Cám Dỗ

Chương 30: Khi Ghen Mẹ Rất Gợi Cảm




“Chuẩn bị bài sao?” Ngay sau đó Mạc Tiệp lại phát ra một nụ cười yêu kiều khác để tra tấn linh hồn.

Nội tâm Bùi Ngọc:??? Từ ngày hôm qua về nhà con vẫn luôn thao mẹ cho tới sáng sớm hôm nay, con chuẩn bị bài hay không chuẩn bị bài trong lòng mẹ không biết sao?

Bùi Ngọc ngước mắt nhìn cô, nháy mắt lại bị nụ cười quỷ dị của cô làm cho da đầu tê dại.

“Thưa cô, Bùi Ngọc vẫn luôn rất thích vật lý, trước kia là đại thần vật lý của trường trung học chúng em, nhất định không phải cố ý đến muộn, cũng chuẩn bị bài rất tốt.” Tiểu nữ sinh bên cạnh thử giải vây cho Bùi Ngọc.

Mấy nữ sinh khác phụ họa.

Mạc Tiệp cười rạng rỡ hơn.

Nội tâm Bùi Ngọc sụp đổ:??? Các cô ấy điên rồi sao lại có thể ở trước mặt “Đại thần” thật nói hắn là đại thần vật lý gì đó! Không cần đổ dầu vào lửa nữa được không……

“Vậy nếu sự chú ý của bạn học Bùi Ngọc còn cao hơn so với giáo viên, tiết học này sẽ để cho bạn học Bùi Ngọc nói một chút về hiểu biết và nhận thức của em đối với môn học này đi.” Mạc Tiệp khoanh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, “Lên đây đi, bục giảng là của em.”

Bùi Ngọc khó có thể tin trợn mắt nhìn cô:??? Đây lại là tình huống gì? Chính cô chưa chuẩn bị bài giảng, còn đem nhiệm vụ dạy học giao cho hắn?

Toàn bộ phòng học nhiệt liệt vang lên tiếng vỗ tay.

Thời điểm Bùi Ngọc cương cứng tại chỗ không biết làm sao, Mạc Tiệp đã khoan thai đi xuống bục giảng, đứng ở bên cạnh hắn.

Hương thơm quen thuộc tỏa ra, sáng nay vẫn là chính tay hắn sấy khô……

Hắn thở dài trong lòng, thỏa hiệp nghĩ: Tính toán một chút, nhìn cô vào đêm đầu đã bị hắn thao bốn lần nên để cho cô ấy nghỉ ngơi cũng phải……

Bùi Ngọc đứng dậy bước lên bục giảng.



Dưới bục lại là một trận tiếng vỗ tay thay nhau vang lên.

Mặt Bùi Ngọc đầy hắc tuyến, đối mặt với bảng đen cầm lấy một viên phấn, viết xuống Schrödinger equation, sau đó nói: “Rất nhiều người có thể không phải chuyên ngành vật lý… Vậy thì tớ sẽ bắt đầu nói một chút về phương trình Schrodinger đơn giản.”

Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua Mạc Tiệp, phát hiện cô đang ngồi ở vị trí của hắn thất thần nghịch máy tính của hắn.

“Ý nghĩa của phương trình Schrödinger ở chỗ trình bày hàm sóng tiến hành biến đổi theo thời gian như thế nào,” Bùi Ngọc vừa nói vừa viết công thức ngay ngắn ở trêи bảng đen, “Bất luận cái gì khả quan trong vật lý cổ điển đều phải trở thành, operator (người điều hành), toán tử được đo lường bằng cơ học lượng tử. Chúng ta biết hàm sóng trong phương trình Schrödinger là véc-tơ trong không gian Hilbert, hàm sóng được chuẩn hóa, nói cách khác hàm sóng được dùng để miêu tả mật độ xác suất trong cơ học lượng tử, đơn giản mà nói chính là lấy véc-tơ thừa đối ngẫu với véc-tơ lại tiến hành vi tích phân trong toàn bộ không gian……”

……

Phòng học rất yên tĩnh, chỉ có lời giảng giải trầm thấp ung dung của hắn đan xen với tiếng phấn viết ma sát vào bảng đen.

Hắn suy ra phương trình Klein-Gordon ở trêи bảng đen trong khi nói: “Đây là quantum field equation (phương trình trường lượng tử) đầu tiên, chúng ta biết, phương trình Schrödinger là phi thuyết tương đối tính, mà phương trình Klein-Gordon là thuyết tương đối tính, mặc dù người sau đưa ra thậm chí sớm hơn. Phương trình Klein-Gordon tồn tại hai vấn đề, một là xác suất âm, một là năng lượng âm…… Năm 1928, Dirac đã tiến hành cải tiến nó, đề xuất mối quan hệ giữa toán tử Hamilton và thành phần động lượng phải là hình thức tương quan tuyến tính, vì thế chúng ta có phương trình Dirac, phương trình này dự đoán phản vật chất lần đầu tiên.”

……

Khi Bùi Ngọc hoàn thành việc suy ra phương trình Dirac, vừa lúc đến thời gian tan học.

Chữ viết của Bùi Ngọc trật tự rõ ràng, ngay ngắn tràn ngập bốn mặt bảng đen, vừa quay đầu lại phát hiện Mạc Tiệp đang hết sức chăm chú nghịch vở ghi chép của hắn, nháy mắt trong lòng có chút tức giận —— tiết học của cô để cho hắn nói, hắn nói đến miệng khô lưỡi khô thì thôi, cô còn không nghe một chút nào…… Mặc dù thực sự cũng không có gì để nghe, nhưng cô không tôn trọng người khác thế này chính là không đúng! Bùi Ngọc tức giận nghĩ, lại không thể xem hắn là người đàn ông đầu tiên của cô tốt xấu gì cũng phải nghiêm túc một chút chứ?

“Lời nói của bạn học Bùi Ngọc không phạm sai lầm gì lớn, nhưng phần lớn đều là hiểu biết của chính em ấy, không chính xác lắm.” Mạc Tiệp để ý sắp hết thời gian, đứng dậy trở lại bục giảng, ánh mắt đại khái lướt nhanh quá trình suy ra công thức trêи bảng đen, “Nhưng đây chính là điều tôi muốn nói, những đứa trẻ vừa mới tốt nghiệp cao trung sẽ vô cùng ham thích với các formula (công thức), có thể các em cho rằng đại học cũng như vậy, học tập các equation (phương trình) khác nhau sau đó suy ra. Thật ra chúng ta muốn suy ra một đáp án nào đó, có thể có các loại điểm xuất phát khác nhau, phương thức khác nhau, nhưng cái này đều không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, tại sao đáp án lại phải như thế này. Khi vào đại học tôi hy vọng mọi người có thể thoát khỏi phương thức tư duy ở cao trung, đầu tiên nên hình thành trực giác và cấu trúc lý luận của mình.”

“Cô giáo quá nghiêm khắc, Bùi Ngọc mới chỉ là sinh viên năm nhất……” Trong phòng học có nữ sinh nhỏ giọng nói thầm.

Bùi Ngọc xưa nay kiêu ngạo, vẫn luôn được giáo viên và bạn học tâng bốc tán dương thành một vị thần sống, hôm nay lại bị nhân vật phản diện điển hình của cô làm phải vất vả giảng bài suốt một tiết, lập tức tức giận đến xanh mặt, vô cùng muốn thao cô.