Mưa mùa hè vô cùng lớn.
Bùi Ngọc đi rất nhanh, dẫm cả lên vũng nước đọng, tuy che ô nhưng cũng bị gió cuốn nước mưa vào người.
Lúc về tới nhà thì cả người đã ướt sũng, anh dứt khoát cởi quần áo ra, chỉ quàng khăn tắm lên vai, vội rửa tay sạch sẽ, thay dép rồi nhanh chóng cầm thuốc đi vào phòng mẹ.
Lúc anh đẩy cửa ra, Mạc Tiệp đang tự an ủi trong chăn.
"Á..." Mạc Tiệp đang cao hứng, không ngờ Bùi Ngọc trở về nhanh như vậy, bị tiếng mở cửa bất thình lình dọa sợ hết hồn, kinh ngạc kêu lên một tiếng, vội khép hai chân lại.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Ngọc trần trụi thân trên đi vào, có thể nhìn thấy rõ ràng cơ bắp tinh xảo, làn da màu lúa mì không chút tì vết, khung xương nở ra hoàn mỹ, giống như chỉ cần thay một bộ quần áo thời thượng là có thể so sánh với người mẫu nam Yohji Yamamoto.
Cô vốn đang cao hứng, nhìn anh như thế ham muốn dâng lên, tiểu huyệt càng ngứa ngáy khó chịu hơn. Cô không ngờ rằng: Rõ ràng Bùi Ngọc nhìn qua là một thiếu niên gầy gò nhưng cởi quần áo ra lại có cơ bắp rắn chắc như vậy. Cô rất muốn sờ cơ bụng của anh.
Bùi Ngọc vừa lau nước mưa trên người vừa đi tới, nhìn cô cuộn mình trong chăn với bộ dạng xuân sắc, trong lòng không còn gì để nói: Làm gì có xử nữ nào sốt cao mà vẫn dâm đãng như thế. Anh lo lắng cho cô như vậy, thế mà cô vẫn còn những ý nghĩ kỳ quái.
"Mẹ, tôi mua thuốc hạ sốt nhét cúc huyệt cho mẹ, cả buổi sáng nay mẹ không ăn gì, uống thuốc sẽ dễ đau dạ dày lắm, như vậy thì tiện hơn." Bùi Ngọc nói rất tự nhiên rồi đá dép bò lên giường, "Mẹ lật người lại đi, tôi nhét vào giúp mẹ."
Nghe vậy Mạc Tiệp xấu hổ tới nỗi mặt đỏ bừng nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn ôm chăn nằm im trên giường để lộ ra cái mông đầy đặn trắng nõn.
"Mẹ cố gắng tách một chân ra đi." Bùi Ngọc nhìn khe hở mông cô, "Thả lỏng một chút..."
Mạc Tiệp nhấc mông lên, tách hai chân ra, cảm thấy cúc huyệt man mát, liền biết nơi tư mật đã hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt anh, không khỏi ngượng ngùng chôn mặt vào trong gối.
Bùi Ngọc dùng hai tay sờ mông cô, cảm thấy cúc huyệt mềm mại non nớt bị nhiệt kế cắm vào có hơi sưng lên, bèn hỏi: "Vừa rồi nhiệt kế cắm vào có làm mẹ bị thương không?"
"Không." Mạc Tiệp bị anh hỏi như vậy, cảm thấy hơi xấu hổ liền nói, "Hay là để mẹ tự làm đi."
"Mẹ cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi làm tiện hơn." Ngữ khí Bùi Ngọc ngoan ngoãn, dùng dâm thủy ở tiểu huyệt ướt nhẹp của cô bôi trơn một chút rồi nhẹ nhàng nhét thuốc vào thật sâu trong cúc huyệt, "Được rồi, mẹ có thấy khó chịu không?"
Mạc Tiệp xấu hổ không nói ra lời được, chỉ lắc đầu một cái.
Bùi Ngọc nghiêng người qua, vén mái tóc dài rối tung của cô lên rồi sờ trán của cô: "Lát nữa là khỏe rồi."
"Tiểu Ngọc, con giúp mẹ xoa người một lát, hạ nhiệt vật lý nhé." Mạc Tiệp vẫn còn có điều lo lắng.
"Dạ, vậy mẹ chờ một lát, tôi đi lấy khăn." Bùi Ngọc nghe lời đáp lại.
"Ngoan." Mạc Tiệp nghĩ tới chuyện lát nữa sẽ được anh lau khắp người, hưng phấn tới nỗi tim đập thình thịch.
Bùi Ngọc tìm vài cái khăn sạch lại múc một chậu nước ấm rồi bưng vào phòng ngủ Mạc Tiệp.
"Hôm nay tôi không làm việc gì cả, ở cùng mẹ thôi, ngộ nhỡ mẹ có khó chịu chỗ nào thì tôi cũng biết kịp thời."
"Tiểu Ngọc thật sự là đứa trẻ ngoan, luôn rất hiểu chuyện." Mạc Tiệp nói xong, trong lòng bất giác cảm thấy chua xót. Đúng vậy, anh vẫn luôn ngoan ngoãn nhưng trong lòng cô lại mang nhiều ý nghĩ xấu như vậy.