Cẩm Đường Quy Yến

Chương 108: - Chương 108BẢO VỆ




Đôi mắt đẹp của Tần Nghi Ninh chớp chớp, phải một lúc sau, nàng mới “tiêu hóa” hết ý tứ trong câu nói của Uất Trì Yến.







Nàng có phần xúc động.







Thế nhưng, cảm xúc chủ yếu của nàng vẫn là cảm thấy bất ngờ và có những suy nghĩ sâu xa.







Nàng không quen biết Uất Trì Yến, hắn hành động như vậy thật sự khiến người khác nghĩ rằng nàng từng thề non hẹn biển với hắn.







Nếu thật sự phải nói những lời như thế cần gì hắn phải nói trước mặt nhiều người như vậy? Nếu hắn sợ nàng không thể chịu nhục mà tự sát, vì sao không nói riêng với nàng, để nàng có hy vọng mà sống?







Lúc này quan viên Bộ Lễ cùng một trăm quân binh và năm mươi thị vệ đi theo đều ở bên cạnh chứng kiến, trong đó tất nhiên có tai mắt của những phe phái khác nhau cài cắm vào.







Đây là Uất Trì Yến muốn trước mặt đông người, buộc nàng vào cùng một thuyền, do đó hoàn toàn kéo Tần Hòe Viễn về phe mình, hắn hoàn toàn không suy xét tới danh dự khuê nữ của nàng, là muốn tất cả mọi người nghĩ rằng, nàng từng hẹn ước riêng tư với Thái tử, hai người âm thầm định việc chung thân.







Tần Nghi Ninh thừa nhận, mình rất thực tế.







Thế nhưng nàng là đích nữ của Thái sư đương triều, nàng không thể chỉ nghĩ tới tình cảm như nữ tử bình thường, không phân tích tình hình trong triều.







Nếu Uất Trì Yến chỉ là một công tử nhà bình thường, hắn làm như thế này, nàng sẽ cho rằng đó là thổ lộ chân tình.







Nhưng Uất Trì Yến là Thái tử.







Hiện nay, địa vị của Thái tử đầy nguy ngập.







Thái tử lại có quan hệ chặt chẽ với Ninh Vương.







Trước kia Ninh Vương cướp Băng Đường đi, nàng tới phủ Ninh Vương tìm cách cứu viện mà trúng kế, khiến phủ Định Quốc công và phụ thân nàng đều bị kéo vào phe cánh của Ninh Vương, từ đó Ninh Vương mới thành công vạch tội Tào Quốc trượng. Bởi vậy Tôn gia mới đắc tội Tào gia, rồi bị yêu hậu tìm mọi cách hãm hại, dẫn đến cái chết của Tôn Nguyên Minh, rồi Tôn gia cửa nát nhà tan, khiến bao nhiêu nữ tử không còn chỗ dựa, gián tiếp tạo nên tình cảnh khốn khổ của mẫu thân nàng ở Tần phủ…







Một loạt những phản ứng dây chuyền này, căn nguyên cũng đều là tính toán của phe Ninh Vương và Thái tử.







Lúc đó nàng ngây thơ cho rằng mình làm như vậy là cứu người.







Thế nhưng hiện thực tàn khốc đã cho nàng một bài học, mà máu của người nhà họ Tôn là học phí phải trả.







Trải qua những chuyện đó, từ lâu Tần Nghi Ninh đã không còn là một cô gái nhỏ trong đầu tràn ngập mơ ước tình yêu.







Nàng mỉm cười, vịn tay Băng Đường và Tùng Lan chậm rãi xuống xe ngựa, lui ra phía sau hai bước hành lễ, cất giọng trong trẻo nói: “Xin Thái tử điện hạ tự trọng, xưa nay việc hôn nhân luôn tuân theo mệnh lệnh của cha mẹ, thông qua người mai mối, Thái tử điện hạ hành động như vậy, là không phải lễ.”







Nghe vậy, Uất Trì Yến ngẩn người, da mặt trắng nõn lập tức đỏ lên, bước nhanh hai bước tới trước mặt Tần Nghi Ninh, đưa tay ra định nắm tay nàng.







“Tứ cô nương, nàng hiểu lầm rồi, ta…”







“Bốp” một tiếng vang dội, tay Thái tử nắm được tay Tần Nghi Ninh, nhưng lập tức bị tay còn lại của nàng đánh xuống, mu bàn tay đỏ lên một mảnh.







