Cấm Động Tâm

Chương 122




Tiệc tối tiếp tục cho đến 10 giờ thì kết thúc, Trình Tô Nhiên nhận thức được rất nhiều bằng hữu của Giang Ngu, trong đó còn có người đã từng gặp qua cô ở trên tin tức chính trị ----- phiên dịch viên cao cấp ngồi ở bên cạnh lãnh đạo, chỉ là không biết tên.

Cả tiệc tối cô tự nhiên hào phóng, ứng phó thành thạo, không còn là cô gái nhỏ sợ hãi rụt rè như trước kia.

Đêm nay uống rất nhiều rượu.

Kiên trì cho đến khi kết thúc, Trình Tô Nhiên không chống đỡ được nữa, bước chân cũng càng thêm phù phiếm, vừa lên xe, cả người đã mềm như bông nằm liệt ở trong lòng ngực Giang Ngu.

"Chị....."

"Ừm."

"Chị....."

"Ở đây."

Bên trong xe ánh đèn lờ mờ, Trình Tô Nhiên nằm ở bên tai Giang Ngu thổi khí, trong miệng là say ngôn say ngữ, "Chị hôm nay thật đẹp...." Nói xong lại hôn hôn mặt cô.

Giang Ngu bị trêu chọc đến ngực nóng lên, không khỏi nhớ tới tình hình mấy ngày nay, nằm dưới cũng là một loại hưởng thụ nhẹ nhàng, hưởng qua một lần là sẽ nghiện. Có đôi khi Trình Tô Nhiên chỉ làm một động tác nhỏ, một ánh mắt nhỏ, cũng dễ như trở bàn tay có thể khiến cho cô ấy sinh ra vô hạn mơ màng.

Chỉ là ngẫu nhiên cô ấy cũng rất muốn Nhiên Nhiên.......

"Nhiên bảo cũng rất đẹp."

Giang Ngu nghiêng đầu hôn hôn lên gương mặt đang nóng lên của cô.

Dọc theo đường đi, Trình Tô Nhiên ôm Giang Ngu làm nũng, tới nhà rồi, còn có chút đứng không vững, Giang Ngu sợ cô té ngã, thật cẩn thận mà đỡ cô đến phòng tắm tắm rửa. Tẩy tẩy, cổ ý niệm kia ở trong lòng lại xông ra.

"Chị, áo ngủ của em đâu....." Trình Tô Nhiên ghé vào cạnh bồn tắm, ngửa đầu, một mắt mê say ngập nước nhìn cô ấy.

"Đi thôi, về phòng nào."

"Ưm."

Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn để cô ấy dắt lấy mình.

Ánh sáng bên trong phòng ngủ mông lung, trong không khí còn có nhàn nhạt vị nước hoa, Giang Ngu lôi kéo Trình Tô Nhiên đi đến mép giường, xoay người ngồi xuống, đột nhiên, buông tay vòng lấy eo cô, ấn cô ngồi ở trên đùi mình.

Khăn tắm trong nháy mắt tản ra.

"Chị -----" Trình Tô Nhiên kinh hô.

Một tay Giang Ngu chế trụ cái gáy cô, môi hôn lên, như là gấp không chờ nổi muốn nhấm nháp mỹ vị trước mắt.

"Ưm....."

Trái tim nhanh chóng nhảy lên.

Nương theo chút men say, tuy rằng ý thức vẫn còn tính là thanh tỉnh nhưng hành động lại trở nên trì độn, Trình Tô Nhiên giống như cục bột bị Giang Ngu xoa tới xoa lui, không hề có sức phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng.

Gương mặt vốn dĩ đã nóng nay lại càng nóng hơn.

"Chị em sai rồi ô....."

"Nhiên bảo ngoan, đổi tư thế khác." Giang Ngu cười nhẹ, không chút để ý mà nhướng mày, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu gối cô.

Trình Tô nhiên nghe lời đứng dậy, mặt hướng về phía cô ấy khóa ngồi xuống.

Đôi tay thuần thục ôm lấy cổ cô ấy.

"Chị......"

Cô nằm ở bên tai cô ấy, giọng nói khàn khàn: "Chị sẽ không sợ bẩn váy của mình nữa chứ?"

Giang Ngu sửng sốt.

