Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 226




So sánh với Lăng gia náo động lớn, trong nhà Lăng Tịch, rất yên tĩnh. Nam nhân nằm úp sấp trên giường. Lạc Phi gương mặt luôn bình tĩnh, giờ phút này đã có thần sắc sầu lo.

Khi nhận được điện thoại gọi tới, Lạc Phi còn đang chuẩn bị tập diễn tấu. Nghe nói xong Lạc Phi thất thần.

Lăng Tịch bị bắt cóc? Điều này sao có thể.

Lúc ban đầu Lạc Phi cũng không tin. Nhưng người kia đem sự tình nói xong, còn nói có tin hay không là tùy, liền không kiên nhẫn cúp điện thoại. Cho nên, suy nghĩ cẩn thận, sau đó vội vàng đến địa chỉ kia.

Quả nhiên, tới nơi đã thấy nam nhân nhắm chặt mắt, khuôn mặt thoạt nhìn rất tiều tụy, trên người cũng có vết thương, mà bên cạnh có một người. Lạc Phi cũng không có nói câu nào, liền đấm đá người kia. Sao đó mới biết mình bị nhầm lẫn, nên cho người kia một ít tiền.

Sợ sẽ xảy ra chuyện gì, Lạc Phi ôm lấy nam nhân, chạy ra đường lớn đón xe đi bệnh viện.

Theo bác sỹ cho biết, nam nhân sở dĩ vẫn hôn mê, là bởi vì có người đánh ngất xỉu, chờ thêm một thời gian ngắn, tự nhiên hồi tỉnh không cần lo lắng. Còn vết thương trên người không sâu chỉ cần chăm sóc tốt, sẽ không lưu lại sẹo, Lạc Phi mới yên tâm. Nghĩ đến nam nhân lại xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, Lạc Phi tự trách không thôi. Đồng thời, cũng ghi nhớ về sau không thể bỏ lại nam nhân một mình.

Khi Lăng Tịch tỉnh lại, đầu tiên là mở to mắt nhìn Lạc Phi, sau đó nhẹ nhàng hô tên Lạc Phi, còn nói muốn về nhà, rồi lại tiếp tục hôn mê.

Nghĩ đến nam nhân nói phải về nhà, Lạc Phi liền hỏi ý bác sỹ, nghe được không thành vấn đề, mới làm thủ tục xuất viện rồi ôm nam nhân trở về nhà.

Về nhà một lúc lâu vẫn không thấy Lăng Tịch tỉnh lại, Lạc Phi đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi bác sỹ, lại nghe giọng nói suy yếu truyền đến

"Phi Phi?"

"Ba."

"Phi Phi, thật là con. Vừa rồi ta tưởng giấc mộng, mơ thấy con đã trở lại, ta còn cùng con nói, chúng ta về nhà."

"Ba, đây không phải là mộng. Người ở tại bệnh viện tỉnh một lần, người có nói cùng con muốn về nhà."

Mình thực sự đã về nhà, Lạc Phi cũng là chân thật, cũng không phải ảo tưởng. Thế nhưng... không phải mình ở trong cái kho hàng sao? Sao vừa tỉnh lại nằm trên giường ở nhà mình? Mà Lạc Phi, sao lại đột nhiên trở về? Trọng Thần đâu? Thương Huyền đâu? Hai người đàn bà kia đâu? Lăng Tịch trong đầu xuất hiện ra rất nhiều câu hỏi.

Có lẽ, Lạc Phi sẽ biết cái gì đó?! Nghĩ như vậy, nam nhân nhìn về phía Lạc Phi,

"Phi Phi, ta..."

"Người là muốn hỏi, vì cái gì con lại ở chỗ này sao?"

Lạc Phi đem chuyện xảy ra kể cho Lăng Tịch nghe, cũng hỏi nam nhân.

"Ba, người có cảm thấy ở đâu không thoải mái không?"

"Không có, ta tốt lắm."

Nghĩ đến Lạc Phi luôn luôn rất khẩn trương, mà lần này lại là nghe được chuyện như vậy, nam nhân bắt lấy tay Lạc Phi, nhỏ giọng nói:

"Phi Phi, làm con lo lắng rồi."

"Chỉ cần người không có việc gì là tốt rồi."

Lạc Phi cũng cầm tay nam nhân, cũng hướng nam nhân nghịch ngợm trừng mắt nhìn.

"Ba, có đói bụng không? Con có mua điểm tâm, muốn ăn thì nói con lấy cho người. "

"Vâng, được."

Lạc Phi vừa nói như thế, nam nhân mới nhớ tới mấy ngày nay chỉ ăn một hộp cơm, đúng là đói bụng, liền mau gật đầu.

Lạc Phi đi vào bếp, nam nhân mới ngồi dậy, im lặng nghe động tĩnh bên ngoài. Thầm nghĩ Phi Phi trở về thật tốt.