Quý Viêm Phong vẫn luôn không rời khỏi phòng bệnh, ở cùng với Đường Du Nhiên hơn hai tiếng.
Trong lúc đó Thời Ngọc Thao có gọi điện thoại đến, Quý Viêm Phong thấy trạng thái Đường Du Nhiên hiện tại hẳn cũng không muốn nói chuyện với Thời Ngọc Thao, nên đi ra ngoài giường bệnh bắt máy.
Quý Viêm Phong giấu chuyện Đường Du Nhiên có thai, chỉ đơn giản nói với Thời Ngọc Thao bây giờ Đường Du Nhiên đã không sao rồi, bây giờ đã ngủ rồi tắt máy.
Thật ra Đường Du Nhiên không có ngủ, lúc Quý Viêm Phong về đến phòng bệnh thấy sắc mặt Đường Du Nhiên vẫn tái nhợt, dáng vẻ tinh thần cũng không tốt lắm, lập tức lo lắng nhíu mày.
Hơi không yên tâm nhìn Đường Du Nhiên nói: “Du Nhiên, anh liên hệ với bác sĩ giúp em chuyển viện nhé.”
Trong lòng Quý Viêm Phong vẫn rất không yên tâm, mặc dù trình độ của bệnh viện này không tệ, nhưng mà cho cùng chỉ là một bệnh viện nhỏ ở ngoại ô phía Đông, Quý Viêm Phong vẫn muốn chuyển Đường Du Nhiên đến một bệnh viện giỏi nhất thành phố Diệu Thành, bệnh viện bên đó Quý Viêm Phong có bạn học làm chủ nhiệm phụ khoa, làm việc càng tiện hơn, huống hồ bệnh viện giỏi nhất thành phố không chỉ có trình độ chuyên nghiệp của bác sĩ mà điều kiện cũng tốt hơn bên này.
Đường Du Nhiên chuyển viện qua đó, trong lòng Quý Viêm Phong cũng yên tâm hơn.
Đường Du Nhiên vốn muốn nói không cần đâu, bản thân cô lười di chuyển, nhưng mà Quý Viêm Phong kiên trì, Đường Du Nhiên nói không lại Quý Viêm Phong bèn nghe theo Quý Viêm Phong.
Quý Viêm Phong lập tức gọi điện cho người bạn trung học làm chủ nhiệm phụ khoa bên bệnh viện giỏi nhất thành phố.
Quý Viêm Phong chơi rất thân với bạn học nữ kia, năm đó sau khi Quý Viêm Phong ra nước ngoài vẫn luôn giữ liên lạc với cô ấy.
Quý Viêm Phong vừa gọi điện rất nhanh đã sắp xếp mọi việc ổn.
Vì để phòng ngừa giữa đường cơ thể Đường Du Nhiên xảy ra tình huống gì, Quý Viêm Phong trực tiếp bảo bệnh viện bên này cử xe cứu hộ đưa Đường Du Nhiên qua đó.
Trên xe cứu hộ còn có hai bác sĩ rất chuyên nghiệp đi theo.
Bây giờ mặc dù cơ thể Đường Du Nhiên vẫn rất yếu, nhưng mà lúc trước đã nghỉ ngơi một lúc, lại có bác sĩ chuyên nghiệp theo, cả đường cũng xem như rất thuận lợi chuyển đến bệnh viện giỏi nhất thành phố.
Quý Viêm Phong sớm đã gọi điện bên trong đã sắp xếp tất cả thỏa đáng.
Đường Du Nhiên nằm trên giường đẩy vừa vào bệnh viện giỏi nhất thành phố thì bị đưa vào phòng bệnh vip đơn.
Mà hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao không biết rằng, sau khi Đường Du Nhiên được đẩy vào phòng bệnh vip đơn, An Lâm vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật dưới lầu vừa vặn được đưa vào trong phòng bệnh vip đơn sát vách Đường Du Nhiên.
Đi theo An Lâm vào còn có Thời Ngọc Thao.
Bạn học chủ nhiệm phụ khoa của Quý Viêm Phong rất nhanh đã đến cùng với mấy bác sĩ giáo sư khác, làm kiểm tra toàn thân hệ thống cho Đường Du Nhiên trước.
Sau khi xác nhận Đường Du Nhiên và cái thai trong bụng không có gì đáng ngại, rồi lại dặn dò Quý Viêm Phong một vài chuyện cần chú ý khi chăm sóc Đường Du Nhiên bây giờ.
Quý Viêm Phong tỉ mỉ nhớ kỹ những chuyện cần chú ý này trong lòng.
Cuối cùng, bạn học kia của Quý Viêm Phong lại thương lượng một phen với bác sĩ giáo sư rồi nhìn Đường Du Nhiên và Quý Viêm Phong nói: “Ý của tôi và giáo sư là bây giờ cơ thể của cô Đường vẫn rất yếu, thai nhi cũng rất yếu, cho nên tốt nhất vẫn nên tiêm một số chất dinh dưỡng và ổn định thai nhi trước.”
