Khi Thời Ngọc Thao nhận được điện thoại anh đang trên đường đến bệnh viện gần ngoại thành phía Đông nhất, còn nửa tiếng đồng hồ nữa là có thể đến bệnh viện gặp Đường Du Nhiên người mà anh luôn nhung nhớ.
Thời Ngọc Thao siết chặt tay lái, lòng bàn tay anh đổ mồ hôi, anh lại nhấn ga xe phóng nhanh hơn, ngay sau đó bầu không khí yên tĩnh trong xe bị tiếng chuông điện thoại chói tai phá vỡ.
Nghe thấy vậy Thời Ngọc Thao lập tức nhíu mày, anh cầm điện thoại để sang một bên rồi liếc nhìn màn hình, là người phụ trách cứu An Lâm gọi đến.
Thời Ngọc Thao nhìn rồi nhíu mày, ấn nút trả lời, vừa đưa điện thoại lên tai thì nghe thấy giọng nói vội vã trong điện thoại: “Cậu Thời, không hay rồi! Cô An Lâm trúng đạn rồi! Vết thương rất nghiêm trọng bây giờ đã gọi xe cứu thương và đang trên đường đến bệnh viện số một của thành phố, nhưng bác sĩ nói rằng lần này chỉ sợ cô An Lâm lành ít dữ nhiều…”
Thời Ngọc Thao nghe thấy vậy cau có mặt mày, anh nghiến chặt môi nhìn con đường trước mặt, bây giờ nếu anh tiếp tục lái xe về phía trước thì sẽ nhanh chóng có thể đến bệnh viện mà Đường Du Nhiên đang nằm.
Bệnh viện mà An Lâm được đưa đến nằm ở trung tâm thành phố là hướng ngược lại.
Thời Ngọc Thao vốn nghĩ rằng Aker sẽ không làm hại An Lâm nhưng không ngờ Aker lại điên cuồng đến mức thực sự đã bắn An Lâm!
Sắc mặt Thời Ngọc Thao rất khó coi, trong lòng không khỏi cảm thấy có lỗi vô cùng, trong lòng anh rất rõ An Lâm bị trúng đạn nguy hiểm đến tính mạng là do cuối cùng anh đã chọn An Lâm chứ không phải Đường Du Nhiên.
Vì vậy Aker mới làm như vậy với An lâm.
Bởi vì sự ích kỷ của mình anh đã hại An Lâm, sao trong lòng Thời Ngọc Thao có thể thấy thản nhiên được, chưa kể An Lâm từng có ơn cứu mạng anh mà bây giờ anh lại vì sự ích kỷ của bản thân mà bỏ lại An Lâm không lo để đi gặp Đường Du Nhiên. Nếu như An Lâm xảy ra chuyện thì Thời Ngọc Thao thực sự sẽ sống trong ân hận cả đời.
Ánh mắt Thời Ngọc Thao nặng trĩu, anh bắt buộc phải đến bệnh viện bên đó canh chừng còn về Du Nhiên, chắc Du Nhiên chỉ bị thương nhẹ lại có Quý Viêm Phong ở bên cạnh anh ta nhất định sẽ không để Du Nhiên xảy ra chuyện.
Khi nào An Lâm không còn đáng ngại anh sẽ lập tức chạy đến chỗ Du Nhiên và giải thích rõ ràng mọi chuyện với cô cũng không muộn.
Thời Ngọc Thao chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Một giây tiếp theo Thời Ngọc Thao lập tức nghiêm tức nói với đàn em ở đầu dây bên kia: “Giờ tôi đang trên đường đến bệnh viện! Cậu nói với bác sĩ cho dù thế nào cũng phải bảo vệ An Lâm bình an vô sự.”
Vừa dứt lời Thời Ngọc Thao tăng tốc xe, ngón tay cầm vô lăng siết chặt hơn đôi mắt sâu thẳm của anh lộ ra sự tàn nhẫn, tên Aker đáng chết! Được lắm, Aker không phải rất thích đấu với anh sao!
Vậy thì lần này Thời Ngọc Thao sẽ đấu với Aker đến cùng! Anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho Aker nữa!
Thời Ngọc Thao lái xe rất nhanh, hơn hai mươi phút sau anh đã đến bệnh viện số một của thành phố.
Vừa vào bệnh viện Thời Ngọc Thao đã chạy thẳng đến phòng phẫu thuật.
Vừa đến phòng phẫu thuật anh đã thấy đàn em của mình đang đợi ở bên ngoài.
Khi Thời Ngọc Thao thấy quần áo của đàn em mình toàn là máu tươi đỏ chói anh lập tức nhíu chặt mày.
