Đường Du Nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, trái tim sợ hãi đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt đỏ bừng vì hoảng sợ, nhanh chóng vươn tay đẩy Thời Ngọc Thao đang đè lên người cô ra!
Bạch Tiên Nhi chết tiệt, tại sao cứ chọn mấy lúc như thế này để chạy đến đấu với cô chứ!
"Thời Ngọc Thao! Mau lên! Mau lên!” Đường Du Nhiên sợ hãi, duỗi tay đẩy Thời Ngọc Thao ra nhưng lại bị lòng bàn tay to lớn của Thời Ngọc Thao nắm chắc. Thời Ngọc Thao một tay véo eo Đường Du Nhiên. Một tay khác thì nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang giãy dụa của Đường Du Nhiên, không hề có ý định muốn buông ra.
Chẳng những không đẩy nhanh tốc độ “cày bừa”, mà Đường Du Nhiên còn bị anh làm đến mức phải cắn chặt môi, đôi mắt hồng đào xinh đẹp nhuốm màu hồng hấp dẫn.
Thời Ngọc Thao thực sự rất xấu xa, bây giờ bọn họ có thể bị phát hiện ra bất cứ lúc nào, nhưng anh giống như không có chuyện gì xảy ra, anh liếm và cắn vào dái tai của Đường Du Nhiên một cách rất thâm độc, thân mật hạ giọng nói: "Cục cưng à, em ôm tôi chặt quá rồi đó.”
Đường Du Nhiên không có cách nào để đối phó với Thời Ngọc Thao, vội đến mức suýt khóc, không khống chế được ánh mắt mà nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, sợ là chỉ một vài giây nữa sẽ có người gõ cửa.
“Thời Ngọc Thao, anh, nhanh lên… Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi qua đây thật thì phải làm sao?” Đường Du Nhiên nhỏ giọng như khóc, cô chỉ muốn để Thời Ngọc Thao kết thúc sớm một chút thôi.
“Đừng sợ, có tôi ở đây, cho dù có bị bọn họ biết được, cũng không phải sợ.”
Thời Ngọc Thao xấu xa cong khóe môi, cúi đầu hôn lên khóe mắt có chút ẩm ướt của Đường Du Nhiên, động tác dưới thân càng lúc càng nhanh.
Đường Du Nhiên dùng hai tay ôm chặt lấy vai Thời Ngọc Thao, một bên vừa phải nhận lấy kɦoáı ƈảʍ chết người mà Thời Ngọc Thao mang lại, một bên vừa phải nơm nớp lo sợ mà chú ý đến động tĩnh bên ngoài cửa.
“Tiên Nhi, đừng làm loạn nữa có được không, ngoan, theo anh về phòng.” Ngoài cửa, vang lên giọng nói bất đắc dĩ của Khâu Thiếu Trạch.
“Khâu Thiếu Trạch, thả em ra! Tối nay em phải tìm con khốn Đường Du Nhiên đó để nói cho rõ ràng!” Giọng điệu của Bạch Tiên Nhi vô cùng kiên quyết.
“Tiên Nhi, anh yêu em, trong lòng anh, trong mắt anh, người anh yêu chỉ có mình em thôi, lẽ nào em còn không rõ tình cảm bao năm nay giữa em và anh hay sao? Đường Du Nhiên, anh nhất định sẽ ly hôn với cô ấy, chỉ là bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp.”
"Tiên Nhi, em đợi một chút, trong tay Đường Du Nhiên vẫn còn một khoản tài sản thừa kế do ông già họ Đường để lại cho cô ấy, đợi đến khi số tài sản đó về tay chúng ta rồi, anh hứa sẽ ngay lập tức ly hôn với cô ấy. Đến lúc đó chúng ta kết hôn, em sinh cho anh hai đứa con dễ thương, Tiên Nhi, như thế có được không?”
Nghe những lời mà Khâu Thiếu Trạch vừa nói xong, ngón tay của Đường Du Nhiên không tự chủ được mà cấu vào người Thời Ngọc Thao.
Khâu Thiếu Trạch vẫn nghĩ đến việc lợi dụng cô như thế sao? Thật tiếc rằng cô đã không còn là Đường Du Nhiên ngốc nghếch như con hề trước đây nữa!
Ngoài cửa im lặng một lúc lâu, Bạch Tiên Nhi mới cất giọng nói: "Được rồi, Khâu Thiếu Trạch, đây là lời hứa mà anh đã hứa với em, những gì anh nói thì đều phải giữ lời. Nếu như sau này anh không làm được, thì em và anh sẽ đồng quy vô tận, ai cũng đừng mong có thể sống tốt!”
Nhìn thấy đã dỗ được Bạch Tiên Nhi, Khâu Thiếu Trạch thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra ôm Bạch Tiên Nhi vào lòng, vội vàng nói: "Tiên Nhi, em cứ yên tâm, anh nhất định nói được làm được, sau này anh đều nghe em hết, giờ chúng ta quay về phòng trước có được không?”
