Cẩm Đường Quy Yến

Chương 1: - Chương 1VỀ PHỦ




Vừa tới tháng Mười, còn chưa lập đông mà tiết trời đã dần lạnh lên, ngay cả mấy bồn hoa cúc bày ở hành lang thượng viện phủ Thừa tướng vốn được lão Thái Quân yêu thích nhất dường như cũng trở nên héo rũ. Trong phủ có chuyện lớn xảy ra nên hạ nhân cũng không rảnh bận tâm, bỏ mặc những chậu cúc đội sương đứng trong tiết thu.







Tần ma ma vừa xoa tay vừa hà hơi thổi khí bước vào Từ Hiếu Viên, đi qua phòng ngoài, bước trên con đường lát đá xanh hình vuông, vội vã đi thẳng tới chính phòng, áo choàng vải bông mỏng theo những bước đi vội vàng của bà ta tạo thành một hình quạt hất lên ở phía sau lưng.







Đến hành lang, một tiểu nha đầu chưa vấn tóc lập tức ân cần dâng lên cho bà ta cái lò sưởi tay bằng đồng thau ấm áp, "Tần ma ma đã về rồi."







"Ừm." Tần ma ma liếc nhìn tiểu nha đầu đó, tiểu nha đầu lập tức lui xuống.







Rèm cửa bằng gấm độn bông màu lục đậm thêu chữ Phúc Thọ bên ngoài chính phòng bị vén lên, là đại nha hoàn Cát Tường nghe tiếng nên ra nghênh đón.







Thấy Tần ma ma, Cát Tường vội vàng kéo bà ta sang một bên nói thầm: "Lão Thái Quân đã vui hơn một chút rồi, các cô nương đang ở trong đó trò chuyện cùng."







Tần ma ma xoa tay vào lò sưởi, khẽ hỏi: "Đại Phu nhân có ở trong đó không?"







Cát Tường lắc đầu, vươn ngón tay trắng nõn chỉ về phía Hưng Ninh Viên, lại làm dấu hiệu khóc lóc, "Nhị Phu nhân, Tam thái thái đều đang ở Hưng Ninh Viên khuyên nhủ." Lại nghiêm túc hỏi, "Lão gia đã đưa người về tới rồi sao?"







Tần ma ma gật đầu, sắc mặt nặng nề.







Lúc này, ngay cả sắc mặt của Cát Tường cũng trở nên vi diệu.







Hai người vén rèm bước vào phòng, đặt cái lò sưởi tay lên chiếc bàn hình tròn chân cong bằng gỗ lim ở góc tường.







Tần ma ma khẽ vỗ lên cái mặt đã cứng đờ vì lạnh của mình, nặn ra một nụ cười vừa phải rồi mới nhanh nhẹn bước qua tấm bình phong sơn khắc (1) "Hỉ thượng mai sao" (Chim hỉ tước đậu cành mai) màu đen, đi vào phòng bên.







(1) Sơn khắc: một loại thủ công mỹ nghệ của Trung Hoa, đầu tiên đổ một lớp sơn lên đồ đồng hoặc gỗ, sau đó khắc hoa văn lên.







So với bên ngoài, phòng bên ngày thường lão Thái Quân hay dùng để bày tiệc lại ấm áp như mùa xuân.







Ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ dán giấy Cao Ly chiếu vào phòng, mạ lên tất cả đồ gỗ lim khắc hoa văn tinh xảo ở bên trong một tầng ánh sáng nhu hòa, ghế đều được bọc bằng gấm có hoa văn màu xanh lục nhạt, mặt đất được trải thảm Ba Tư mềm mại in hình trăm hoa đua nở. Còn ở giữa phòng đang đặt một chậu than, bên trong là than bạc loại tốt nhất đang cháy, có hai thiếu phụ mặc trang phục đẹp đẽ đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh chậu than sưởi ấm, năm thiếu nữ xinh xắn người ngồi người đứng quanh cái giường La Hán khắc hoa văn bằng gỗ lim như ý đặt sát bên cửa sổ.







Lão Thái Quân mặc một bộ áo gấm màu vàng xanh, vạt áo gập viền to, trán đeo một chiếc đai gấm cùng màu khảm phỉ thúy, trên tóc cài một cây trâm vàng lớn nạm ngọc, lúc này, bà đang khoanh chân ngồi trên giường La Hán, lưng dựa vào chiếc gối màu xanh nhạt lớn, nói chuyện cùng một thiếu nữ thanh tú mặc áo ngoài màu lam nhạt, vẻ mặt vô cùng hiền từ, không khác gì trước đây.