Trong chốc lát nhớ tới rất nhiều năm về trước ở trong văn phòng, Nhiên Nhiên cũng là như thế này ngồi ở trên đùi cô ấy, cô ấy cầm cái thảm mỏng lót dưới, nói là sợ làm bẩn chiếc váy mới mua của mình ----- khi đó Nhiên Nhiên ở trong lòng cô ấy so ra còn kém hơn một cái váy.

Cũng không biết đến tột cùng là thật sự so ra kém hơn hay là bản thân cố chấp không chịu thừa nhận.

"Nhiên bảo, tôi...." Giang Ngu ôm chặt người trong lòng ngực.

Trình Tô Nhiên lại bắt lấy tay cô ấy, khó lòng kìm nổi mà hừ hừ: "Giang Khả Khả, chị thật chậm chạp, nhanh lên."

"!"

"Hôm nay muốn làm món quà của chị."

Ngày hôm sau là sinh nhật của Văn Nhược Huyền.

Đêm qua quá kịch liệt, cuối cùng Trình Tô Nhiên chống đỡ không được, ngã đầu xuống liền ngủ, mệt nhọc hơn nữa còn say rượu, vừa ngủ là một giấc đến giữa trưa mới tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy Văn Nhược Huyền gửi tin nhắn đến.

[ Nhiên Nhiên, tối nay mình mời mọi người trong công ty liên hoan, ở khách sạn xx, cậu sẽ đến chứ? ]

Thời gian gửi đến là sáng sớm 5 giờ rưỡi.

Ở trong ấn tượng của cô Nhược Huyền chưa từng dậy sớm như vậy.

Tin nhắn thứ hai là hơn 9 giờ: [ có thể mang theo người nhà, cậu và Giang Ngu cùng tới đi. ]

Tin nhắn thứ ba là mười phút trước: [ không rảnh cũng không sao. ]

"!!!"

Trình Tô Nhiên vội vàng bò dậy.

Hôm nay là sinh nhật 30 tuổi của Nhược Huyền a! So với Giang Ngu chỉ kém có một ngày, sao cô lại quên mất chứ? Rõ ràng mấy ngày trước còn nhớ rõ.....

Trước kia cô sẽ canh đúng 0 giờ gửi lời chúc phúc đến Nhược Huyền, hôm nay lại không có, khoảng cách thời gian của ba tin nhắn này phảng phất như đang nói cho cô biết, từ rạng sáng cho đến giữa trưa, có người bởi vì không nhận được tin nhắn đáp lại của cô mà lo sợ bất an.

Tâm cô bắt đầu sinh ra áy náy, nhanh chóng đánh chữ trả lời:

[ đi! ]

Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy văn tự quá mức nhợt nhạt, cô bèn ghi âm giọng nói: Nhược Huyền, sinh nhật vui vẻ nha, ngày hôm qua mình quá mệt, quên gửi tin nhắn cho cậu, ngủ đến giờ này mới tỉnh....."

Giây sau Văn Nhược Huyền đã trả lời: [ không sao. Đói bụng chưa? Mau đi ăn cơm đi. ]

Phía sau còn theo một cái emo đáng yêu.

Trình Tô Nhiên thoáng thở phào nhẹ nhõm, buông điện thoại, duỗi người ngáp một cái. Lúc này cửa phòng ngủ mở ra, Giang Ngu từ bên ngoài tiến vào, "Nhiên bảo -----"

"Ưm."

"Tỉnh rồi?" Giang Ngu ngồi ở đầu giường, duỗi tay kéo cô ôm vào trong lòng ngực, "Heo lười, mau đứng lên ăn cơm trưa, tôi còn tính vào đút em luôn rồi."

Trình Tô Nhiên không nhẹ không nặng đấm cô ấy một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trách chị, hại em dậy trễ như vậy."

"Ngày mai còn có thể trễ hơn nữa." Ánh mắt Giang Ngu ý vị thâm trường.

Trình Tô Nhiên đỏ mặt, xấu hổ buồn bực nhu loạn tóc cô ấy, "Ai dậy trễ còn chưa biết đâu!"

"A, phải không?" Giang Ngu hồn nhiên không thèm để ý mà liêu liêu tóc.

"....."

Chạng vạng là liên hoan sinh nhật, Văn Nhược Huyền bao trọn một tầng lầu khách sạn.