Tần Nghi Ninh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Thái tử điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân! Tuy rằng thần nữ phụng chỉ tham dự việc hòa đàm, người ngoài truyền bá đủ loại chuyện kinh khủng về thần nữ, nhưng đó cũng là thần nữ nguyện vì nước hy sinh! Hôm nay Thái tử điện hạ lại khinh bạc thần nữ trước mặt mọi người như vậy, chẳng khác nào không coi danh tiết của thần nữ ra gì!”







Uất Trì Yến sững sờ cúi đầu nhìn tay mình, rồi đưa mắt nhìn lướt qua hơn trăm người vây quanh, lại lập tức nhìn về phía Tần Hòe Viễn đang nhíu mày.







Mạch suy nghĩ của Thái tử rốt cuộc đã sáng tỏ!







Hắn nhớ tới tối hôm qua Ninh Vương đến khuyên bảo phụ hoàng giải trừ cấm túc cho mình, nhớ tới sáng sớm hôm nay Ninh Vương giật dây hắn mau đuổi theo Tần Nghi Ninh… một chút suy nghĩ mơ mơ hồ hồ dần dần thành hình trong đầu.







Hắn cảm thấy mình bị lợi dụng, nhưng chi tiết cụ thể trong đó, thì hắn không rõ.







Hắn chỉ biết là, một phen biểu lộ của hắn không hề khiến Tần Nghi Ninh lệ nóng doanh tròng, không khiến nàng xúc động muốn lấy thân báo đáp, mà lại trở thành hành động khinh bạc nàng trước mặt mọi người, đánh giá thấp nàng.







Đúng vậy! Nàng không phải là nữ tử thanh lâu, mà là tiểu thư khuê các, chuyện tình cảm nam nữ, cho dù chỉ có hai người thì cũng trao gửi thầm kín, thế mà hắn lại lớn tiếng nói rõ trước mặt cả trăm người, còn muốn nắm tay nàng.







Uất Trì Yến rất hối hận, mặt tím lại.







“Trời giá rét, Thái tử có công vụ bận rộn, xin hãy trở về đi!” Tần Nghi Ninh nói xong, uốn gối xuống hành lễ, rồi leo lên xe ngựa.







Thái tử đứng sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng uyển chuyển của nàng.







Tần Hòe Viễn ở bên cạnh nhìn thấy tất cả, đương nhiên hiểu rõ suy xét của Tần Nghi Ninh, trong lòng càng hiểu sâu sắc đối với đứa con gái thông tuệ này.







Trước kia nàng mưu tính với người trong phủ, ông chỉ có thể nhìn ra sự thông minh và thủ đoạn của nàng, nhưng hôm nay, biện pháp xử lý của nàng mới thật sự thể hiện ra sự nhạy cảm chủ trì và cái nhìn đại cục của nàng.







Nàng từ chối Thái tử bằng lời lẽ nghiêm khắc như vậy không đơn giản chỉ vì bảo vệ danh dự khuê nữ của mình, mà còn làm rõ là Tần Hòe Viễn trung thành với Hoàng thượng, mặc dù ông làm Thái tử Thái sư, cũng không biến thành đao trong tay người khác.







Hơn nữa, nàng là một nữ tử khuê các, khi đối mặt với sự “đùa giỡn” trước mặt nhiều người, nàng trách cứ bằng lời lẽ ngay thẳng, danh chính ngôn thuận.







Nàng còn nói việc hôn nhân đại sự phải tuân theo mệnh lệnh của cha mẹ, nhưng cũng chừa lại khả năng nối kết quan hệ thông gia giữa Thái tử và Tần gia.







“Thái tử điện hạ, không thể trì hoãn giờ lành, bọn thần xin đi trước, cáo từ!” Tần Hòe Viễn mỉm cười hành lễ với Thái tử, thái độ vẫn khiêm cung, lễ độ như thường ngày, khiến người ta không nhìn ra suy nghĩ trong lòng ông ta.







Uất Trì Yến gấp gáp đến mức trán đổ mồ hôi.







“Thái sư, bản cung…”







“Thái tử điện hạ không cần phải nói gì thêm, thần hiểu rõ rồi.”







Ngươi hiểu rõ cái gì chứ? Ta chỉ sợ ngươi hiểu sai rồi!







Uất Trì Yến gào thét trong lòng, khóe môi mấp máy không biết phải nói cái gì.







