gấm màu xanh ngọc trên người nàng lóe lên làn ánh sáng nhàn nhạt làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn như được chạm bằng ngọc không tỳ vết.







Trong quân đội toàn là nam giới, một nữ tử xuất hiện, lại là nữ tử xinh đẹp như vậy, đương nhiên bọn họ muốn được một phen mở rộng tầm mắt.







Bởi vậy các binh sĩ canh gác thấy Tần Nghi Ninh tới cũng không ngăn cản, chỉ ngắm nhìn với vẻ tán thưởng.







Tần Nghi Ninh nhận thấy mấy ánh mắt nhìn mình chằm chằm, cả người nàng như bị kim châm, tóc gáy dựng đứng, nhưng nàng không thể lùi bước, không thể e ngại, không thể để phụ thân mất mạng vì che chở nàng.







Trong lúc vừa đi vừa suy nghĩ, nàng đã tới bên ngoài lều. Nhờ ngọn đèn sáng rực, nàng có thể nhìn thấy bóng của đồ vật bày biện trong lều.







Hai binh sĩ canh gác của Hổ Bí quân nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều hơi do dự.







Một đại mỹ nhân yểu điệu như vậy, ban đêm đứng bên ngoài lều, rõ ràng là tới dâng hiến.







Bọn họ nên ngăn nàng lại hay là không đây?







Hai người nhìn nhau ngầm hiểu ý, vẫn chưa lên tiếng.







Mặt đỏ lên, Tần Nghi Ninh mím đôi môi đỏ mọng, nói: “Tiểu nữ là Tần thị, cầu kiến đại nhân.”







Trong lều vẫn yên lặng.







Khi cả người Tần Nghi Ninh đổ mồ hôi vì vừa căng thẳng vừa xấu hổ, thì nàng nghe bên trong có tiếng nói: “Vào đi.”







Tần Nghi Ninh nắm chặt chủy thủ trong tay áo, lấy lại tinh thần rồi mới chậm rãi bước tới, vén rèm mà vào.







Hai binh sĩ canh gác của Hổ Bí quân lại nhìn nhau, đều nở nụ cười đầy ẩn ý.







Trong lều thắp bốn đèn lồng bằng lụa dày, bên trái đặt một chiếc bàn dài, phía trên bày sách vở, bản đồ v.v… Phía sau bàn là một chiếc ghế xếp, trên vách lều phía sau ghế xếp treo một thanh bảo kiếm.







Phía bên phải lều trải thảm đỏ, một tấm bình phong che ở chính giữa, phía ngoài đặt một chiếc giường xếp, trên đó chăn đệm trên giường được trải gấp ngay ngắn.







Phía trong bình phong dường như thắp một ngọn đèn, hắt bóng đường nét của một thùng tắm lên bình phong, trong thùng tắm có bóng người, nhìn ra được là đang tắm, có tiếng nước nhỏ giọt tí tách. Tần Nghi Ninh thấy cánh tay của bóng người kia đang hắt nước lên người.







Thoáng chốc, mặt Tần Nghi Ninh đỏ lên.







Dù có kiên cường tới mức nào thì nàng cũng chỉ là một thiếu nữ chưa chồng, chỉ cần vừa nghĩ tới thân thể to béo già nua của Liêm Thịnh Tiệp, nàng đã thấy cả người nổi da gà, từ dạ dày, từng đợt buồn nôn cuồn cuộn nổi lên.







Xem ra, lúc đến đây nàng đã suy nghĩ rất rõ ràng, nhưng khi thật sự đối mặt với tình huống này, nàng lại không thể kiềm chế được cảm xúc thật của mình.







Tần Nghi Ninh hành lễ, nói: “Tiểu nữ là Tần thị, xin bái kiến đại nhân.”







Từ phía trước truyền tới một giọng đàn ông khàn khàn, thong thả: “Tần tiểu thư, chẳng phải hôm đó ngươi không muốn gặp bản quan sao? Hôm nay đêm khuya đến đây, không sợ bản quan “ăn” ngươi sao?”







