Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 232




Khi tỉnh lại, Lăng Tịch phát giác Lạc Phi đã không thấy, bất quá Lăng Duệ còn nằm ở bên cạnh ngủ cùng, làm cho nam nhân có chút không dám lên tiếng.

Lăng Duệ vừa nhấc chân trực tiếp chen vào giữa hai chân Lăng Tịch, lại cọ cọ lên bộ vị. Nam nhân tái mặt, sau đó hướng về Lăng Duệ nhỏ giọng nói:

"Tiểu Duệ, đừng lộn xộn."

Cũng không biết có phải hay nghe được nam nhân nói mà Lăng Duệ đình chỉ cử động, nhưng chân vẫn gát trên người nam nhân.

Thấy Lăng Duệ không có lại lộn xộn, nam nhân trộm nhẹ nhàng thở ra, muốn đem chân Lăng Duệ lấy xuống. Lăng Duệ liền cử động tiếp tục ma sát lên bộ vị, động tác của hắn mang theo ý đồ kích thích, nam nhân nhịn không được thay đổi sắc mặt. Nam nhân trên mặt đỏ bừng, sau đó trực tiếp đem chân Lăng Duệ đẩy ra, chạy nhanh vào phòng tắm đóng cửa lại.

Lăng Duệ thong thả mở mắt nhìn cửa phòng tắm, trên mặt hiện lên nụ cười. Đúng vậy, hắn là cố ý làm vậy.

Lạc Phi buổi sáng rời giường, hắn cũng tỉnh, nhưng phát hiện nam nhân còn ngủ, cũng luôn luôn để ý nam nhân, thấy nam nhân nhìn hắn trong lòng lại động, nên cố ý làm động tác kia. Nam nhân có phản ứng, làm cho hắn cảm thấy được rất thú vị.

Tuy rằng buổi sáng tương đối dễ dàng nổi phản ứng, nhưng vừa nghĩ tới nam nhân là ở do hắn đụng chạm mà chào cờ, hắn đã cảm thấy rất đắc ý.

Có lẽ, hắn có thể lấy chuyện này đi chọc ghẹo nam nhân một phen. Bất quá cũng không tốt, nếu hắn nhất nói ra, bị nam nhân biết hắn giả bộ ngủ trêu đùa... nam nhân không có vui, loại chuyện này vẫn là đừng nói.

Hắn hiện tại cảm thấy hứng thú chính là -- muốn biết nam nhân một mình trong phòng tắm đang làm cái gì.

Cũng may cũng không lâu lắm, phòng tắm liền mở, nam nhân từ bên trong đi ra.

Khi nhìn thấy Lăng Duệ đã tỉnh, nam nhân khuôn mặt phiếm hồng càng thêm hồng, cũng không cùng Lăng Duệ chào hỏi, nam nhân lấy quần áo, chạy đến một bên mặc vào.

Người nam nhân này, thật đúng là thẹn thùng. Nhìn đến nam nhân mặt đỏ hồng, Lăng Duệ ra vẻ khó hiểu hỏi:

"Ba, người làm sao vậy?"

Dù hắn có cố gắng khống chế, nhưng trong giọng nói vẫn là mang theo ý cười. Cũng may nam nhân không có phát giác, mà là dừng động tác mặc quần áo nhìn về phía hắn.

Lăng Duệ là gọi ba... không có nghe lầm chớ?!

Kỳ thật tối hôm qua Lăng Duệ cũng có gọi như vậy, nhưng hắn lúc ấy là đang cùng Lạc Phi tranh giành, mới có thể học Lạc Phi xưng hô đó. Hiện tại Lạc Phi cũng không có ở đây, Lăng Duệ kêu lên xưng hô này, như vốn là nên gọi như thế, làm cho trong lòng của nam nhân nổi lên nhiều cảm xúc có chút kích động.

Nhìn bộ dáng nam nhân, Lăng Duệ trêu ghẹo nói:

"Sao, bất quá mới một buổi tối, người liền không biết ta?"

"Tiểu... Tiểu Duệ."

"Hả, làm sao vậy?"

"Con... con vừa rồi gọi ta cái gì? Có thể... Có thể gọi lại một lần hay không?"

Hắn lại... lại kêu người này là ba.

Kỳ thật tối hôm qua hắn gọi như vậy, bất quá lúc ấy là bị Lạc Phi chọc giận. Sau khi nói ra, tim của hắn có chút khẩn trương, nhưng nhìn đến nam nhân cũng không có động tĩnh gì, hắn cảm thấy an tâm, lại cảm thấy hơi thất vọng.

