Cám Dỗ Ngoại Tình

Chương 45: Trúng Kế




Chỉ thấy Đường Du Nhiên cầm ấm trà bên cạnh lên tự rót cho mình một tách trà một lần nữa, nâng tách trà về phía giám đốc Lý, lễ phép cười nói: “Giám đốc Lý, thật xin lỗi, tôi không thể uống rượu, cho nên đành lấy trà thay rượu kính giám đốc Lý một ly vậy.”

Giám đốc Lý không nghĩ tới Đường Du Nhiên không biết điều như vậy, lại làm ra hành động như thế, sắc mặt tức khắc trở nên cứng đờ.

Lông mày nhíu lại tưởng như có chút khó chịu, nhưng khi nhìn đến gương mặt xinh đẹp của Đường Du Nhiên, giám đốc Lý cố đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, người đẹp thường có chút kiêu ngạo, khó thu phục một chút cũng là điều dễ hiểu.

Càng khó thu phục lại càng thú vị!

Giám đốc Lý cầm ly rượu, nhìn Đường Du Nhiên cười nói: “Cô Đường , đây là rượu vang đỏ, độ mạnh của rượu không cao, cô uống một chút cũng không sao đâu.”

Đường Du Nhiên mỉm cười nhưng trên tay cô vẫn cầm tách trà: “Giám đốc Lý, thực ngại quá, tôi bị dị ứng với rượu, mong giám đốc Lý thứ lỗi cho.”

Đường Du Nhiên không phải kẻ ngốc, dị ứng với rượu cùng lắm cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Vẻ mặt của giám đốc Lý nhìn buồn nôn thế kia, Đường Du Nhiên nào dám động đến rượu. Ngày thường cô vốn dĩ rất ít uống rượu, hơn nữa tửu lượng của cô cũng không cao, uống say rất dễ gặp nguy hiểm.

Giám đốc Lý lập tức nhíu mày sâu thêm vài phần, dị ứng với rượu thực sự là một lý do chính đáng, cũng đã nói đến như vậy rồi, giám đốc Lý sao còn có thể không biết xấu hổ tiếp tục khuyên Đường Du Nhiên uống rượu.

Trên mặt miễn cưỡng tươi cười với Đường Du Nhiên, chạm ly, giám đốc Lý uống rượu xong thì Đường Du Nhiên cũng nâng tách trà uống cạn.

Nhìn thấy sắc mặt của giám đốc Lý càng ngày càng khó coi, Lý Nhược Tuyết ngồi một bên tức thì nóng giận trong lòng.

Lý Nhược Tuyết như thế nào cũng không nghĩ tới Đường Du Nhiên sẽ không biết điều như vậy.

Giám đốc Lý đã tự mình mời rượu cô ta, vậy mà cô ta còn dám từ chối.

Lỡ như thực sự chọc giận giám đốc Lý, khoản đầu tư này sẽ bị ngâm nước nóng, Lý Nhược Tuyết nghĩ cũng không cần nghĩ, sau khi trở về cô ta nhất định sẽ bị Bạch Tiên Nhi trực tiếp đuổi việc mất.

Không được! Cô ta muốn giữ được công việc của mình, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được.

Nghĩ như vậy, Lý Nhược Tuyết nhìn giám đốc Lý vội cười, nâng chén rượu lên trước mặt, chủ động nói với giám đốc Lý: “Nào, giám đốc Lý, tôi kính ngài một ly.”

Giám đốc Lý thấy Lý Nhược Tuyết nói như vậy, lúc này sắc mặt mới tốt lên một chút.

Lý Nhược Tuyết lại chủ động nói về những đề tài mà giám đốc Lý hứng thú, bầu không khí trên bàn cuối cùng cũng trở nên dễ chịu hơn.

Ánh mắt giám đốc Lý lại nhìn về phía Đường Du Nhiên, chủ động cùng Đường Du Nhiên trò chuyện.

Xuất phát từ phép lễ độ bởi gia giáo tốt đẹp, cho dù trong lòng Đường Du Nhiên có không thích vị giám đốc Lý này như thế nào, nhưng khi giám đốc Lý nói chuyện với cô, cô cũng lễ phép trả lời lại.

Phần lớn là giám đốc Lý nói một câu, Đường Du Nhiên đáp một câu.

Ngồi một bên nhìn thấy Đường Du Nhiên cảnh giác cao như vậy, lại không chịu uống rượu, trong lòng Lý Nhược Tuyết cũng không khỏi sốt ruột.

Cứ tiếp tục như vậy thì đến bao giờ mới xong!

Cô ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà Bạch Tiên Nhi đã giao cho cô ta.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Lý Nhược Tuyết liền rơi xuống tách trà trong tay Đường Du Nhiên.

Đúng rồi! Tuy rằng Đường Du Nhiên không chịu uống rượu, nhưng cô ta lại uống trà!

Lý Nhược Tuyết đột nhiên nảy ra một ý định, thừa dịp giám đốc Lý và Đường Du Nhiên đang nói chuyện, không chú ý đến cô ta bên này, Lý Nhược Tuyết mặt không biến sắc vội vàng xoay bàn tròn một chút, chuyển ấm trà về phía mình, nhanh chóng cầm lấy ấm trà để xuống dưới bàn.

