Bùi Ngọc nhắm mắt lại tắm rửa, mặc cho dòng nước ấm chảy từ trên đầu xuống, trượt qua đường nét nhấp nhô và tao nhã, nhỏ xuống theo chiếc cằm tinh xảo của hắn.
Hắn biết gần đây mình quá mức đắm chìm với sự ôm ấp của mẹ, cứ thế làm rối loạn tất cả kế hoạch ban đầu.
Hắn biết mình không nên quá mức trầm mê những thú vui này.
Hắn còn quá trẻ, còn cả một chặng đường dài phải đi, vẫn phải đối mặt với rất nhiều thử thách để trưởng thành, phải đủ nỗ lực để trở nên mạnh mẽ.
Bởi vì có rất ít người giúp đỡ hắn, từ nhỏ Bùi Ngọc đã ý thức được quy tắc trò chơi của đời người: Chỉ có làm không biết mệt, không ngừng đối mặt với nhiều thách thức hơn, mới có thể có vận may tốt dưới tình huống trở thành một giọt nước bị lọc ra kia.
Chỉ cần có thể càng nhiệt tình với “Khó khăn” hơn so với người khác, sẽ dễ dàng hơn khi đạt được ý nguyện của mình —— hắn biết sau khi vượt qua những khó khăn này chính là thế giới rộng lớn hơn.
Cho dù hắn sớm đã được phong thần ở trong mắt bạn bè cùng lứa tuổi, vẫn luôn lo lắng, bởi vì kiến thức tích lũy của hắn còn chưa đủ để thấy cùng một thế giới với cô…… Tuy rằng trên đời này tuyệt đại đa số người có lẽ cũng không thấy được thế giới mà cô có thể thấy, nhưng hắn cũng khát vọng nhìn trộm kết quả so với người khác, giống như hắn nhìn trộm sinh hoạt của cô vậy.
……
Bùi Ngọc tiếp tục gõ latex trong giờ học công khai buổi chiều, chỉnh lý lại phần ghi chép của bài chuyên ngành một lần nữa, vừa mới chỉnh lý xong không bao lâu lại bị nữ sinh bắt chuyện.
“Bùi Ngọc? Người gần đây nổi tiếng ở trên mạng.” Tân sinh viên viện truyền thông Triệu Tư Gia kinh hỉ dùng di động nhanh chóng chụp hình nam sinh ngồi bên cạnh.
“Cái gì?” Bùi Ngọc liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nghi hoặc hỏi.
“Đoạn video ngắn về cuộc phỏng vấn ở trường học sau khi cậu giành được quán quân đã được đăng tải trên mạng Internet.” Triệu Tư Gia nhìn thoáng qua giáo viên ở trên bục giảng đang thao thao bất tuyệt, đè thấp giọng nói.
“Loại chuyện này qua một khoảng thời gian tự nhiên sẽ không ai nhớ được.” Bùi Ngọc không cho là đúng.
“Trái lại cậu rất bình tĩnh…… Trên mạng rất nhiều cô gái cùng với fan cuồng dường như đều đang tìm kiếm thông tin cá nhân của cậu, cậu nên cẩn thận một chút.” Triệu Tư Gia đẩy điện thoại đến tầm mắt hắn cho hắn xem những bình luận hot, “Cậu xem mọi người đều đang bát quái cậu thích kiểu con gái nào…… Nếu trùng hợp tôi đã ngồi ở bên cạnh cậu như vậy, không bằng bát quái một chút?”
“Người như giáo sư Mạc vậy.” Bùi Ngọc nói mà không cần suy nghĩ.
Ở đại học T nhắc đến giáo sư Mạc mọi người ai cũng biết là Mạc Tiệp.
“Lại là giáo sư Mạc à……” Triệu Tư Gia nâng má lắc lắc đầu.
“Lại?” Bùi Ngọc gợi lên sự hứng thú.
“Cậu biết Hà Trạch không? Giáo thảo của đại học T, xuất thân từ OI, học máy tính, lần trước anh ấy thắng liên tiếp 17 trận trong chương trình《Brainstorm》 của Blue Whale TV, rất nổi tiếng.” Triệu Tư Gia bát quái nói.
(*) Brainstorm: trò chơi giải đố vật lí.
“Có chút nghe nói.” Bùi Ngọc suy nghĩ một chút mới nói, nhưng thật ra hắn không có chút ấn tượng nào.
“Thời điểm anh ấy vừa nhập học so với cậu càng nổi tiếng hơn, cậu quá khiêm tốn.” Triệu Tư Gia nói, “Anh ấy rất thích tham gia loại chương trình này. Có một lần người dẫn chương trình hỏi anh ấy thích kiểu con gái nào, anh ấy nói, người như giáo sư Mạc vậy.”
Bùi Ngọc cười khinh thường, vân đạm phong khinh nói: “Không ngờ nữ sinh đại học T các cậu cũng cảm thấy hứng thú đối với những chuyện nhàm chán này.”
(*) Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi (Nguồn: vuonhoacuabachtra.wordpress.com)
“Ơ, học ở đại học T lại không phải là xuất gia làm ni cô, vẫn không thể bát quái một chút sao soái ca?” Triệu Tư Gia cũng khinh thường nhìn lại, “Nam sinh các cậu đối với chúng tớ có hiểu lầm gì…nữ sinh mọt sách ở đại học T cũng chiếm tỉ lệ lớn hơn những nơi khác, ăn chơi trác táng, sinh hoạt cá nhân buông thả cũng không hiếm.”
“Thời điểm năm đó giáo sư Mạc ở đại học T sẽ không như vậy.” Bùi Ngọc chắc chắn nói.
“Giáo sư Mạc đó là không hiểu biết…… Tớ nghe đồn, giáo sư Mạc năm đó chính là phiên bản nữ của Sheldon Cooper, người khác tỏ tình với cô ấy, cô ấy đều nghe không hiểu.” Triệu Tư Gia che miệng cười khanh khách.
Bùi Ngọc rất có hứng thú mà quay đầu nhìn cô: “Nghe không hiểu?”
“Chậc chậc, cậu nhìn xem, cậu cũng không bát quái sao?” Triệu Tư Gia híp mắt tà tà nhìn hắn, “Bình thường có vẻ mặt cao lãnh không dính khói lửa phàm tục, không giả bộ nữa ư?”