Ai biết mới qua một buổi tối, trong lúc vô tình kêu lên xưng hô này, nam nhân lại phản ứng lớn như vậy. Hay là... Hay là ngày hôm qua căn bản là không có nghe được?! Hừ! Biết là như thế mà. Có Lạc Phi ở một bên, nam nhân thường xuyên sẽ bỏ qua sự hiện hữu của hắn, thật sự là tức chết hắn.

Vừa nghĩ tới nam nhân đối đãi Lạc Phi ôn nhu hơn mình, mắt Lăng Duệ liền híp lại, sau đó dửng dưng nhìn về phía nam nhân, trên mặt thần sắc đã dần trở nên lạnh.

"Tiểu Duệ, con là không muốn sao?"

Nhìn về phía Lăng Duệ rõ ràng là hờn giận, nam nhân chua sót mấp máy môi, cô đơn nói:

"Cũng đúng, ta... Ta không có tư cách hướng con đưa ra yêu cầu như thế."

"Người..."

Cảm nhận được nam nhân buồn, Lăng Duệ thấy ngực đau xót, cũng đã tiến lên ôm lấy nam nhân, mở miệng giải thích:

"Ta... Ta không có không muốn."

"Tiểu Duệ, con..."

Nghe được giọng nam nhân run rẩy, Lăng Duệ bất đắc dĩ thở dài, đem nam nhân ôm chặt một chút, rõ ràng mở miệng:

"Ba."

"Tiểu Duệ, ta..."

Lần này, nghe được rất rõ ràng Lăng Duệ là thật sự kêu mình một tiếng ba. Trong lúc nhất thời, nam nhân kích động nói không ra lời, chỉ có thể để Lăng Duệ ôm, tận tình cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn.

"Tiểu Duệ, ta... Ta không phải đang nằm mơ?"

"Người cứ nói đi?"

Nam nhân bộ dáng làm cho Lăng Duệ nhịn không được cười lên tiếng, theo sau, Lăng Duệ nắm cằm nam nhân nâng lên làm cho hai người nhìn thẳng vào nhau, Lăng Duệ mới lại một lần nữa gọi,

"Ba ba."

"Tiểu Duệ, ta... Ta rất vui."

"Ta biết mà."

Lăng Duệ cười lên tiếng, sau đó nhìn nam nhân. Không thể phủ nhận, người nam nhân này mặt rất đẹp. Hắn gặp qua nhiều mỹ nhân đủ các loại, nhưng chưa từng có một ai có thể giống nam nhân ở trước mắt, làm cho hắn nhìn đến say mê. Nam nhân khi cười hai mắt sáng ngời, có thể làm người ta mất hồn; mà khi nam nhân không vui, trên mặt toát ra vẻ u buồn, sẽ làm người nhìn cũng đau lòng.

Nhìn chằm chằm nam nhân nhìn thật lâu, Lăng Duệ như có điều suy nghĩ. Xem ra, cậu hắn, còn có Lạc Phi, coi trọng người nam nhân này là điều tất nhiên. Mà ngay cả hắn cũng...

Nhưng mà không biết người nam nhân này trừ bỏ bọn họ còn có ai nữa không. Hồi tưởng nam nhân tính hay mềm lòng, Lăng Duệ liền nhịn không được nhíu mày. Bất quá điều đó tạm thời là thứ yếu, hắn muốn gì, cho dù là dùng cách nào, cũng sẽ cướp được. Hiện giờ vấn đề đầu tiên muốn giải quyết chính là làm cho nam nhân ở trước mắt yêu hắn. Ngẫm lại, thật khó khăn đi. Bất quá dù là thế nào, hắn nếu quyết định rồi, sẽ không sẽ dễ dàng buông tay.

Nếu muốn yên tâm đi đem nam nhân thu vào tay, vậy hắn phải giải quyết chuyện chính mình trước. Nghĩ đến hắn cùng Phương Tuyết Nhi không thể đính hôn, Lăng Duệ trên mặt hiện lên thần sắc ngưng trọng.

Lăng Duệ mặc quần áo tử tế rồi chạy về phía cửa, nam nhân mới kịp phản ứng, có chút vội vàng đuổi theo Lăng Duệ hô một tiếng,

"Tiểu Duệ, muốn đi đâu? Còn chưa có đánh răng đâu."

"Ta phải trở về, chờ ta làm xong rồi lại đến."

Lăng Duệ không quay đầu lại, mở cửa, vội vàng chạy đi. Lăng Duệ vội vàng vì có việc gì gấp sao? nam nhân không khỏi lo lắng đứng lên.

Cửa lại một lần nữa mở, tưởng Lăng Duệ đã trở lại, nam nhân mau ngẩng đầu nhìn về phía cửa, kêu lên

"Tiểu..."

Nhìn thấy là Lạc Phi trở về, nam nhân liền mau sửa lại,

"Phi Phi, con đã trở lại."

"Dạ. người vừa rồi đang nghĩ về Lăng Duệ sao? Hắn đi đâu vậy?"