Đàn em thấy Thời Ngọc Thao vội vàng chạy tới thì lập tức giống như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, anh ta đi cất bước đi tới chỗ Thời Ngọc Thao cung kính nói: “Thưa cậu Thời, cô An Lâm đã được đưa vào phòng phẫu thuật, bây giờ đang tiến hành phẫu thuật.”
Nói xong tên đàn em thấy Thời Ngọc Thao vẫn nhìn chằm chằm vào vết máu trên người mình anh ta nhanh chóng trả lời: “Cậu Thời, vết máu trên quần áo tôi là của cô An Lâm…”
Quả nhiên đúng như những gì mà Thời Ngọc Thao đã đoán, anh lại nhíu chặt mày, chảy nhiều máu như vậy có thể thấy tình hình của An Lâm rất nguy kịch.
Thời Ngọc Thao nhìn đàn em ghì giọng nói: “Không phải báo mấy người bắt buộc phải đảm bảo an toàn cho An Lâm sao? Sao lại xảy ra chuyện như thế này?”
Tên đàn em vội vàng cúi đầu, cung kính giải thích chuyện đã xảy ra: “Thưa cậu Thời, lúc chúng tôi dẫn người đến, cửa chính và cửa sổ căn biệt thự nơi cô An Lâm bị giam giữ đã bị khóa trái từ bên trong.”
“Mở khóa theo kiểu thông thường thì không được nếu như phá khóa thì sợ sẽ làm kinh động đến người bên trong sợ chọc giận đối phương sẽ làm hại cô An Lâm vì vậy người của chúng tôi đã mất một khoảng thời gian để trèo lên ban công tầng hai rồi mới vào trong biệt thự.”
“Nhưng lúc người của chúng tôi vào trong biệt thự thì phát hiện…” Nói đến đây tên đàn em đột nhiên dừng lại.
Thời Ngọc Thao nghe với ánh mắt nặng nề, giọng nói của anh càng trở nên lạnh lùng: “Phát hiện cái gì?”
“Người của chúng tôi phát hiện cô An Lâm bị ba tên bắt cóc xâm hại…”
Đối với một người con gái, xảy ra chuyện như vậy quả thực còn khó chịu hơn là giết cô ấy.
Những ngón tay buông thõng bên hông Thời Ngọc Thao siết chặt thành nắm đấm rồi anh nghe thấy đàn em tiếp tục nói: “Ba tên vệ sĩ thấy chúng tôi đi vào trong phòng thì có một tên phản ứng rất nhanh anh ta lập tức cầm súng nhắm bắn về phía cô An Lâm.”
“Rõ ràng là mấy người này muốn giết chết cô An Lâm.”
May là người của chúng tôi đã bắt được cánh tay đang cầm súng của người đó nên cuối cùng viên đạn bắn trượt không trúng tim cô An Lâm nhưng nó trúng bụng cô ấy…”
Khuôn mặt tuấn tú của Thời Ngọc Thao giống như bị bao phủ bởi một tầng băng giá, anh lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi.”
“Đã bắt được ba người đó chưa?”
“Tất cả đã bị tóm gọn! Nhưng gã cầm súng thì đã dùng súng tự sát.”
“Tăng cường trông chừng hai tên còn lại! Tôi muốn đích thân thẩm vấn!” Thời Ngọc Thao lạnh lùng nói.
Khi Thời Ngọc Thao đang nói thì cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra.
Thấy vậy Thời Ngọc Thao vội vàng đi lên hỏi vị bác sĩ bước từ trong phòng ra: “Bác sĩ, tình hình An Lâm thế nào rồi?”
Bác sĩ phẫu thuật chính đó trên tay là vết máu đỏ tươi chói mắt, vẻ mặt rất nghiêm trọng nói với Thời Ngọc Thao: “Anh là người nhà của bệnh nhân sao?”
Bây giờ cha mẹ An Lâm đang ở nước ngoài nhất thời không kịp trở về, Thời Ngọc Thao chỉ đành nói với bác sĩ: “Đúng thế.”
Bác sĩ nghe thấy Thời Ngọc Thao nói vậy bèn ra hiệu cho trợ lý phía sau, người trợ lý hiểu ý vội vàng đưa giấy bút trong tay cho Thời Ngọc Thao: “Đây là giấy thông báo bệnh tình nguy kịch còn có thêm một tờ khác là giấy cam kết chấp nhận phẫu thuật cần người nhà ký tên.”
Thời Ngọc Thao nghe thấy vậy trái tim đập thình thịch, anh nhìn bác sĩ phẫu thuật chính nói: “Bác sĩ có chuyện gì vậy?”
