Bạch Tiên Nhi nghĩ tới đây lập tức nói tiếp: “Du Nhiên, cậu nói đi dạo cùng với chị Đỗ, là chị Đỗ kia? Trước đó sao lại không nghe cậu nói tới?”
“À, là bạn gái của cậu Thời ở đảo Bali lần trước, tôi với chị ấy mới gặp đã như quen biết từ lâu.” Đường Du Nhiên nói, giọng nói nghe ra đã có chút nhịn không được rồi: “Vậy nên, rốt cuộc là cậu gọi cho tớ có chuyện gì? Không có gì thì tớ muốn ăn tối cùng với chị Đỗ.”
“Vậy tớ có thể chào hỏi chị Đỗ kia vài câu không? Lần trước đi vội quá nên quên mất không chào hỏi người ta.”
Vốn dĩ, Bạch Tiên Nhi cũng không nghĩ Đường Du Nhiên là đang ở cùng với bạn gái mới được yêu thương của cậu Thời.
Bạch Tiên Nhi vừa nói xong, Đường Du Nhiên bên này cũng đưa điện thoại cho Đỗ Yên Nhiên.
Đỗ Yên Nhiên lập tức nói, giọng hơi lạnh nhạt: “Sao thế? Cô Bạch muốn nói gì với tôi?”
Thật sự đúng là giọng của chị Đỗ kia!
Bạch Tiên Nhi lập tức ngây người tại chỗ, trước đó cô ta cho rằng Đường Du Nhiên là cố ý kiếm cớ, nhưng lúc này thật sự nghe được giọng của Đỗ Yên Nhiên, Bạch Tiên Nhi không thể tin được bây giờ hai người họ thật sự là đang ở cùng nhau.
Cô ta không có bằng chứng để phản bác lời của Đường Du Nhiên nói là giả, cho nên cũng đã chứng minh được lời của Đường Du Nhiên nói đều là sự thật.
Lẽ nào quả thật cô ta đã bị con khốn Lý Nhược Tuyết đó gạt?
Cả người Bạch Tiên Nhi như rơi vào hố băng, lòng bàn tay túa ra một đợt mồ hôi lạnh. Cô ta cắn chặt môi, miễn cưỡng duy trì giọng nói bình thường mà cười nhạt nói: “À… Không, không có gì cả. Là muốn hỏi thăm dạo gần đây chị Đỗ có lúc nào rảnh rỗi không, tôi mời chị Đỗ ăn một bữa…”
Bạch Tiên Nhi còn chưa nói xong, Đỗ Yên Nhiên bên kia đã trực tiếp cất giọng lạnh nhạt cắt ngang: “Gần đây không lúc nào rảnh cả, nếu như cô Bạch không có gì quan trọng vậy tôi cúp máy đây!”
Lần này, Bạch Tiên Nhi xấu hổ tới mức cả nụ cười gượng trên khuôn mặt cũng không giữ được nữa.
Đỗ Yên Nhiên thấy Bạch Tiên Nhi không nói gì nữa bèn lập tức cúp máy.
Vừa cúp xong, Khâu Thiếu Trạch bên này đã cất giọng đầy mỉa mai nói: “Bạch Tiên Nhi, cô làm loạn đủ chưa vậy? Chiều hôm nay, mặt mũi của tôi đều đã bị cô làm mất sạch rồi!”
Khâu Thiếu Trạch mặt đen như đít nồi, nhìn Bạch Tiên Nhi bằng ánh mắt ngập tràn chán ghét.
Bị người kia nhìn như thế, Bạch Tiên Nhi cảm thấy cả người ớn lạnh, lập tức uất ức rơi nước mắt nói: “Thiếu Trạch, không phải như vậy… Em… Em…”
“Bạch Tiên Nhi, cô còn gì để nói nữa, câm miệng đi! Bây giờ tôi chẳng muốn nghe giọng nói của cô nữa! Cô thật sự là làm tôi quá thất vọng.” Khâu Thiếu Trạch trút hết nỗi oán giận vì ăn hai cú đánh đó của giám đốc Lý lên người Bạch Tiên Nhi.
Càng thấy Bạch Tiên Nhi, anh ta lại càng cảm thấy chán ghét.
Nếu không phải do Bạch Tiên Nhi nói nhảm nhí, sao anh ta có thể bị giám đốc Lý đánh được, càng sẽ không đắc tội tới người ta.
Có Bạch Tiên Nhi làm nền như thế, Khâu Thiếu Trạch càng cảm thấy Đường Du Nhiên vẫn tốt hơn.
Khâu Thiếu Trạch cũng không có nghi ngờ gì về chuyện Đường Du Nhiên đi dạo phố cùng với Đỗ Yên Nhiên. Vốn dĩ trước đó anh ta là vì nghe mấy lời nói kia của Bạch Tiên Nhi nên có chút nghi ngờ Đường Du Nhiên, nhưng sau khi Bạch Tiên Nhi gọi xong cú điện thoại đó thì toàn bộ sự nghi ngờ kia đều đã được dập tắt hoàn toàn.
Không thể nào có chuyện chị Đỗ kia đi giúp đỡ Đường Du Nhiên mà lừa anh ta cả.
Dù sao chị Đỗ kia không quen biết với Đường Du Nhiên được bao lâu, lại còn là bạn gái mới được cậu Thời yêu thương, hoàn toàn không cần làm mấy chuyện đó làm gì.