Lời lẽ của lão ta quá trắng trợn, Tần Nghi Ninh nghe được vừa thẹn vừa giận, nhưng không thể nổi giận, đành thấp giọng nói: “Đại nhân là người thông minh, mục đích của tiểu nữ đến đây lúc này, hẳn là đại nhân hiểu rõ.”







“Ồ? Vậy ngươi nói xem, mục đích của ngươi là gì?”







Nghe giọng nói ngả ngớn của đối phương, Tần Nghi Ninh hận không thể một đao đâm chết lão, nhưng cuộc hòa đàm không thể thiếu con dấu của người này, nên nàng đành nói:







“Nếu đại nhân chịu đóng dấu vào hiệp ước đã thảo luận, thì đương nhiên tiểu nữ sẽ thỏa mãn yêu cầu của đại nhân.”







“Ha ha, ngươi là một cô gái nhỏ, nhưng lại hiểu được cái gì là quốc gia đại sự, rốt cuộc vì tên hôn quân kia mà chịu hiến thân rồi?”








Tần Nghi Ninh mặc kệ lời châm chọc của Liêm Thịnh Tiệp, nàng chậm rãi nắm chặt thanh chủy thủ trong tay, lại nói: “Đại nhân đồng ý chứ?”







“Nếu ta không đồng ý, thì ngươi định làm cái gì?”







Trong tiếng nước bì bõm, Tần Nghi Ninh thấy trên bình phong hắt bóng một người đàn ông, liền ngượng ngùng cúi đầu. Chợt nghe một loạt tiếng sột soạt của y phục, lập tức nàng nhạy bén cảm nhận được một ánh mắt suồng sã rơi trên người mình. Một hơi thở đàn ông xa lạ càng lúc càng gần, trong tầm mắt đang hạ thấp của nàng xuất hiện một đôi chân trần to lớn của đàn ông, gân xanh gân guốc nổi rõ, trông rất mạnh mẽ.







Tần Nghi Ninh nắm chặt chủy thủ, không kiềm chế được lui về phía sau một bước.







Nào ngờ trong nháy mắt, thân thể nàng đã bị một vòng tay cứng như sắt ôm lấy, dán chặt vào một lồng ngực nóng hừng hực.







Nàng chợt ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt anh tuấn của Bàng Kiêu.







“Ngươi… Ngươi…”







Mái tóc dài của hắn buộc cao, nước từ trên tóc nhỏ giọt xuống vai áo màu tuyết trắng, biến một mảng vải áo thành trong suốt. Tần Nghi Ninh chống hai tay vào lồng ngực ấm áp của hắn, lòng bàn tay của nàng thậm chí cảm nhận được sự mềm mại lẫn rắn chắc của cơ bắp cường tráng và nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn.







“Sao lại là ngươi?” Tần Nghi Ninh tròn mắt kinh ngạc.







“Không phải ta, chẳng lẽ nàng muốn gặp lão Liêm chó má kia?”







“Không phải như vậy… Ta đến là…”







“Nàng vội vàng tới để nhảy vào lòng lão Liêm khốn kiếp đó sao? Hay là…” Bàn tay to lớn của hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, khéo léo kéo mạnh một cái, lập tức thanh chủy thủ trong tay áo nàng liền rơi vào tay hắn. Mà thân hình nàng cũng xoay một vòng, bị tay hắn giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn, lưng dán vào ngực hắn.







Hắn tựa cằm lên vai nàng, hít ngửi mùi thơm từ tóc và gáy nàng, lẩm bẩm nói: “Nói như vậy, nàng tới là để ám sát?”







Làm sao Tần Nghi Ninh ngờ được người trong căn lều này lại không phải là Liêm Thịnh Tiệp? Đây lại là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần gũi như vậy với một người đàn ông, ý nghĩ trong đầu nàng nhanh chóng biến thành một mớ hỗn độn, chỉ biết gắng sức giãy dụa.







“Ngươi buông ra!”








“Không buông!”







“Bàng Chi Hi, ngươi buông ra!”