Bác sĩ phẫu thuật chính nhìn Thời Ngọc Thao với vẻ mặt nghiêm trọng sau đó giải thích: “Viên đạn bắn trúng vào tử cung của bệnh nhân, bây giờ tình trạng chảy máu tử cung cửa bệnh nhân rất nghiêm trọng căn bản không thể cầm máu, máu được truyền vào lại nhanh chóng chảy ra, cứ tiếp tục như vậy thì bệnh nhân sẽ mất mạng!”
Vừa nói bác sĩ dừng lại rồi lại tiếp tục nói: “Bây giờ cách duy nhất là cắt bỏ tử cung của bệnh nhân vậy nên bây giờ người nhà lập tức ký vào giấy thông báo bệnh tình nguy kịch và giấy cam kết chấp nhận phẫu thuật lát nữa chúng tôi đi vào sẽ bắt đầu làm phẫu thuật! Phải làm phẫu thuật càng sớm càng tốt, tình hình bây giờ của bệnh nhân rất nguy hiểm.”
Nghe thấy vậy Thời Ngọc Thao nhíu mày, anh nhìn bác sĩ chằm chằm nói: “Bây giờ còn cách nào khác không? Có thể không cắt tử cung không?”
Bây giờ An Lâm mới ngoài hai mươi còn chưa kết hôn đã bị tước đi quyền làm mẹ của cô ta quả thực la quá tần nhẫn.
Bác sĩ nhíu mày lắc đầu: “Chúng tôi đã thử đủ mọi cách nhưng tử cung của bệnh nhân vẫn chảy nhiều máu, không thể cầm máu bây giờ bắt buộc phải cắt tử cung nếu không bệnh nhân sẽ mất mạng!”
Thời Ngọc Thao nghe bác sĩ nói vậy ánh mắt anh sa sầm, anh cầm lấy bút nhanh chóng kí tên vào giấy thông báo bệnh tình nguy kịch và giấy cam kết chấp nhận phẫu thuật.
Bác sĩ phẫu thuật chính nhanh chóng quay trở lại phòng phẫu thuật.
Thời Ngọc Thao mím chặt môi nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, anh biết rất rõ lần này anh lại nợ An Lâm một ơn huệ rất lớn!
Vừa nghĩ trong đầu Thời Ngọc Thao lập tức lại hiện lên hình bóng của Đường Du Nhiên trái tim trong lồng ngực đột nhiên giống như bị một bàn tay lớn bóp nghẹt lại.
Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi ngay cho Quý Viêm Phong.
Sau khi vừa kết nối Thời Ngọc Thao nghe thấy giọng nói có phần khó chịu của Quý Viêm Phong: “Anh Thời, bây giờ anh đang ở đâu? Sao vẫn còn chưa đến bệnh viện?”
“Tôi xin lỗi, bên tôi tạm thời xảy ra chút chuyện, tạm thời có lẽ không đến được.” Thời Ngọc Thao vội vàng nói rồi lo lắng hỏi: “Bây giờ Du Nhiên thế nào rồi? Cô ấy vẫn ổn chứ?”
Quý Viêm Phong nghe Thời Ngọc Thao nói vậy giọng nói anh ta trở nên lạnh lùng: “Giờ cô ấy vẫn trong phòng cấp cứu, tôi cũng không biết tình hình cụ thể!”
Quý Viêm Phong tiếp tục nói, anh ta chuyển đề tài, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn: “Anh Thời, không biết bây giờ anh đang có chuyện gì mà còn quan trọng hơn chuyện của Du Nhiên!”
“Anh có biết Du Nhiên vừa tỉnh lại sau khi hôn mê cứ luôn gọi tên anh không!”
Quý Viêm Phong kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Nhưng…
Thời Ngọc Thao liếc nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt trước mặt, anh mím chặt môi: “Phiền anh Quý giúp tôi chăm sóc Du Nhiên thật tốt, sau khi giải quyết xong chuyện bên này tôi sẽ lập tức đến gặp Du Nhiên.”
Thời Ngọc Thao vừa nói xong Quý Viêm Phong ở đầu dây bên kia tức giận cúp máy.
Khi Quý Viêm Phong vừa cúp máy thì cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng đột nhiên bị đẩy ra.
Thấy bác sĩ đi ra Quý Viêm Phong vội vàng ra đi đến đón.
Anh ta lo lắng sốt ruột vội hỏi: “Bác sĩ, thế nào rồi? Bệnh nhân không sao chứ?”
Quý Viêm Phong vừa dứt lời thì thấy vẻ mặt nặng nề của bác sĩ, bác sĩ nói một cách nghiêm trọng: “Anh là người nhà của bệnh nhân đúng không! Chuyện gì vậy! Người bệnh đã mang thai rồi các anh không biết sao?”