Trong lòng Tần ma ma không khỏi nghiêm nghị, quả thực Tứ cô nương vẫn được sủng ái nhất, xảy ra chuyện lớn như thế mà phân lượng của nàng ta trong lòng lão Thái Quân không giảm một chút nào!







"Lão Thái Quân." Tần ma ma hành lễ.







Người trong phòng không hẹn mà cùng im tiếng, nhìn về phía bà ta với những sắc mặt khác nhau.







Mặt lão Thái Quân sầm xuống, trầm giọng hỏi: "Người đã trở lại rồi à?"







Tần ma ma cẩn thận cúi đầu, khom người đáp: "Vâng, nô tỳ ở cổng trong nghe thấy có người tới truyền lời, nói là Đại lão gia, Nhị lão gia, Đại gia, Nhị gia đã dẫn cô nương mới tới qua cửa bên, nô tỳ liền vội vàng quay lại bẩm báo với người."







Lão Thái Quân không khỏi nhíu chặt mày lại, "Có nhìn thấy rốt cuộc là người như thế nào không?" Không đợi Tần ma ma đáp lời, bà ta đã lại lạnh lùng nói tiếp, "Sao có thể nói đó là cô nương trong phủ chúng ta được! Chúng ta nuôi dưỡng Tuệ tỷ nhi mười bốn năm, ta nâng niu trong lòng bàn tay, quý như châu như ngọc, sao có thể từ cháu gái ruột biến thành cháu gái giả được!"







Tiếng nói vừa dứt, thiếu nữ áo lam ngồi bên cạnh lão Thái Quân lại khóc nấc lên.







Lão Thái Quân thở dài, cầm tay thiếu nữ áo lam dỗ dành, "Tuệ tỷ nhi đừng khóc, cháu khóc làm tâm can tổ mẫu cũng nát theo."







Tần Tuệ Ninh sụt sịt ghé sát vào lão Thái Quân, nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt hạnh sáng ngời đã khóc đến mức sưng như quả hạch đào: "Tổ mẫu, cháu gái nhận không tình thương của người bao nhiêu năm như thế, cháu gái hổ thẹn với người, thẹn với Tần gia... Sao cháu gái có thể là giả được chứ, sao lại có thể là giả chứ..."







Nàng ta vừa khóc vừa kể lể, căn phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, các cô nương cùng không hẹn mà đưa mắt nhìn lão Thái Quân.







Lão Thái Quân không chịu được khi thấy cháu gái duy nhất của đại phòng khóc, ôm Tần Tuệ Ninh với vẻ đau xót: "Cháu đừng đau lòng, cũng sẽ không có ai dám đuổi cháu đi cả, ta nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, sao cháu có thể không phải do cha mẹ cháu sinh ra được chứ? Chuyện này quả thực không đúng, có khi cái kẻ được đưa về kia là dã chủng trăm phương ngàn kế muốn vào nhà phú quý! Dù thế nào, tổ mẫu cũng sẽ chỉ nhận cháu, sẽ chỉ thích cháu thôi."







"Tổ mẫu!" Tần Tuệ Ninh tỏ vẻ xúc động quỳ sụp xuống trước mặt lão Thái Quân, ôm hai chân bà ta, nước mắt chảy ra ướt hết một mảng quần áo trên đầu gối lão Thái Quân.







Cho dù thế nào, chỉ cần lão Thái Quân chịu thương tiếc nàng ta thì nàng ta vẫn cứ là đích nữ của đại phòng!







Bàn tay đeo nhẫn phỉ thúy đầy nếp nhăn của lão Thái Quân nhẹ nhàng vỗ đầu Tần Tuệ Ninh.







Cảnh tượng nơi đây đã ấm áp tới mức này rồi, chẳng lẽ người khác còn không nhìn ra hay sao? Các cô nương của nhị phòng, tam phòng đều rơi nước mắt tỏ vẻ xúc động.







"Lão Thái Quân, Đại lão gia, Nhị lão gia, Đại gia, Nhị gia đã về rồi." Ngoài cửa, giọng của tiểu nha đầu vang lên vô cùng thanh thúy.







Rèm cửa bông được vén lên, một cơn gió lạnh ùa vào theo.







Mọi người vươn cổ nhìn ra ngoài, liền thấy Đại lão gia, Nhị lão gia, Đại gia, Nhị gia lần lượt đi vòng qua bình phong tiến vào phòng, sau lưng họ là một thiếu nữ cao gầy, mi sơn mục thủy, hoa nhường nguyệt thẹn.







Thấy nàng, mọi người không khỏi cảm thấy trước mắt sáng ngời.