Chưa đợi Đường Du Nhiên bày tỏ thái độ, Quý Viêm Phong đã gật đầu với bạn học của mình: “Được, cứ làm theo cậu nói đi.”
“Được, vậy tôi đi phối thuốc trước, lát nữa y tá trưởng sẽ lấy thuốc đến.” Sau khi nói xong chủ nhiệm phụ khoa đó bèn rời khỏi phòng trước.
Chưa bao lâu sau một y tá trưởng mặc áo blu cầm bình truyền thuốc vào phòng.
Động tác vô cùng quen thuộc nhanh nhẹn tiêm cho Đường Du Nhiên, gắn ống thuốc vào cho Đường Du Nhiên rồi mới nói với Quý Viêm Phong canh chừng bên cạnh Quý Viêm Phong nói: “Thưa anh nếu truyền thuốc xong anh cứ bấm chuông là được.”
Quý Viêm Phong gật đầu cảm ơn.
Y tá trưởng bèn đẩy cửa phòng ra ngoài.
Y tá trưởng vừa đi ra ngoài, cửa phòng của phòng bệnh còn chưa kịp đóng, vừa vặn đụng phải một y tá khác đi ra từ phòng bệnh cách vách.
Cửa phòng không đóng, Đường Du Nhiên nằm trên giường vừa vặn đối diện với cửa phòng, vừa ngước mặt là có thể dễ dàng nhìn vẻ mặt kỳ lạ của một y tá khác nói với y tá này ngoài cửa: “Ai da, tôi vừa thay thuốc cho bệnh nhân bên trong này! Trời ơi, thật sự là đại minh tinh An Lâm đó!”
“Nhưng mà anh soái ca bên cạnh An Lâm là ai nhỉ? Thật sự trông rất đẹp trai, hơn nửa rất xứng đôi với An Lâm, đoán chừng là bạn trai của An Lâm đó, chăm sóc An Lâm rất chu đáo!”
“Đừng nói nữa! Đời tư của bệnh nhân cô thảo luận ở đây làm gì!” Y tá trưởng trừng mắt nhìn y tá kia, y tá kia lập tức ngậm miệng, nhún vai vội vàng cùng y tá trưởng rời khỏi.
Cửa phòng bệnh của Đường Du Nhiên cũng lập tức được y tá trưởng rời đi kia đóng lại.
Ánh mắt Đường Du Nhiên ngơ ngác nhìn cửa phòng bệnh đã được đóng lại, thân thể cứng đờ nằm trên giường, cho dù lúc nãy giọng cô y tá nói chuyện đã rất nhỏ, nhưng mà vẫn bị Đường Du Nhiên tai thính nghe rõ ràng.
Đường Du Nhiên không ngờ lại trùng hợp vậy, vừa chuyển viện đã chuyển đến cách vách An Lâm rồi.
Quả nhiên giống như cô đoán, bây giờ An Lâm đã được Thời Ngọc Thao cứu ra, nhất thời có việc mà Thời Ngọc Thao nói với Quý Viêm Phong sợ cũng chỉ là muốn ở bên An Lâm mà thôi.
Đường Du Nhiên nghĩ mà trong lòng đau đớn, mười ngón buông bên người nhịn không được nắm chặt ra giường.
Tim thật đau! Thật sự rất đau…
Đường Du Nhiên nhanh chóng rũ mắt, che giấu đi hốc mắt đã sưng đỏ lên.
Quý Viêm Phong bên cạnh nhìn dáng vẻ này của Đường Du Nhiên lập tức nhíu mày.
Đối thoại khi nãy của hai y tá Quý Viêm Phong cũng nghe thấy rồi, bây giờ nhìn dáng vẻ buồn bực khó chịu của Đường Du Nhiên, lửa giận trong lòng càng mạnh!
Thời Ngọc Thao đáng chết, trêu chọc Đường Du Nhiên lại không đối xử tử tế với cô!
Quý Viêm Phong tức giận đứng bật dậy, nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, em đừng khó chịu! Anh sẽ đi tìm tên khốn Thời Ngọc Thao kia tới đây! Để cậu ta giải thích rõ ràng với em!”
Lời vừa dứt, Quý Viêm Phong bèn bước chân ra ngoài phòng, chỉ là Quý Viêm Phong chưa ra khỏi phòng, giọng nói yếu ớt của Đường Du Nhiên vang lên: “Đợi đã, Viêm Phong!”
Nghe thấy âm thanh yếu ớt của Đường Du Nhiên, Quý Viêm Phong đau lòng chỉ đành dừng chân, vừa đi đến bên cạnh Đường Du Nhiên liền bị Đường Du Nhiên vươn tay nắm lấy áo.
Đường Du Nhiên lắc đầu với Quý Viêm Phong, đôi mắt hơi đỏ nói: “Viên Phong, anh đừng đi tìm anh ấy nữa.”
Quý Viêm Phong thấy Đường Du Nhiên nhíu chặt mày, tức giận vừa định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói yếu ớt của Đường Du Nhiên nói tiếp: “Viêm Phong, em muốn đích thân đi gặp một chút.”