Tay còn lại lặng lẽ lấy từ trong túi áo ra một túi bột phấn màu trắng không rõ nguồn gốc, Lý Nhược Tuyết khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhanh chóng nhấc nắp ấm trà lên, vội vàng rắc toàn bộ bột phấn màu trắng vào trong, sau đó lắc lắc ấm trà. Nhìn thấy tất cả bột phấn trắng đã tan vào trong nước không còn nhìn thấy gì nữa, lúc này trong lòng Lý Nhược Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta thản nhiên cầm ấm trà lên tự rót cho mình nửa ly, sau đó lại đặt ấm trà lên bàn xoay.

Động tác của Lý Nhược Tuyết rất nhanh, Đường Du Nhiên ngồi bên cạnh căn bản không chú ý tới động tác nhỏ này của Lý Nhược Tuyết.

Ngược lại, giám đốc Lý ngồi đối diện với Lý Nhược Tuyết đã nhìn thấy toàn bộ hành động của cô ta.

Sau khi làm xong, Lý Nhược Tuyết ái muội liếc nhìn Đường Du Nhiên, sau đó lại mỉm cười với giám đốc Lý.

Giám đốc Lý vốn dĩ là một con cáo già, ông ta lập tức hiểu được ý đồ của Lý Nhược Tuyết, nụ cười trên mặt đột nhiên trở nên sâu hơn.

Vốn dĩ vừa rồi trong lòng giám đốc Lý còn đang buồn phiền vì Đường Du Nhiên khó thu phục, lại không chịu uống rượu, không phải là loại người tuỳ tiện giống như Bạch Tiên Nhi, cũng không thể dùng sức mạnh cưỡng ép được.

Không phải Giám đốc Lý không dám sử dụng sức mạnh, chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy mà bị cưỡng ép, mùi vị nhất định sẽ không tuyệt nữa.

Bạch Tiên Nhi là một người mưu mô xảo quyệt! Nếu ông ta đoán không sai, thứ mà Lý Nhược Tuyết mới cho thêm vào ấm trà chính là thuốc mê, hơn nữa đoán chừng đây là mưu kế của Bạch Tiên Nhi. Bằng không Lý Nhược Tuyết sao có gan dám làm ra loại chuyện này.

Người ta đã âm thầm đưa một báu vật như Đường Du Nhiên đến miệng ông ta rồi, nếu giám đốc Lý còn không nhận nữa thì ông ta còn là đàn ông sao?

Nghĩ vậy, giám đốc Lý vui vẻ hướng về phía Đường Du Nhiên cười to, ánh mắt càng không đứng đắn. Ông ta đột nhiên vươn tay tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, thản nhiên giơ ly rượu về phía Đường Du Nhiên, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Cô Đường, tôi biết cô đến đây để tìm kiếm đầu tư, như vậy đi, chúng ta cũng đừng tiếp tục vòng vo nữa, nếu cô Đường muốn tôi ký vào hợp đồng kia, vậy cô hãy kính tôi ba ly trà đi.”

“Khi nào uống hết ba ly trà, tôi sẽ đích thân ký tên vào hợp đồng cho cô Đường.”

Đường Du Nhiên trong lòng có chút kinh ngạc khi nghe giám đốc Lý nói, cô còn nghĩ giám đốc Lý sẽ làm khó các cô thêm nữa, không thể nào đồng ý ký tên vào hợp đồng nhanh như vậy. Không nghĩ tới yêu cầu của giám đốc Lý lại đơn giản như thế.

Không cần phải uống rượu, chỉ cần uống ba ly trà thì tốt rồi.

Tuy rằng Đường Du Nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, sự tình không thể đơn giản như vậy, nhưng trà kia cô vừa mới uống qua, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Nói không chừng có lẽ thực sự cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Nghĩ vậy, Đường Du Nhiên cầm ấm trà lên tự rót cho mình đầy một ly trà, cô giơ ly trà về phía giám đốc Lý nói: “Cảm ơn giám đốc Lý, nếu ngài đã sảng khoái như vậy, tôi xin kính giám đốc Lý ba ly trà!”

Nói xong, Đường Du Nhiên uống một hơi hết ba ly trà.

Lý Nhược Tuyết đứng một bên nhìn Đường Du Nhiên uống hết cả ba ly trà kia, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cùng giám đốc Lý ở đối diện nhìn nhau một cái, hai người không hẹn mà cùng mỉm cười.

Ánh mắt giám đốc Lý nhìn chằm chằm vào Đường Du Nhiên càng thêm càn rỡ, đôi mắt nhỏ tí bị mỡ chèn ép thành một khe rãnh mê đắm nhìn vào cơ thể của Đường Du Nhiên, vui vẻ cười nói: “Tốt, nếu cô Đường đã sảng khoái như vậy, hợp đồng này tôi sẽ ký.”

Lý Nhược Tuyết thấy thế vội vàng lấy hợp đồng từ trong túi của mình ra, thận trọng đưa đến trước mặt giám đốc Lý, sau đó đưa cho giám đốc Lý một cây bút máy để ký tên.

Giám đốc Lý nhận lấy hợp đồng và bút máy, không chút do dự đặt bút ký tên của mình vào.

Nhìn thấy giám đốc Lý cuối cùng cũng đã ký tên, trong lòng Đường Du Nhiên và Lý Nhược Tuyết đều thở phào nhẹ nhõm.