Trước kia nàng không thích quá mức trương dương, vào ngày này cùng chỉ nghĩ cùng người nhà và bằng hữu vượt qua, sau đó bên cạnh có Trình Tô Nhiên, càng là ngay cả nhà cũng không muốn trở về. Mà hiện tại, nàng lại là một mình một người, không muốn về nhà cũng không biết vì sao lại bắt đầu sợ hãi cô độc.

Trong lòng trống không, giống như khuyết thiếu một góc.

Nàng cho rằng là bởi vì bản thân quá muốn gặp người kia.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy.....

Trên bàn cơm chủ phòng mọi người cùng nhau trò chuyện trời nam đất bắt, nàng và Nhiên Nhiên vẫn giống như trước trêu chọc nhau. Nhiên Nhiên không mang Giang Ngu tới, nói là đối phương có việc, nàng lại từ trong mắt cô nhìn ra dấu vết nói dối.

Nàng cũng sẽ không ác ý phỏng đoán cô.

Không tới cũng tốt, các nàng cũng sẽ tự tại hơn nhiều. Nhiên Nhiên nhất định là vì nàng mà suy xét.

Văn Nhược Huyền nghĩ như thế.

Khoảng 8 giờ, cuộc vui kết thúc.

Mọi người từng người từ biệt nhau, Văn Nhược Huyền ở lại lâu hơn chốc lát, tiếp một cuộc điện thoại, sau đó liền nhìn thấy Trình Tô Nhiên từ nhà vệ sinh đi ra, "Nhiên Nhiên, mình đưa cậu về."

Nàng đứng dậy đạm cười đón cô.

"Không cần đâu, có người tới đón mình rồi." Trình Tô Nhiên cũng cười cười với nàng.

Trong phòng chỉ còn lại các cô, còn có hai người phục vụ nữa.

"Giang Ngu sao?"

"Ừm....."

Không khí hơi ngưng lại, Văn Nhược Huyền vẫn như cũ tươi cười, giả vờ như không có việc gì mà gật gật đầu, "Được rồi, chúng ta cùng nhau đi xuống đi."Dứt lời liền xoay người.

Trình Tô Nhiên đuổi kịp bước chân của nàng.

Đi đến cổng lớn, chiếc xe quen thuộc đã đỗ ở cách đó không xa, "Nhược Huyền, mình về trước đây." Cô phất phất tay với Văn Nhược Huyền, cất bước đi về hướng chiếc xe kia, sau đó đột nhiên quay đầu lại, "Cậu cũng nhanh trở về đi, lái xe chậm một chút."

"Được."

Văn Nhược Huyền nhìn theo cô lên xe.

Một chuỗi khói xe màu trắng còn lưu lại nơi xe chạy qua, dần dần tan đi, chỉ còn lại ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ đèn đường.

Cảm giác trống rỗng nơi đáy lòng đột nhiên biến mất.

Có phải nàng...... nên hoàn toàn buông xuống rồi hay không?

Lặng im hồi lâu, Văn Nhược Huyền xoay người đi về hướng bãi đỗ xe, tìm được xe của mình, đi lên ngồi một lát, chậm rì rì mà lái ra khỏi phạm vi cổng khách sạn.

Còn không đợi tăng tốc, điện thoại vang lên, nàng lại lái sang một bên dừng lại, tiếp điện thoại.

Sau vài phút liền cúp máy.

Văn Nhược Huyền đem điện thoại thả lại vào trong túi, theo thói quen mắt tính nhìn kính chiếu hậu, cách đó không xa ẩn ẩn truyền đến tiếng động cơ điên cuồng gầm rú, nàng đóng cửa sổ lại ngăn cách tạp âm, một lần nửa khởi động xe.

Mới đi chưa được hai mét, sau lưng đột nhiên vụt ra một đại gia hỏa -----

Một trận tiếng thắng xe dồn dập.

Loảng xoảng!

Không biết bị thứ đụng phải, chỉ thấy kính chiếu hậu bên trái nghiêng sang một bên, sau đó lại nghe đông một tiếng như có trọng vật rơi xuống đất.

"....."

Văn Nhược Huyền cả kinh, nhanh chóng dẫm trụ chân phanh, kéo về phía P, kéo phanh tay, vội vàng mở cửa xe.

Kính chiếu hậu bên cạnh nứt ra rồi.

Một chiếc xe mô tô tạo hình huyễn khốc màu bạc ngã trên đất.