Quý Viêm Phong nghe Đường Du Nhiên nói thì nhíu mày: “Du Nhiên, bây giờ cơ thể em vẫn rất yếu, bác sĩ bảo bây giờ tốt nhất em nên nằm trên giường nghỉ ngơi.”
“Em muốn gặp, anh đi gọi thẳng Thời Ngọc Thao qua đây!”
“Không cần.” Đường Du Nhiên vô cùng cố chấp lắc đầu với Quý Viêm Phong.
“Bây giờ cơ thể em đã không còn gì đáng ngại nữa, chỉ là đi bộ mấy bước thôi, không sao đâu.” Ánh mắt Đường Du Nhiên gắt gao nhìn Quý Viêm Phong, vô cùng kiên trì.
Quý Viêm Phong nhìn Đường Du Nhiên không thể nào từ chối, chỉ đành lạnh mặt nhìn Đường Du Nhiên nói: “Em đợi một chút.”
Nói xong không đợi Đường Du Nhiên lên tiếng, Quý Viêm Phong đã kéo cửa phòng cất bước ra ngoài.
Qua mười phút, Quý Viêm Phong mới quay về, nhưng mà còn đem về thêm xe lăng.
Thì ra Quý Viêm Phong vừa ra ngoài đi mượn xe lăng, mặc dù chỉ đi bộ mấy bước, nhưng anh ta vẫn không yên tâm Đường Du Nhiên.
Đẩy xe lăng tới bên giường Đường Du Nhiên, Quý Viêm Phong nhẹ nhàng đỡ Đường Du Nhiên từ trên giường dậy, rồi dìu Đường Du Nhiên ngồi xuống xe lăng, một tay cầm bình thuốc truyền cho Đường Du Nhiên, một tay đẩy Đường Du Nhiên ra khỏi phòng.
An Lâm ở trong phòng cách vách với Đường Du Nhiên, chỉ đi vài bước, Quý Viêm Phong đã đẩy Đường Du Nhiên tới cửa phòng An Lâm.
Cửa phòng bệnh đóng chặt, Quý Viêm Phong đang chuẩn bị vươn tay gõ cửa, đã thấy Đường Du Nhiên lắc đầu với anh ta.
Quý Viêm Phong chỉ đành đưa tay về, theo ánh mắt Đường Du Nhiên nhìn vào trong, chỉ thấy ánh mắt Đường Du Nhiên nhìn về phía cửa sổ phòng bệnh.
Tuy cửa sổ đóng chặt, nhưng mà người bên trong quên kéo rèm, thời điểm từ góc nhìn cửa sổ của Đường Du Nhiên và Quý Viêm Phong nhìn vào vừa hay đối diện giường bệnh, mà người trên giường bệnh lại không nhìn thấy Đường Du Nhiên và Quý Viêm Phong.
Nhìn thấy một màn bên trong phòng bệnh, toàn thân Đường Du Nhiên cứng đờ, mười ngón rũ bên người không khống chế được nắm chặt, khoảnh khắc này, Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy tim của mình như rơi vào vực sâu đáy cốc lạnh lẽo vậy.
Thật sự rất đau, đau như chết đi vậy.
Đôi mắt không khống chế được nháy mắt đã sưng đỏ lên, trong hốc mắt nhanh chóng ẩm ướt.
Lúc bị người ta bắt cóc Đường Du Nhiên không khóc, lúc bị người ta đá trúng bụng đau chết đi sống lại Đường Du Nhiên cũng không khóc, nhưng bây giờ Đường Du Nhiên lại rất muốn khóc.
Nếu không phải Đường Du Nhiên gắt gao cắn chặt môi, liều mạng nhẫn nhịn, sợ là nước mắt sớm đã ứa ra rồi!
Chỉ thấy trong phòng bệnh, An Lâm trên giường bệnh đang khóc rất kiều diễm ôm chặt Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao không những không đẩy An Lâm ra, để mặc An Lâm dựa vào lòng anh, ngược lại còn vươn tay vỗ nhẹ lên lưng An Lâm như an ủi, dịu dàng dỗ dành.
Một chút mất kiên nhẫn trên mặt Thời Ngọc Thao cũng không có, vẻ mặt áy náy kia lọt vào mắt Đường Du Nhiên như đau lòng cho An Lâm vậy.
Đường Du Nhiên gắt gao cắn chặt môi, móng tay bấu vào lòng bàn tay giống nhau không cảm giác được đau vậy.
Quả nhiên, chỉ có tận mắt nhìn thấy, Đường Du Nhiên cuối cùng cũng tin trong lòng Thời Ngọc Thao sợ là vốn đã không có cô.
Hoặc là cũng từng có một lúc ngắn ngủi, nhưng mà chuyện lần này sợ là cuối cùng cũng khiến cho Thời Ngọc Thao hiểu rõ người anh yêu thật sự là ai rồi.
Nghĩ thôi cũng không kiên nhẫn được nữa, nước mắt trong hốc mắt tràn ra.
Quý Viêm Phong ở bên cạnh thấy Đường Du Nhiên đã khóc, trong lòng thắt lại, sắc mặt lạnh đi, trực tiếp đẩy vào cửa phòng bệnh đóng chặt.