Ở trong rừng, Bàng Kiêu lại một lần nữa thả lỏng, dựa vào thân cây, nhắm mắt dưỡng thần.







Tần Hòe Viễn lễ độ hành lễ với Uất Trì Yến, rồi lên xe ngựa, ra lệnh khởi hành.







Đoàn xe chậm rãi chạy đi, Uất Trì Yến cùng các nội thị đứng ở bên đường, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, thất hồn lạc phách lên ngựa, không còn chút hăng hái nào của lúc mới đến.







Nội thị theo hầu hạ nhìn vẻ mặt của Thái tử, liền đoán mò: “Điện hạ, vị tiểu thư kia của Tần gia có phần không biết điều, Thái tử điện hạ là nhân vật phong lưu phóng khoáng, chịu chấp nhận một người tàn hoa bại liễu như nàng ta, nàng ta còn dám kiêu căng ngạo mạn như vậy! Điện hạ, nếu không…”







“Cút ngay!” Uất Trì Yến vung roi quất tới, tức giận nói: “Đến phủ Ninh Vương!”







Nội thị biết mình nịnh bợ sai chỗ, cũng không dám nhiều lời, vội vàng hành lễ vâng dạ, đoàn người đuổi theo Thái tử đi vào trong thành.







Trên quan đạo dần dần khôi phục yên tĩnh.







Lúc này Bàng Kiêu mới mở mắt ra, nhẹ nhàng nhảy xuống đất.







Hổ Tử cũng nhảy xuống theo: “Chủ tử, tên Thái tử kia thật sự thích Tần Tứ tiểu thư.”







“Hắn thích, nhưng hắn hành động không đúng cách.” Bàng Kiêu đi về phía bọn họ buộc ngựa ở sâu trong rừng.







Hổ Tử kinh ngạc vì Bàng Kiêu lại trả lời mình, vội vàng gặng hỏi: “Chủ tử, tuy Thái tử không suy xét tới danh tiết của Tần tứ tiểu thư, bày tỏ trước mặt mọi người như vậy thật sự là không tốt, nhưng hắn cũng đã biểu lộ chân tình.”







“Người phía sau màn lợi dụng chính sự chân tình của hắn đó, hắn bị người đó lợi dụng mà còn tưởng người đó tốt, loại Thái tử này giữ lại cũng không tệ.”







“Chủ tử, ta không hiểu.”







“Chẳng phải cuối cùng hắn nói muốn đi tìm Ninh Vương sao."







Bàng Kiêu đã đi tới trước mặt ngựa, cởi dây cương ra: “Tối hôm qua Thái tử mới được giải trừ cấm túc, mấy ngày Tết trước đó hắn đều phải đóng cửa suy xét lỗi lầm ở Đông Cung. Hôm qua được vừa được giải trừ cấm túc, sáng sớm hôm nay hắn liền vội vàng chạy tới, làm xong chuyện ngu xuẩn lại quay về tìm Ninh Vương, ngươi còn không rõ sao?”







Hổ Tử chớp mắt mấy cái, mới “À” một tiếng dài thượt.







“Lại là Ninh Vương ở phía sau giở trò! Đây là ông ta muốn hoàn toàn lôi kéo Tần Mông! Ái chà, lần trước lão ta lôi kéo Tần Mông, làm hại nam đinh Tôn gia không còn một mống. Lần này, chậc, may mà Tứ tiểu thư coi như biết tự trọng, cho nên tránh được khó khăn.”







Bàng Kiêu vừa vuốt ve thân hình con ngựa cưng có màu lông đen kịt, vừa nói: “Nhưng nàng thật sự là người thông minh.” Uổng phí vừa rồi hắn toát mồ hôi lo lắng cho nàng.







Hổ Tử nghe vậy kinh ngạc nói: “Chủ tử, ý ngài nói là Tứ tiểu thư cố ý?”







“Chúng ta lên đường.”







“Ài, chủ tử, ngài còn chưa trả lời ta!”







Bàng Kiêu không đáp.







Hổ Tử buồn bực nghẹn họng, theo Bàng Kiêu dắt ngựa tới đường cái, lầm bầm nói: “Chỉ có hai người chúng ta, nếu người Tác ta đến thì chúng ta có thể có tác dụng chứ. Hơn nữa, đoàn hòa đàm của họ có hơn một trăm năm mươi người, người Tác ta có tối đa là hai ba mươi người trở lại, cũng không đến mức tiêu diệt hết đoàn hòa đàm.”







