Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 198




Thời điểm Mạn Ny chạy tới vẻ mặt rất khủng hoảng, Tần Tường chưa kịp cùng Mạn Ny nói gì liền ngất đi. Chờ sau khi tỉnh lại, đã ở tại bệnh viện, xem trên người vết thương đã được xử lý, nhưng vẫn rất đau.

Nhìn Mạn Ny sắc mặt tiều tụy, đang ngủ gụt bên giường, không cần hỏi cũng có thể biết Mạn Ny luôn ở bên cạnh chăm sóc chưa có rời đi.

Sợ Mạn Ny sẽ cảm lạnh, hắn lấy áo khoác lên người Mạn Ny. Dù động tác của hắn cố ý thật nhẹ, nhưng Mạn Ny vẫn bị làm tỉnh. Mạn Ny tỉnh lại tiến lên ôm cổ hắn, động tác có chút thô lỗ, thậm chí va chạm vào miệng vết thương. Đợi Mạn Ny buông hắn ra mới phát giác, băng gạc nhiễn máu đỏ lên.

Mạn Ny sắc mặt kinh hoảng, khẩn trương, sắc mặt càng trắng bệch. Chạy vội vã tìm bác sỹ. Đến khi nghe được bác sỹ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, Mạn Ny sắc mặt mới nhẹ nhõm.

Biết Mạn Ny vì mình khẩn trương, hắn rất cảm động, thậm chí bắt đầu muốn cứ như vậy cùng Mạn Ny ở chung một chỗ. Nhưng mà quay đầu ngẫm lại, cứ thấy không ổn, hắn lại có chút không cam lòng, còn vì cái gì mà cảm thấy không cam lòng, hắn cũng không rõ ràng lắm. Dù sao hắn cùng Mạn Ny còn trẻ, còn chưa tới thời điểm kết hôn, nghĩ lại, đợi cho hắn thật sự muốn yên ổn, lại hướng Mạn Ny cầu hôn cũng không muộn.

Mạn Ny là một đối tượng tốt để kết hôn, hơn nữa bọn họ quen nhiều năm như vậy, tính cách cũng rất hợp. Về sau nếu ở cùng nhau sinh hoạt sẽ không có cái gì đáng ngại. Nhưng mà... Nhưng mà hắn đối với Mạn Ny xem ân nhân, như tình chị em, như bằng hữu, vẫn không có cảm giác động tâm như tình yêu.

Hắn rất muốn có một tình yêu thật sự, để có thể cảm nhận trái tim rung động, chính là tìm kiếm nhiều năm như vậy, hắn vẫn là chưa có tìm được.

Trải qua chuyện lần này, hắn muốn rõ ràng, cũng cho mình một kỳ hạn ba năm. Nếu trong ba năm, hắn vẫn không có tìm được tình yêu chân thật của mình, vậy hắn liền cùng Mạn Ny kết hôn, an ổn qua cả đời, hết lòng chăm sóc và chìu chuộng cô ấy.

Cảm giác động tâm... Đến tột cùng là thế nào đây? Người như thế nào có thể làm cho hắn động tâm, hiện tại người đó ở nơi nào?

Nghĩ đến vấn đề này, Tần Tường trong đầu đột nhiên hiện lên một thân ảnh, khi hắn muốn thấy rõ người kia là ai, lại hoàn toàn đã mất dạng. Tuy rằng thấy không rõ người kia là ai, nhưng người kia đem lại cảm giác rất quen thuộc, cũng rất thân cận. Chính là hắn nghĩ như thế nào, cũng nghĩ không ra người kia đến tột cùng là ai.

Mạn Ny cười sờ sờ mặt Tần Tường, khi nhìn thấy Tần Tường sững sờ, cô nắm chóp mũi Tần Tường, làm bộ như mất hứng hỏi:

"Đang suy nghĩ gì đấy? Em cùng anh nói chuyện, lại làm lơ, dúng là nên đánh."