Bên cạnh còn có một cô gái trẻ đội mũ bảo hiểm ngồi xổm ở đó, ninh mi, đầy mặt đau lòng mà vươn tay, ý đồ muốn đỡ chiếc xe lên, cô vừa thấy xe hơi mở cửa liền chống người đứng lên, "Này-----"

"Lái xe kiểu gì vậy? Chuẩn bị xuất phát cũng không biết nhìn chung quanh sao? Có phải có......"

Từ "bệnh" còn chưa xuất khẩu, cô gái trẻ đã thấy rõ mặt người vừa mới xuống xe, theo nước bọt nuốt trở về.

Cứu mạng.

Là một chị gái xinh đẹp!

"Là cô đột nhiên đâm tới." Văn Nhược Huyền nhìn cô, từng câu từng chữ không chút phập phồng.

Cô gái trẻ đứng dưới ánh đèn, dáng người xinh đẹp, mặc một chiếc khoác da chất liệu ách quang, quần túi hộp, mang một đôi boot martin sơn quang sáng bóng, dưới mũ bảo hiểm là ngũ quan thâm thúy tinh xảo, mặt mày lộ ra một cổ kiệt ngạo khó thuần.

Cực kỳ giống "thiếu nữ bất lương" kiêu ngạo không chăm chỉ đến trường chỉ biết trộm ra ngoài chơi.

Tống Thanh La lấy lại tinh thần.

Ngay lúc vừa rồi, cô âu yếm cưỡi con motor bảo bối của mình tạc phố, đang lúc chuẩn bị rẽ phải ở giao lộ phía trước, ai ngờ vừa rẽ sang liền nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen trước mắt này vừa lúc cũng xuất phát, cô phanh gấp một cái cũng không hoàn toàn dừng lại, theo quán tính liền đụng phải.

May mắn cô phản ứng nhanh, nháy mắt kia nhảy xuống.

Loại người lái xe không mang theo mắt như thế này khẳng định là nam tài xế!

Nhưng.....

Tựa như phán đoán sơ suất.

"Rõ ràng là tôi bình thường rẽ vào, nào có cố ý đâm cô." Tống Thanh La khinh thường hừ nhẹ, ngữ khí cũng trở nên nhu hòa hơn, thanh âm thấp đi rất nhiều.

Văn Nhược Huyền nhàn nhạt nói: "Tôi nói là 'đột nhiên', không phải 'cố ý'."

"Có khác nhau sao?"

"Là khác nhau giữa việc cô phụ trách hoàn toàn trách nhiệm hoặc chỉ phụ trách một nửa trách nhiệm."

"......"

Lông mày Tống Thanh La khẽ nhếch, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng, khóe mắt không tự giác nhếch lên điểm điểm độ cung, "Ai nói tôi phải phụ trách? Sao tôi biết được đầu vào cua quẹo có một chiếc xe, lại nói, motor của tôi thanh âm lớn như vậy, trước sau cũng chỉ có vài giây, cô khẳng định có thể nghe thấy, hẳn là nên né tránh tôi." Nói xong nheo mắt lại, lộ ra biểu tình dù bận vẫn ung dung.

Chơi xấu.

Văn Nhược Huyền không muốn cãi cọ, chỉ chỉ kính chiếu hậu bên trái nói: "Bồi thường."

"Vậy cô cũng nên bồi thường cho chiếc motor tôi đi?" Tống Thanh La giương cằm lên, đôi tay ôm cánh tay, bộ dáng ẩn ẩn tức giận.

"Là kính chiếu hậu của cô quý hay là motor của tôi quý? Tính đi, tôi lui một bước, ai cũng không cần bồi thường ai, tự nhận xui xẻo về nhà tự xuất tiền túi tu bổ, thế nào?"

Văn Nhược Huyền chăm chú nhìn cô, đánh giá trên dưới, con ngươi ôn hòa thanh đạm như nước, "Thân thể có bị thương chỗ nào không?"

Tống Thanh La văn vẹo cổ, tứ chi.

"Không có, tôi thân thủ nhanh nhẹn."

Văn Nhược Huyền không nói nữa, xoay người muốn trở về xe, Tống Thanh La gọi nàng lại: "Này, cô tên gì?"

"Cô không cần biết."

"Đụng phải xe người khác, đương nhiên là phải có tất yếu."

"Chưa từng nghe nói qua có đạo lý như vậy."

"Đạo lý là người ta nói, hiện tại cô vừa nghe qua đó." Tống Thanh La nhún vai.