Thiếu nữ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt và áo choàng thêu hoa mới tinh, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, tuy rằng dáng người mảnh khảnh nhưng từ xương cốt đã lộ ra một loại khí chất hơn hẳn người bình thường, tóc dài đen nhánh búi thành hai búi tròn trên đầu một cách đơn giản, lại dùng hai dải lụa màu vàng nhạt để cố định, gương mặt hồng hào không một chút phấn son, cánh môi anh đào hơi tái nhợt, mày lá liễu, mắt hạnh sáng long lanh, cực kỳ xinh đẹp.







Dung mạo của nàng giống với Tần Đại lão gia Tần Hòe Viễn khi còn trẻ tới bảy phần.







Hiển nhiên, thiếu nữ không thường gặp phải cảnh tượng lớn như ở Tần gia lúc này nên hơi cúi đầu, tuy trầm tĩnh, thong dong nhưng cũng có mấy phần nhút nhát, sợ hãi, mất tự nhiên, làm người ta càng nhìn càng thấy tiếc thương.








Tần gia sản sinh người đẹp, Tần Hòe Viễn cũng là nhân tài kiệt xuất trong đám người cùng thế hệ, thời niên thiếu từng được liệt vào vị trí đầu tiên trong "Tứ quân tử kinh thành", bao nhiêu khuê tú theo đuổi, nếu ngồi trên xe đi dạo quanh thành một vòng thì hoa quả nhận được có thể chất đầy xe ngựa.







Ông có học thức uyên bác, mưu kế vô song, năm hai mươi ba tuổi đã biết dùng kế ly gián để diệt trừ Hộ quốc tướng quân Bàng Trung Chính của nước địch, làm cho nước Bắc Ký dần dần bị diệt vong, từ đó, con đường làm quan của ông bằng phẳng sáng ngời, đến nay đã trở thành Thừa tướng nước Đại Yên.







Tuy rằng giờ đây nước Bắc Ký đã đổi tên thành Đại Chu, đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Hộ quốc tướng quân Bàng Trung Chính đang đánh giết thẳng vào nước Đại Yên, đã sắp đánh tới kinh thành, nhưng tài hoa và dung mạo của Tần Hòe Viễn vẫn nổi danh như cũ, trong các câu chuyện kể hàng năm ở các quán trà vẫn còn nhắc lại sự tích "Trí Phan An dùng diệu kế trừ gian tướng" năm nào.







Cô nương trước mắt này có dung mạo và phong thái hoàn toàn giống với "Trí Phan An" thời còn trẻ, không cần truy xét cũng có thể xác nhận đây tuyệt đối là con gái ruột của Tần Hòe Viễn rồi.







Nhưng mà, nếu đây là đích nữ của Tần Hòe Viễn, vậy Tần Tuệ Ninh mà đại phòng đã nuôi nấng suốt mười bốn năm qua là ai?







Ánh mắt mọi người không kìm được mà đảo qua đảo lại giữa Tần Tuệ Ninh và thiếu nữ kia, nhìn tới mức làm cho sắc mặt của Tần Tuệ Ninh càng lúc càng tím tái lại.







Lão Thái Quân bĩu môi, một mặt trấn an Tần Tuệ Ninh bằng cách vỗ về lên mu bàn tay nàng ta, một mặt quan sát thiếu nữ trước mắt một lượt với ánh mắt soi mói.







Ăn mặc thì cũng không đến nỗi nào, nhưng mặt mày cứ cúi gằm xuống, dáng vẻ y như người nhà quê chưa hiểu việc đời, thiếu phóng khoáng đi vào thành... Ngoại trừ việc đúng là rất giống con trai trưởng của bà ta ra thì thật sự chẳng có tí phong thái nào của đích nữ thế gia cả. Vietwriter.vn







Tuệ tỷ nhi lớn lên bên cạnh bà ta từ nhỏ vẫn là tốt hơn cả!







Tay lão Thái Quân siết chặt tay Tần Tuệ Ninh, mang tới cho nàng ta sự an ủi vô hạn.







"Mẫu thân/lão Thái Quân mạnh khỏe." Tần Hòe Viễn và Nhị lão gia Tần Tu Viễn, Đại gia Tần Vũ, Nhị gia Tần Hàn thi nhau hành lễ với lão Thái Quân.







Lão Thái Quân lạnh nhạt xua tay: "Đứng lên đi." Ánh mắt bà ta vẫn dán chặt vào người thiếu nữ không rời.