"Hắn mới vừa đi về, nói là có chuyện gì đó cần xử lý, liền đi vội vã đi rồi, vừa đi xong."

Nam nhân nhìn Lạc Phi mặt dính mồ hôi, đã đi đến phòng tắm lấy đến một cái khăn mặt đưa cho Lạc Phi,

"Vừa chạy bộ về sao? Khăn đây lau khô mồ hôi đi. "

"Dạ, cám ơn ba."

Nam nhân để Lạc Phi đi nghỉ ngơi một lát, liền đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Cùng Lạc Phi ăn sáng xong, Lạc Phi đề nghị nam nhân đi theo hắn xuống phố. Lạc Phi mua quần áo cùng vật dụng hàng ngày, cho nam nhân. Thấy vẫn là Lạc Phi xuất tiền, nam nhân cảm thấy được rất ngại, liền chủ động mua một cái áo khoác lông dê cho Lạc Phi, tuy kiểu dáng không phải mới, nhưng mặc rất ấm áp.

Mấy ngày kế tiếp, Lạc Phi vẫn ở bên cạnh nam nhân. Thậm chí còn theo nam nhân học vài món ăn sáng đơn giản. Tuy rằng hương vị không thể so sánh món của nam nhân làm, nhưng hai người bọn họ rất vừa lòng, ăn cũng rất vui vẻ.

Có Lạc Phi bên người, nam nhân trừ bỏ thư thái, vẫn là thư thái. Nếu có thể, nam nhân thật sự hy vọng có thể cùng Lạc Phi cứ như vậy sinh sống, cái gì cũng không cần lo lắng, cái gì cũng không cần suy nghĩ.

Nhưng vào bữa cơm chiều, Lạc Phi nhận được điện thoại, Lạc Phi sắc mặt có chút mất tự nhiên, khi nam nhân hỏi Lạc Phi lại làm bộ như không có việc gì. Dù không có nghe được nhưng dựa vào ánh mắt, nam nhân cũng có thể đủ đoán được, là người ở chỗ công ty hối Lạc Phi trở về.

Lạc Phi thừa dịp nam nhân rửa chén, chạy ra bên ngoài tiếp tục gọi điện thoại. Lạc Phi nói với bên kia muốn trở về trễ một chút sao?

Thật khờ!

Nam nhân cười lắc đầu, đi đến ngồi ở trên ghế, đợi Lạc Phi trở lại. Ngồi chờ một lát, nam nhân nhìn chằm chằm vào cửa, vẻ mặt thất thần. Lạc Phi từ ngoài đi vào, khi nhìn thấy nam nhân hơi sửng sốt, lập tức hiện lên suy đoán,

"Ba, người là đang đợi con?"

"Vâng. Phi Phi, có phải người bên công ty gọi trở về hay không?"

"Dạ, bọn họ nói về sớm một chút, bất quá bị con từ chối."

Đó là một buổi diễn quốc tế mà Lạc Phi đã chờ đợi từ lâu, hắn rất khát vọng lần này đạt được thành công. Nhưng nghĩ đến nam nhân lại luyến tiếc rời đi, hắn muốn ở cạnh nam nhân thật lâu.

"Phi Phi, con ngày mai trở về đi."

"Thế nhưng..."

"Con yên tâm, ta một mình không có việc gì đâu."

Cuối cùng, do nam nhân khuyên bảo, Lạc Phi không quá tình nguyện gật đầu, đáp ứng ngày mai đi.

Nghĩ đến Lạc Phi ngày mai phải đi, nam nhân để cho Lạc Phi sớm lên giường ngủ, còn mình đi sắp xếp hành lý.

Bây giờ chỉ có Lạc Phi nằm bên cạnh, nam nhân lại rơi vào lòng Lạc Phi, hai người đầu cũng thân mật chạm sát vào nhau.

Nhận thấy được bọn họ giờ phút này động tác quá mức thân mật, nam nhân nhịn không được giật giật thân mình, muốn giãy ra, Lạc Phi liền mở miệng:

"Ba, để cho con ôm một lát."

"À."

Nếu Lạc Phi đã mở miệng, nam nhân để mặc cho Lạc Phi ôm mình.

Phía sau, là Lạc Phi thân mình rất nóng, trong lúc nhất thời, nam nhân cũng ngủ không được, cứ như vậy mở to mắt, nhìn xuyên qua cửa sổ.

Đợi cho nam nhân ngủ say, phía sau vốn nhắm mắt lại từ từ mở mắt ra, đem môi ghé vào môi nam nhân hôn trong chốc lát, mới lại nhắm nghiền hai mắt.

Đợi phòng khôi phục im lặng, bên trong gian phòng, lại vang lên một tiếng thở dài...