“Không buông! Ông đây nhất định không buông đấy! Sao, nàng có thể tới hầu hạ lão Liêm khốn kiếp kia, nhưng lại không cho ông đây ôm một cái được à?”







“Ngươi là đồ lưu manh!”







“Ta lưu manh? Nàng tới chủ động hiến thân, còn mắng ông đây lưu manh à?”







Bàng Kiêu cũng không biết vì sao mình tức giận đến như vậy, trong giọng nói của hắn trầm thấp tràn ngập sự tức giận kìm nén, bàn tay to lớn hung hăng siết lấy eo nàng, hít ngửi hơi thở ngọt ngào trên cơ thể thiếu nữ của nàng, hận không thể một cú vặn tay bẻ gãy cổ nàng!







Hắn không dám tưởng tượng, nếu như hôm nay hắn không đạp lão Liêm khốn kiếp kia ra khỏi lều, giành lấy chỗ này, thì nha đầu không biết trời cao đất rộng này sẽ gặp phải chuyện gì!







“Nàng nói xem, nếu như hôm nay, người nàng gặp phải là lão Liêm khốn kiếp kia, thì nàng sẽ làm cái gì? Nàng muốn hiến thân, hay là muốn ám sát?”







“Ngươi đừng xen vào! Buông tay ra!”







Tần Nghi Ninh cảm nhận được sự thịnh nộ và sát ý mà người sau lưng mình không che giấu nổi, trong đầu nàng vang lên tiếng chuông cảnh báo, cả người đều vì nỗi sợ hãi bản năng mà tóc gáy dựng thẳng, liền dùng hết sức lực vùng vẫy.







Nàng cảm thấy, nếu mình không thoát ra, sợ là người này có thể một cú bóp chết nàng!







Tần Nghi Ninh rất khỏe, nhưng người nàng đụng phải lại là Bàng Kiêu.







Bàng Kiêu cảm nhận được sức lực hơn người của nàng, nghĩ là nàng vô cùng chán ghét mình, hắn càng không kiềm chế được sự tức giận trong lòng.







Cố gắng hết sức, khó khăn lắm hắn mới có thể kìm nén được ý muốn làm hại nàng, nhưng nàng hoàn toàn không cảm nhận được!







“Nàng là đồ nữ nhân ngu xuẩn không biết tốt xấu là gì!”








Bàng Kiêu rít qua kẽ răng một câu, nắm vai nàng xoay người nàng lại đối diện với mình, rồi mạnh mẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.







Ban đầu, thật sự là hắn muốn cắn nàng, nhưng xúc cảm mềm mại và ngọt ngào từ môi nàng mang lại, khiến hắn say mê không nỡ cắn, mà biến thành mút mát, bàn tay to lớn đổi thành nâng sau gáy nàng lên, tay kia bóp nhẹ cằm nàng, để nàng hé mở đôi môi anh đào, thuận tiện cho hắn hôn hít.







Tần Nghi Ninh chỉ nghe thấy trong đầu như có tiếng nổ, cả người đều cứng đờ.







Vậy mà hắn dám hôn nàng!







Hôm ấy trong doanh trướng, hắn bá đạo không cần biết đến cảm nhận của nàng, đã nói ra câu “Nữ nhân của ông đây”, nàng còn có thể gượng gạo giải thích, đó là hắn giải vây cho Tần Hòe Viễn, tránh cho Hoàng đế Đại Chu hiểu lầm là Tần Hòe Viễn không chịu hiến nàng cho Liêm Thịnh Tiệp.







Nhưng bây giờ thì tại sao hắn lại làm thế chứ?







Người này giấu diếm lai lịch ở bên cạnh nàng, cứu mạng nàng, làm bạn với nàng.







Uổng công nàng còn xem hắn là một người bạn, đối đãi chân thành, còn muốn báo đáp ơn cứu mạng của hắn.







Nhưng bây giờ hắn nhân cơ hội khinh bạc nàng!







Nước mắt Tần Nghi Ninh đảo quanh trong vành mắt, nàng bắt đầu vùng vẫy cả tay và chân, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở uất ức như tiếng chó con, mèo con phản kháng.