"Nghi tỷ nhi, sao còn chưa dập đầu với tổ mẫu của con đi?" Tần Hòe Viễn lãnh đạm nhắc nhở.







"Nghi tỷ nhi?" Lão Thái Quân cau mày.







"Vâng, mẫu thân, mấy năm nay con bé ở bên ngoài chỉ có nhũ danh, con đã đặt tên cho nó, gọi là Nghi Ninh." Dứt lời, ông lại trừng mắt với thiếu nữ đang đứng ngây ra đó với vẻ không vui.







Dù sao cũng lớn lên ở nông thôn vùng núi, không có kiến thức, chẳng có quy củ, chẳng khác nào cái đầu gỗ.







Thiếu nữ khẽ mím cánh môi hồng, nhớ lại những lễ nghi mà Nhị đường huynh Tần Hàn đã dạy dỗ cho mình lúc ở quán trọ, ngoan ngoãn quỳ xuống hành lễ: "Cháu gái bái kiến tổ mẫu." Giọng như chim oanh rời cốc, vô cùng êm tai.







Lão Thái Quân liếc xéo động tác của nàng, miễn cưỡng cho qua cửa, hừ nhẹ một tiếng: "Giờ gọi là Nghi Ninh? Thế trước đây tên ngươi là gì?"







"Bẩm tổ mẫu, trước đây gọi là Tiểu Khê."







"Sao lại có cái tên như thế?"







"Bởi vì dưỡng mẫu nhặt được cháu ở bên dòng suối nhỏ nên mới gọi cháu là Tiểu Khê."







Người trong phòng nghe thấy vậy, trong lòng nổi lên đủ mọi tâm tư khác nhau, có người trào phúng, có người thở dài.







Tần Tuệ Ninh siết chặt nắm tay, trên mặt lộ ra sắc thái không đành lòng.







Tần Hàn thở dài, hắn cực kỳ thương xót đường muội từ nhỏ đã gặp phải trắc trở này.







Lão Thái Quân lại cười trào phúng: "Nhặt được ở bên dòng suối nhỏ nên đặt tên là Tiểu Khê? Thế nếu nhặt được trong ổ chó thì chẳng phải gọi là Cẩu Tử luôn à? Đúng là ngu dân dốt nát, đến tên cũng chẳng biết đặt. Ta nghĩ tốt nhất ngươi đừng lấy tên Nghi Ninh gì đó nữa, ngươi chẳng xứng với cái tên Nghi Ninh đó đâu, cứ gọi là Tiểu Khê như cũ đi."







Mọi người đều trầm mặc.







Tần Nghi Ninh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lão Thái Quân.







Xem ra, gia đình này thật sự không chào đón nàng, mà vị tổ mẫu này càng đặc biệt không thích nàng.







Cũng đúng, nghe nói ngay cả tiểu thiếp nhà giàu trong thành chỉ vì một cái cây trồng trong nhà ấm lúc vào đông mà cũng có thể âm thầm tranh chấp rất lâu, giờ nàng được cha đẻ tìm được, tùy tiện đưa về phủ, nhất định là sẽ chiếm vị trí của ai đó, làm ai đó chướng mắt...







Thực ra, nàng lại cảm thấy thích cái tên Tiểu Khê hơn.







Nhưng nàng vốn là nữ nhi của Tần gia, thứ nên thuộc về nàng thì tại sao phải chắp tay nhường cho người khác? Chẳng lẽ năm đó bị kẻ thù của cha đánh tráo là lỗi của nàng sao? Chẳng lẽ nàng gian nan sống sót được thì không nên quay về nhà nữa sao?







Bị nàng nhìn bằng đôi mắt hạnh trong sáng, lão Thái Quân lại cảm thấy hơi mất tự nhiên, lạnh lùng nói tiếp: "Nghe nói mấy năm nay một mình ngươi sống ẩn thân trong núi sâu đúng không?"







"Vâng." Tần Nghi Ninh lại rũ mắt xuống.







"Nghĩ gì mà lại lên núi sống?"







"Bởi vì đánh giặc, dân chúng trong thành lầm than, có rất nhiều kẻ chuyên bắt người đi bán, sau khi dưỡng mẫu mất, cháu sợ bị người ta bắt bán đi nên mới một mình trốn lên núi sống."







Lương Thành là nơi giáp ranh của hai nước, mười năm nay chiến hỏa hỗn loạn chưa từng ngừng nghỉ, đã rơi vào tình trạng mười nhà thì chín nhà bỏ trống rồi.







Lão Thái Quân hừ lạnh, nói: "Ngươi đúng là rất lanh trí, còn biết trốn lên núi cơ đấy."