Bàng Kiêu nhướng mày nhìn Hổ Tử, lập tức rút từ cổ áo ra một sợi dây thừng da màu đen, phía trên buộc một cái còi bằng hồng ngọc chạm khắc đầu hổ một cách tinh xảo.







Hổ Tử kinh ngạc nói: “Ngài truyền Tinh Hổ Vệ tới?”







Bàng Kiêu đáp lại bằng tiếng còi.







Một tiếng chim ưng thê lương, cao vút truyền khắp chân trời. Vietwriter.vn







Chỉ chốc lát sau, đã có một đám hán tử cường tráng từ ven đường cái hướng kinh đô giục ngựa chạy tới. Tuổi họ đều chừng ngoài hai mươi, ai nấy cao lớn, khí huyệt gồ lên, vừa nhìn đã biết thân thủ không tầm thường.







Nhìn thấy Bàng Kiêu ngồi ung dung trên hắc mã, mười người nhất tề xoay người xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, chắp tay cùng kêu lên: “Chủ tử!”







“Ừm, đứng lên cả đi, dọc đường vất vả rồi, theo ta lên đường.”







“Tận trung với chủ tử là vinh hạnh của chúng tôi, sao lại nói là vất vả!”







Mười người lại lên ngựa, chạy theo sau Bàng Kiêu.







Hổ Tử chắt lưỡi.







Tinh Hổ Vệ do Bàng Kiêu dày công đào tạo, đều được tuyển chọn trong số những người khi xảy ra chiến tranh không có nhà để về, bên ngoài như phủ binh trung thành với phủ Thân Vương, biên chế chỉ có một trăm người. Nhưng một trăm người này được tuyển chọn từ hơn một nghìn người nổi bật, những người không được tuyển, đều bố trí vào Hổ Bí quân.







Có thể nói, những hán tử Hổ Bí quân sùng bái Vương gia, phần lớn do Vương gia bồi dưỡng nên, ai nấy đều muốn trở thành Tinh Hổ Vệ, hầu hạ bên cạnh Vương gia.







Vì tình hình trong triều bất ổn, cho nên trước khi xuất chinh, Vương gia đã để lại bốn mươi Tinh Hổ Vệ bảo vệ Vương phủ, ngấm ngầm an bài nhiệm vụ cho hai mươi Tinh Hổ Vệ bốn phía kinh thành, còn để lại sáu người hóa trang thành những người sai vặt, nội thị, người bảo vệ bên cạnh lão phu nhân, chỉ dẫn theo ba bốn mươi người, mỗi người trong số này đều có nhiệm vụ của mình.







Hôm nay nghe nói thám tử Tác ta lẻn vào Đại Chu, vì muốn bảo vệ con gái của kẻ thù mà thoáng cái, Vương gia đã điều mười người tới.







Hổ Tử không biết nên nói gì cho phải.







Bàng Kiêu và Hổ Tử lại dẫn theo mười tên Tinh Hổ Vệ theo sau đoàn người hòa đàm với Đại Chu ở khoảng cách vừa phải, để họ không phát hiện ra, mà vẫn có thể đảm bảo an toàn cho đoàn người.







Khi trời chạng vạng, quả nhiên một đám người Tác ta giả dạng thổ phỉ xuất hiện, bị bọn Bàng Kiêu tiêu diệt toàn bộ mà không cần tốn nhiều sức.







Đối với Tần Nghi Ninh, cuộc hành trình vẫn yên ổn.







Mà đối với Bàng Kiêu bà Hổ Tử, dọc đường có cơ hội “thư giãn gân cốt”, cũng không buồn chán.







Chiều ngày mười tám, rốt cuộc đoàn người đã tới bên ngoài thành Hề Hoa.







Tần Nghi Ninh vén rèm cửa sổ xe độn bông lên nhìn ra ngoài.







Phía xa xa, mặt trời chiều đỏ như lửa đã xuống núi nửa chừng, thành Hề Hoa cổ kính lẳng lặng đứng đó, dường như đang thương hại dõi nhìn giang sơn Đại Yên lung lay. Trên cánh đồng bát ngát, doanh trại quân đội hai nước trải dài, trong gió đồng pha lẫn mùi thuốc súng và mùi máu tanh.







Đây là chiến trường tàn khốc.







Vẻ mặt của Tần Nghi Ninh trở nên trang nghiêm.