Nghe được lời hứa của Khâu Thiếu Trạch, Đường Du Nhiên cười chế nhạo khinh thường, cô không ngờ rằng Bạch Tiên Nhi lại có lúc ngu ngốc như vậy, không lẽ cô ta không biết thứ không đáng tin nhất chính là lời hứa của người đàn ông sao?
Lúc Khâu Thiếu Trạch kết hôn với cô ấy, trước mặt bố cô, đã thề với trời rằng sẽ yêu cô và bảo vệ cô suốt đời, đối xử tốt với cô.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Đường Du Nhiên nghe tiếng bước chân rời đi ngoài cửa, trái tim treo trong cổ họng rốt cục cũng có thể rơi trở lại vị trí ban đầu.
Không ngờ Đường Du Nhiên vừa mới thở phào nhẹ nhõm được một chút, tiếng bước chân ở ngoài cửa còn chưa đi được bao xa đột nhiên dừng lại, sau đó giọng nói đầy nghi ngờ của Bạch Tiên Nhi vang lên: "Không đúng! Thiếu Trạch, tại sao lúc em đứng trước cửa phòng của Đường Du Nhiên lại nghe thấy có tiếng động ở trong phòng!”
Bạch Tiên Nhi vừa nói vừa cau mày, đi vài bước đến trước cửa phòng Đường Du Nhiên, trực tiếp vươn tay mở cửa, chỉ nghe thấy một tiếng cạch, cửa không mở, cửa phòng đã bị khóa.
Giác quan thứ sáu của người phụ nữ khiến Bạch Tiên Nhi cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô ta nhìn Khâu Thiếu Trạch, nói: “Thiếu Trạch, cửa bị khóa rồi! Hay anh đi gọi dì Phúc cầm chìa khóa phòng đến đây.”
Đường Du Nhiên ở trong phòng nghe thấy Bạch Tiên Nhi nói vậy thì tim đập như trống, cơ thể cứng đờ, nhanh chóng nắm chặt lấy vai của Thời Ngọc Thao, cũng may lúc này Thời Ngọc Thao không làm gì quá đáng, cũng không nhúc nhích nữa, chỉ ôm lấy Đường Du Nhiên.
Khâu Thiếu Trạch ở bên ngoài tập trung chú ý, cẩn thận lắng nghe một lúc cũng không nghe thấy tiếng động gì, không khỏi cau mày nói với Bạch Tiên Nhi: "Tiên Nhi, chắc là em nghe nhầm rồi, anh không nghe thấy tiếng động gì cả! Đường Du Nhiên uống ly sữa có bỏ thêm thuốc ngủ nên đã ngủ say từ lâu rồi, làm sao có tiếng động gì chứ?”
Bạch Thiên Nhi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, lúc nãy rõ ràng cô ta đã nghe thấy tiếng gì đó trong phòng… Nhưng những gì Khâu Thiếu Trạch nói cũng có lý.
“Đi thôi, Tiên Nhi, muộn rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi.” Khâu Thiếu Trạch choàng tay qua vai Bạch Tiên Nhi.
Bạch Tiên Nhi liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, vẫn chưa thể xua tan nghi ngờ trong lòng, trở về phòng cùng với Khâu Thiếu Trạch.
Đường Du Nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh đóng lại, sự căng thẳng trong lòng từ nãy đến giờ mới dần được buông lỏng…
Thủ phạm Thời Ngọc Thao lại giống như không có gì xảy ra, ôm eo Đường Du Nhiên.
Lại bắt đầu chuyển động.
Đường Du Nhiên tức giận ôm lấy cổ Thời Ngọc Thao, cúi người cắn mạnh vào bờ vai rộng lớn của Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên thực sự rất lo lắng, cắn mạnh một cái, chờ đến khi Đường Du Nhiên buông ra thì trên vai Thời Ngọc Thao đã hằn một dấu răng đẫm máu.
Thời Ngọc Thao dường như không biết đau, cũng không tức giận, ngược lại khóe môi câu lên một nụ cười tà ác, hơi nheo mắt nhìn Đường Du Nhiên, một lòng bàn tay to ấn sau đầu Đường Du Nhiên, dùng đôi môi mỏng hôn lên môi của Đường Du Nhiên một cách mãnh liệt.
Môi của Đường Du Nhiên bị hôn có chút đỏ và sưng lên, Thời Ngọc Thao mới nhân từ tha cho Đường Du Nhiên, dùng ánh mắt sâu không thể đoán được nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên, cười nói: "Tôi không ngờ là cô Đường đây còn biết cắn người nữa đấy, thật đáng yêu mà!”
Đường Du Nhiên không khỏi liếc mắt nhìn Thời Ngọc Thao: “Đồ điên!”
“Chà, anh là một kẻ điên, một kẻ điên chỉ phát điên vì em!” Thời Ngọc Thao như vô cùng đồng ý.
Nói lời đầy tình ý tự nhiên như vậy, nhưng Đường Du Nhiên lại tức giận đến mức không có chỗ để trút.
Cuối cùng Đường Du Nhiên cũng hiểu tại sao có nhiều phụ nữ lại nguyện chết vì Thời Ngọc Thao như thế.