Văn Nhược Huyền nhíu mày.

"Giúp tôi một tay đỡ motor lên được không?"

"......"

Tống Thanh La nhướng mày cười, ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cô, "Tới, phụ một chút."

Văn Nhược Huyền chần chờ một lát, khom lưng vươn tay.

Hai người hợp lực đem chiếc xe nặng nề đỡ lên.

"Cảm ơn, chị gái xinh đẹp." Tống Thanh La chân sau lưu loát sải bước lên xe, đỡ đỡ mũ bảo hiểm, hướng nàng làm một cái động tác.

Một đạo ngân quang ở trước mắt gào thét đi qua.

Chiếc xe nặng nề dần dần đi xa.....

Mùa đông năm nay ở Giang Thành phá lệ tới sớm hơn.

Từ lúc nghe Bùi Sơ Đồng nói đang chuẩn bị mang thai, trong lòng Trình Tô Nhiên cũng chôn xuống một hạt giống, ngo ngoe rục rịch, ngứa ngáy. Cô sưu tập rất nhiều tư liệu, tìm hiểu những kỹ thuật tương quan, rốt cuộc nhịn không được ở đêm trước khi sang năm mới tìm Giang Ngu thương lượng.

Giang Ngu cũng đang suy xét đến chuyện ra nước ngoài đăng ký.

Cô ấy có một bộ phận bất động sản ở một số nước Châu Âu, mà quốc gia hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới đại đa số đều phân bố ở Âu Mỹ, các cô có thể chọn một quốc gia để đăng ký kết hôn, tương lai đến già rồi liền di dân đến một nơi sinh hoạt.

Đêm mùa đông khắc nghiệt, trong nhà lại ấm như xuân.

Trong tay hai người cầm máy tính bảng rút vào nhau tựa ở đầu giường.

"Nhiên bảo, em muốn đến quốc gia nào?"

"Phần Lan."

"Vì sao?"

"Em thích phong cảnh ở Bắc Âu, có rừng rậm lớn, có thể xem cực quang, hơn nữa ở đó còn ít người, không có định kiến nghiêm trọng về giới tính....." Trình Tô Nhiên bẻ ngón tay nói, vô ý thức mà cắn môi.

Cô đã từng đến Phần Lan.

"Chị, chị thì sao? Chị muốn đến nơi nào đăng ký?"

Giang Ngu nhìn chằm chằm môi cô, thò lại gần mổ một cái, cười nói: "Em đi đâu tôi liền đi đó, trước kia mọi nơi trên thế giới đều đã đi qua, hiện tại chỉ cần nơi có Nhiên bảo thì nơi đó là nhà của tôi."

Trình Tô Nhiên mặt đỏ tới tận mang tai.

"Chúng ta có nên ở chỗ đó mua nhà hay không?"

"Đương nhiên."

"Oa, chúng ta có thể cùng nhau thiết kế trang hoàng, cùng nhau mua gia cụ.... Em muốn ở trên nóc nhà lắp thêm một tấm kính, chúng ta có thể nằm ở trên giường ngắm cực quang!" Trong mắt cô tràn đầy khát vọng.

Giang Ngu nghe thấy cũng là cảm xúc mênh mông, buông máy tính bảng ra, đem cô kéo vào trong lòng ngực hôn lại hôn, "Nhiên bảo, tôi có chút chờ không kịp, chúng ta nhanh chóng làm thủ tục đi đăng ký được không? Sau đó mua một căn nhà ở trong rừng, bên hồ xây một căn phòng hoa viên lớn, chúng ta liền trang hoàng thành cái dạng này....."

"Ưm -----"

Dày đặc nụ hôn như hạt mưa rơi xuống.

Trình Tô Nhiên bị hôn đến ngứa ngáy, nức nở xin tha, "Chị..... Dừng lại một chút, đừng..... đừng hôn."

Giang Ngu dừng lại.

"Hiện tại em bị hạn chế xuất cảnh, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thể đi được."

"Sao lại thế này?" Biểu tình Giang Ngu ngưng trọng.

"Năm kia không phải em từ chức ở bộ ngoại giao sao.... Trừ bỏ phải chi trả tiền vi phạm hợp đồng ra còn có ba năm không thể xuất cảnh, xem như là đại giới đi. Bất quá nửa năm nữa là đến kỳ rồi, đừng nóng nảy." Trình Tô Nhiên vỗ vỗ tay cô ấy an ủi.

