Chiếc xe thể thao màu bạc phóng nhanh trên đường lớn, Yến Thư ngồi im bên cạnh Dịch Phàm, nhìn góc mặt nghiêng nghiêng của anh mà nở nụ cười hạnh phúc.
Cô có cảm giác như mình quay lại thời gian trước đây, khi anh vẫn còn là vệ sĩ riêng của cô, đưa đón cô đi học.
Nhiều lần, rất nhiều lần, khi cô tham gia câu lạc bộ ở trường hay đi dự tiệc, không ít người tới xin số làm quen với cô, nhưng trong lòng cô sớm lưu giữ hình bóng cao lớn của anh.
Thời gian ngang tàng cũng không thể xóa sạch những hồi ức tốt đẹp mà cô liều mình bảo vệ.
Từ sâu thẳm trong lòng, Yến Thư yêu anh, cả đời này, cô chỉ yêu một người.
Dịch Phàm mở hé cửa sổ vì biết cô không thích mùi máy lạnh trong xe, đúng lúc vừa chạy ngang qua một cây cầu.
Ánh nắng sớm chiếu xuống mặt sông, lấp lánh xinh đẹp.
Anh vươn một tay về phía cô, nhẹ nhàng giữ lấy những ngón tay mềm mại.
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
Cả đoạn đường đến trường, Yến Thư không nói gì, chỉ im lặng tận hưởng giây phút ngọt ngào này.
Dịch Phàm xuống xe, đưa cô vào đến tận bên trong.
Cho dù là trước kia hay bây giờ, anh vẫn luôn thu hút phái nữ, đếm sơ qua cũng có hơn mười người muốn tiến đến làm quen rồi đó.
Nếu không có cô ở cạnh, ắt hẳn anh sẽ càng được săn đón hơn.
Môi Yến Thư hơi cong lên, không phải cười, mà là châm chọc:
“Anh nổi tiếng quá nhỉ?”
Vẻ mặt Dịch Phàm bình thản, chuyện này quá rõ ràng, anh cũng không biết nên bình luận gì.
Hành lang dài rộng chỉ có tiếng bước chân chầm chậm của hai người, ánh nắng chiếu nghiêng, in bóng của cô và anh xuống nền đất.
Yến Thư rút điện thoại của anh ra, đưa tay cho anh nắm rồi nhấn nút chụp ảnh.
Anh hỏi:
“Em định làm gì?”
“Lưu làm ảnh nền.
Các cặp đôi bây giờ đều thích để ảnh như vậy mà.”
“Ừ.” Dịch Phàm gật đầu.
Yến Thư nghe anh đáp liền giơ nanh múa vuốt với anh:
“Anh dám ừ với em hả?”
“Em không thích, lần sau anh không ừ nữa.” Dịch Phàm thành thật nhận lỗi.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía phòng chủ nhiệm, Yến Thư phải vào gặp giáo sư hướng dẫn, chỉ có thể để anh chờ bên ngoài.
Bất kể trên mặt anh có vết bầm, không ít sinh viên nữ vẫn tiến tới định xin số điện thoại của Dịch Phàm.
Anh bình tĩnh mở máy lên, đưa tấm ảnh vừa rồi Yến Thư chụp cho họ xem.
Cứ như vậy, ong bướm xung quanh tự động tản ra hết.
Dịch Phàm tựa người vào lan can đón nắng, chờ một lát, Yến Thư trở ra với vẻ mặt buồn rầu.
Làm luận văn tốt nghiệp mà, nghĩ tới đã thấy mệt mỏi.
Anh tiến tới mấy bước, xoa xoa tóc cô:
“Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, em đói quá…”
“Đi thôi.” Dịch Phàm thật tự nhiên khoác tay qua eo cô.
“Anh Phàm.”
“Sao vậy?”
“Em không đi nổi nữa rồi!”