Lửa giận trong lòng Bàng Kiêu đã sớm bị nụ hôn này dập tắt, lúc này dáng vẻ của nàng vừa yếu đuối vừa ngoan ngoãn, trong mắt hắn giống như một con thỏ nhỏ, khiến hắn không cầm lòng được, phải ôm ấp dỗ dành… Dời môi đi, hắn hôn lên trán nàng một cái, tạo ra âm thanh thật kêu.







“Được rồi, đừng làm ầm ĩ, ngoan nào!”







“Ngươi là cái quái gì vậy? Sao ngươi có thể làm như vậy!”







Tần Nghi Ninh đưa tay bụm môi, rồi đổi sang dùng cườm tay quệt trán, nước mắt ào ạt rơi xuống.







“Ta là cái quái gì?” Cơn tức giận vừa lắng xuống lại bị khơi dậy, Bàng Kiêu nghiêm mặt mắng: “Ông đây là nam nhân của nàng! Nàng lại nói ta là cái quái gì ư? Nàng thà rằng hầu hạ lão Liêm khốn kiếp vô liêm sỉ kia chứ không cần ông đây, đúng không?”







“Ngươi cút ngay! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”







Tần Nghi Ninh cố sức đẩy hắn ra, nhân lúc hắn sơ ý, liền xoay người bỏ chạy.







Nghe câu nói “Không muốn nhìn thấy ngươi” của nàng, Bàng Kiêu sững sờ tại chỗ, cảm thấy như có gì đó vỡ vụn trong lòng mình, vừa phẫn nộ, vừa uất ức, đủ loại cảm xúc hòa lẫn với nhau, rốt cuộc biến thành nỗi cay đắng khó tả… Hắn hít sâu một hơi, rồi mới cất bước đuổi theo.







“Nàng đứng lại đó cho ta!” Bàng Kiêu quát to.







Mà các binh sĩ Hổ Bí quân ở ngoài lều thấy Tần Nghi Ninh chạy ra đều hơi ngẩn người, đây là trao thân gửi phận không thành công? Hay là tiểu Vương gia của họ bị ruồng bỏ?



Vietwriter.vn



Nào ngờ Bàng Kiêu chỉ mặc đồ lót, để hai chân trần đuổi theo.







Hắn quát to một tiếng, các binh sĩ Hổ Bí quân đều trở nên cảnh giác, binh sĩ tuần tra của Hổ Bí quân lập tức rút binh khí ra đuổi theo.







Ở phía bên kia nơi trú quân, các binh sĩ Đại Yên cũng nghe được tiếng quát của Bàng Kiêu.







Thấy binh sĩ Hổ Bí quân của đối phương vung binh khí sáng loáng trong tay vọt tới, họ còn tưởng là quân Đại Chu đổi ý, muốn tập kích doanh trại của mình, liền đều hoảng loạn cả lên.







“Mau thức dậy, cầm lấy vũ khí! Quân Đại Chu tập kích doanh trại!”







Tần Hòe Viễn và Thôi Văn Khánh nghe tiếng cũng đều vội vàng khoác thêm y phục chạy ra. Binh sĩ Đại Yên bày thế trận chờ quân địch, rút binh khí ra nghênh chiến, hình thành thế giằng co với các binh sĩ Hổ Bí quân đang đuổi theo.







Lúc này Tần Nghi Ninh đã chạy tới bên cạnh Tần Hòe Viễn.







Vừa nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt con gái, Tần Hòe Viễn giật mình, vội vàng kéo Tần Nghi Ninh: “Nghi tỷ nhi, con không sao chứ?”







Bàng Kiêu thầm mắng “Nữ nhân ngốc”, sải bước đi tới, trên người mặc quần áo trong, vạt áo mở ra, để lộ cơ thể rắn chắc, đi chân trần chống nạnh đứng trước đội ngũ Hổ Bí quân, chỉ tay về phía người Đại Yên, cao giọng nói:







“Nữ nhân ngu ngốc! Hôm nay ông đây tạm thời tha cho nàng! Hãy đợi đấy, sớm muộn gì nàng cũng là người của ông thôi!”