Giang Ngu nhẹ nhàng thở ra, trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Được, không vội."

"Chị....."

"Ừm?"

Trình Tô Nhiên vùi mặt chôn bên tóc Giang Ngu, môi mềm ấm cọ xát sợi tóc, thở ra nhiệt khí, "Chị có nghĩ muốn có đứa trẻ thuộc về hai người chúng ta không? Giống như chị Đồng Đồng vậy."

Giang Ngu không nói chuyện.

"Chị?"

"Tôi ở đây."

"Có suy xét chưa?" Trình Tô Nhiên nhuyễn thanh làm nũng.

Hồi lâu, không chờ được đáp lại, trong lòng cô ẩn ẩn có dự cảm, ngẩng đầu lên liền thấy Giang Ngu mím chặt môi, chân mày chau lại, trong mắt ảm đạm không có ánh sáng.

"Nhiên bảo....."

Giang Ngu hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười, "Em rất thích trẻ con sao?"

"Có một chút."

"....."

"Kỳ thật là em muốn biết, nuôi lớn một đứa trẻ đến tột cùng là có cảm thụ gì. Nhìn đứa trẻ được sinh ra, làm bạn cùng nó lớn lên, là gà bay chó sủa, hay là ấm áp hòa thuận? Lúc còn rất nhỏ mẹ em đã không cần em, trước nay em cũng chưa từng gặp bà ấy, cũng không biết bà ấy trông như thế nào, có đôi khi nhìn thấy mẹ con nhà người khác liền sẽ nghĩ nếu mẹ còn ở bên cạnh em, chưa từng bỏ rơi em có lẽ cũng sẽ như vậy....." Trình Tô Nhiên nói nói lại cười, rồi đột ngột dừng lại.

"Em chính là tương đối tò mò cảm giác làm mẹ a."

Trong lòng Giang Ngu chua xót, ôm chặt cô, "Nhiên Nhiên...."

"Chị, chị không thích trẻ con sao?"

"Không thích."

Cô ấy không hề giấu giếm.

"Vậy..... Chị không nghĩ muốn có con sao?" Trình Tô Nhiên nắm lấy tay cô ấy.

Giang Ngu lắc đầu: "Không nghĩ."

"À."

Trong phòng lâm vào yên tĩnh thật lâu.

Ánh đèn đem thân ảnh của hai người in bóng trên vách tường, mông lung, ám nhược, như là nhất thể hòa hợp vào nhau, tại đây bên trong phân yên tĩnh này chảy xuôi một chút ôn nhu.

Đột nhiên, Giang Ngu quay mặt đi, lẩm bẩm tự nói: "Có con, thế giới hai người của chúng ta sẽ nhiều thêm một người, đứa trẻ đó sẽ phân đi lực chú ý của em, phân đi tình yêu của em....."

Phân đi nguyên bản hết thảy thuộc về mình.

"Có phải tôi rất ích kỷ không?" Cô ấy xoay mặt lại, hốc mắt ửng đỏ, thanh tuyến khàn khàn mang theo run ý.

Trong phúc chốc, tâm Trình Tô Nhiên Nhiên hung hăng co rút đau đớn, như bị dao cắt, như bị châm đâm, hô hấp tắc nghẽn trong cổ họng, cơ hồ hít thở không thông.

"Không, không phải, sao lại như thế chứ? Ai nói chị ích kỷ, chúng ta không cần con trẻ...." Cô ôm lấy Giang Ngu, nước mắt lăn xuống.

Rõ ràng biết Giang Ngu có quá khứ thế nào, lại chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân, nhu cầu của bản thân, một chút cũng không suy xét đến cảm thụ của ái nhân.

Giang Ngu nhân nhượng cô nhiều lần như vậy, vì cái gì cô không thể nhân nhượng cô ấy một lần.

Cô mới là cái người ích kỷ kia.

Bả vai Giang Ngu hơi hơi phát run.

"Ở trong lòng em, bất luận người nào đều không quan trọng bằng chị, hiện tại là như vậy, tương lai cũng sẽ là như vậy." Trình Tô Nhiên hôn hôn cái trán cô ấy, nhắm mắt lại, nước mắt rơi càng thêm lợi hại.

"Giang Ngu...."

"Tình yêu của em chỉ dành cho một mình chị."