"Em nỡ đánh anh sao?"

Phục hồi tinh thần lại Tần Tường cười cười,

"Anh đang suy nghĩ, đến khi nào thì có thể xuất viện. Mỗi ngày ở tại bệnh viện, anh buồn muốn chết."

"Xuất viện? muốn cũng đừng nghĩ. Khi nào hoàn toàn bình phục như trước, mới được rời bệnh viện."

Mạn Ny bắt Tần Tường nằm xuống nghỉ, còn mình chọn một quả táo ngồi gọt. Do trước đây chưa có gọt táo, sợ cắt vào tay, nên động tác thật sự chậm.

"Mạn Ny, nói thật đi, khi nào thì anh được xuất viện?"

Nhìn Mạn Ny chăm chú gọt táo, Tần Tường dò hỏi. Mạn Ny không trả lời. Hắn ngồi im lặng nghĩ ngợi.

Vừa rồi nghe thuộc hạ đắc lực nói thì không thể là giả. Nghĩ đến nam nhân tìm hắn với vẻ mặt khẩn trương, khóe môi hắn tự giác cong lên.

Hắn rời đi mấy ngày nay, nam nhân rất muốn gặp hắn sao? Có phải vài ngày không thấy được hắn, cũng rất nhớ hắn hay không?

Nghĩ vậy có thể là..., Tần Tường trộm cười.

"Đợi bác sỹ nói có thể xuất viện, em tự nhiên sẽ vì anh lo liệu thủ tục xuất viện."

Mạn Ny buông dao trong tay, đem trái táo đưa cho Tần Tường, nói

"Cầm."

"Cám ơn."

Tần Tường cầm táo ghé vào miệng cắn một cái, cảm thấy thật ngọt.

"Anh cười cái gì? Có phát sinh cái gì buồn cười sao?"

"Không, không có cái gì."

Ý thức được chính mình thất thố, Tần Tường mau phủ nhận, sau đó cúi đầu cắn táo trong tay sợ Mạn Ny nhìn ra manh mối gì.

"Đúng vậy sao?"

Tần Tường hôm nay là lạ sao đó? Đầu tiên là ngẩn người, hiện tại lại ngồi ngẩn ngơ cười trộm, hoàn toàn không muốn nói cho cô biết. Mạn Ny hồ nghi đánh giá Tần Tường vài lần, sau đó nhìn quanh phòng.

Nhớ đến cú điện thoại kia, nghĩ đến khi mình vào cửa Tần Tường giấu diếm, Mạn Ny như nghĩ ra cái gì, gật gật đầu, mở miệng hỏi:

"Tần Tường, có phải bởi vì cú điện thoại kia hay không? Ai gọi cho anh?"

"A... Người đó em có biết? Trần Trình."

"Hắn tìm anh có chuyện gì? Sao hắn biết số điện thoại bệnh viện này?"

"Mấy ngày hôm trước anh dùng điện thoại này gọi cho hắn, di động đã bị em giữ, có một số việc cần cùng cấp dưới giao phó. Công việc để người khác làm, anh lo lắng. Vừa rồi hắn báo cáo một ít tình huống, đều là tin tức tốt, cho nên anh thật vui."

"Anh nha! Đang nằm ở bệnh viện, còn muốn lo chuyện làm ăn, không biết mệt sao?"

Nghe xong Tần Tường giải thích, Mạn Ny bất đắc dĩ thở dài,

"Quên đi, không nói với anh. Bất quá phải đáp ứng em, trước khi xuất viện, không được xen vào chuyện bang hội nữa."

"Vâng, nghe lời em."

Hiện tại phải đem thương thế tịnh dưỡng tốt, sau đó rời khỏi bệnh viện. Chờ ra viện, hắn có thể về nước. Nam nhân gấp như vậy tìm hắn là sao? Vậy hắn cũng muốn xem nam nhân có bao nhiêu nhớ hắn.