Khâu Thiếu Trạch hung hăng gạt tay Bạch Tiên Nhi đang nắm chặt góc áo của mình ra.
Bạch Tiên Nhi chới với ngã phịch xuống đất, người kia lại không nhìn cô ta lấy một cái. Anh ta nhanh chân đi ra khỏi khách sạn, lên xe đi về hướng biệt thự nhà họ Đường.
Bạch Tiên Nhi bất lực ngồi trên đất, nước mắt không kìm được mà tuôn ra, mười đầu ngón tay siết chặt thành nắm đấm, trong lòng tự hỏi tại sao lại như vậy?
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Rõ ràng kế hoạch của cô ta không phải đã thành công rồi sao? Đường Du Nhiên đáng chết, tất cả đều là tại con nhỏ Đường Du Nhiên đáng chết đó.
Bây giờ, Khâu Thiếu Trạch nhất định là rất hận cô ta rồi.
Tại sao lại như vậy, kế hoạch của cô ta chính là một mũi tên trúng ba đích. Nhưng kết quả lại đắc tội với giám đốc Lý, khoản tiền cho vay đó cũng hết hiệu lực, chân của cô ta còn bị thương, bây giờ lại còn chọc cho Khâu Thiếu Trạch chán ghét!
Bạch Tiên Nhi cắn môi, sắc mặt sa sút cố chống tay trên đất mà đứng dậy. Cô ta lau khô nước mắt, khập khễnh đến khổ sở mà đi xuống lối đi bộ bắt một chiếc xe taxi.
Vừa mới chọc Khâu Thiếu Trạch tức giận như thế, Bạch Tiên Nhi cũng không dám về nhà lúc này. Huống hồ mắt cá chân của cô ta còn bị trẹo đã sưng vù lên cả rồi, đến mức chạm nhẹ chân trên đất cũng đau đến thấu xương, Bạch Tiên Nhi đành phải đi bệnh viện khám chân trước.
Cùng lúc đó ở phía bên này, trong biệt thự Đế Đình giữa núi của Thời Ngọc Thao. Đỗ Yên Nhiên cúp máy xong lập tức trả điện thoại di động cho Đường Du Nhiên, người hiện tại đang nằm trên giường với khuôn mặt đỏ đến bất thường kia, sau đó lập tức nhanh trí mà rời khỏi phòng.
Bên giường, Thời Ngọc Thao lo lắng chau mày nhìn về phía người bạn thân kiêm luôn bác sĩ riêng là Tô Diệc Thanh đang mặc áo blouse trắng kia, nói thẳng: “Tô Diệc Thanh, hiện tại cô ấy thế nào rồi?”
Tô Diệc Thanh cũng cau chặt mày, đưa mắt nhìn Đường Du Nhiên đang run rẩy trên giường, sau lại nhìn sang Thời Ngọc Thao nói: “Vừa mới tiêm cho cô ấy một mũi rồi, nhưng mà tác dụng của thuốc quá mạnh, một mũi tiêm này không có hiệu quả gì nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô ấy cũng sẽ rất khó chịu, thật ra biện pháp cuối cùng chính là cậu giúp cô ấy giải tỏa đi.”
“Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.” Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, Tô Diệc Thanh đã gật đầu cầm hộp thuốc nhanh chóng rời đi.
Nửa tiếng trước ở trong phòng của khách sạn Quân Di, lúc Đường Du Nhiên gần như là tuyệt vọng bị giám đốc Lý đè dưới thân, cửa phòng khách sạn lại bị người ở bên ngoài đá sầm một tiếng bật ra ngoài.
Âm thanh vang dội đó khiến giám đốc Lý sợ hết hồn, mặt mày tái xanh, lập tức dời ánh mắt nhìn sang phía cửa phòng. Bất cứ ai bị chen ngang vào thời khắc này đều sẽ không có sắc mặt tốt được.
Kết quả, giám đốc Lý còn chưa kịp thấy rõ người tới là ai đã bị ăn một cú vào mặt.
Sức mạnh này rất lớn, giám đốc Lý bị đánh đến ngã lăn ra đất.
Cơ thể mập mạp của giám đốc Lý nặng nề tiếp đất nghe huỵch một tiếng, ông ta vừa sợ vừa đau, lại không ngừng gào thét: “Ui cha… Ây da… Má! Lọt tròng té nổ mắt mới dám đánh ông đây, ông đây không bỏ qua cho mày đâu!”
Giám đốc Lý dùng cả tay chân chuẩn bị bò dậy, kết quả còn chưa kịp bò lên đã bị giáng thêm một cú nặng nề khác, lần nữa bị đạp lăn ra đất. Lần này, giám đốc Lý hết bò dậy nổi rồi.
“Má! Lần này ông đây không bỏ qua cho mày đâu!”
Giám đốc Lý giận tới hai mắt hằn lên tơ máu, trừng mắt nhìn sang. Lần này cuối cùng cũng nhìn thấy rõ vóc dáng của người kia.
Chỉ là khoảnh khắc nhìn thấy được người kia, giám đốc Lý cũng hoàn toàn suy sụp rồi.
Người tới đó không ai khác, chính là người có quyền thế ngút trời ở Diệu Thành này, Thời Ngọc Thao!
Thời Ngọc Thao vừa đạp cửa phòng đã thấy Đường Du Nhiên trong trạng thái quần áo xộc xệch, đang bị giám đốc Lý trong trạng thái lõa thể đó đè ở dưới thân.