Cấm Đình

Chương 65: Rời lao




Thiên lao vẫn luôn là địa phương ẩm thấp nhất trong cung, đặc biệt là vào ngày Thu, rơm rạ phủ trên mặt đất sáng nào cũng có thể nhiễm một tầng sương mỏng.

Đây là ngày thứ ba Uyển Nhi ở trong thiên lao, cũng là ngày thứ ba Thái Bình chịu dày vò. Chuyện Đông Cung mưu phản đã qua ba ngày, thiên lao bên này gió êm sóng lặng, với Uyển Nhi mà nói thì đây tuyệt đối là chuyện tốt. Một chuyện mưu phản càng kéo về sau, nàng liền cùng Đông Cung liên lụy càng ít, giết nàng cũng sẽ mất đi ý nghĩa, ngược lại lưu lại nàng, còn có chút tác dụng.

Muốn sống sót trong Đại Minh Cung, cần phải có “tác dụng”. Vừa lúc, nàng hẳn là còn một chút tác dụng đối với Thiên Tử, đây là con đường sống của nàng.

“Răng rắc!”

Chỉ nghe khóa đồng trên cửa thiên lao phát ra một tiếng vang giòn, cánh cửa liền được cung vệ mở ra.

“Bệ hạ, chậm một chút, bên trong rất tối.” Một thanh âm xa lạ của nội thị vang lên, chính là nghĩa tử của Đức An, bởi vì nghĩa phụ được ân thưởng, hắn được điều tới hầu hạ bên cạnh bệ hạ, hiện giờ cũng coi như tâm phúc trong Đại Minh Cung.

Người này trẻ hơn hai mươi tuổi so với Đức An, hiện tại xem ra cũng chỉ là dáng vẻ thiếu niên, xuyên một bộ bào sam màu xanh của nội thị, khom người đỡ Thiên Tử đi đến bên ngoài nhà giam của Uyển Nhi.

Ánh nến mờ nhạt chiếu xuống long bào của Thiên Tử, mặt trên dùng chỉ vàng thêu chín ấn ngũ trảo kim long. Lý Trị chắp tay mà đứng, thẳng lưng ở bên ngoài cửa lao, cao cao liếc nhìn Uyển Nhi đang quỳ xuống dập đầu, cũng không vội vã nói chuyện.

Uyển Nhi chỉ dập đầu, cũng không nói gì.

Không khí bỗng nhiên căng thẳng, Đức Khánh ho nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở, “Thượng Quan Uyển Nhi, bệ hạ giá lâm, ngươi câm à?”

Uyển Nhi vẫn không nhúc nhích, nàng cúi đầu lễ bái là đã làm đủ lễ nghĩa, lúc này nói cái gì cũng đều không có ý nghĩa. Chi bằng lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân.

“Đông Cung mưu phản, đã kết án.”

Khi Lý Trị nói lời này, ngữ khí điềm tĩnh, nghe không ra nửa điểm cảm xúc. Ánh nến lay động, quang ảnh hắt trên gương mặt phong sương của hắn, chiếu sáng đáy mắt đã kích động sát khí.

Nếu đã kết án, Thiên Tử còn tới đây đích thân thẩm tra, có lẽ chính là vì chuyện khác.

Uyển Nhi không dám lên tiếng, ít nhất trước khi hiểu rõ ý tứ của Thiên Tử, nàng không thể tùy tiện mở miệng.

Lý Trị nhíu chặt mày, “Ngươi không nói lời nào, muốn chết sao?”

Đức Khánh nhỏ giọng nói: “Bệ hạ đang hỏi ngươi đó!”



Uyển Nhi chậm rãi thẳng lưng, nhìn lướt qua Đức Khánh cùng cung vệ phía sau Thiên Tử, lại dập đầu xuống.

Lý Trị bỗng nhiên hiểu ra ý nàng, giơ tay ra hiệu cho bọn Đức Khánh rời khỏi thiên lao.

“Bệ hạ muốn hỏi chuyện gì?” Uyển Nhi chờ trong thiên lao chỉ còn lại Lý Trị cùng nàng, cuối cùng đã mở miệng. Nàng liền lẳng lặng mà quỳ như vậy, ánh mắt giao cùng ánh mắt Lý Trị, lưng còn muốn thẳng hơn so với vừa nãy.

Lý Trị ở trên triều cũng gặp qua không ít thần tử quật cường thế này, nhưng nữ tử như vậy thật sự hiếm thấy.

“Ngươi thật sự không sợ trẫm giết ngươi sao?”

“Nô tỳ là tội thần chi hậu, chẳng qua chỉ là một cái mạng rẻ mạt, sống hay chết, cũng chỉ phụ thuộc vào một ý nghĩ của bệ hạ.” Uyển Nhi nói xong câu đó, mặt mày lại nhiều thêm một tia lẫm liệt, “Huống hồ, nô tỳ cũng không làm bệ hạ thất vọng.”

Lý Trị cười lạnh, “Không làm trẫm thất vọng, là dùng một phong mật tin đem trẫm đặt vào nơi nguy hiểm nhất trong cung sao!”

“Bệ hạ cho rằng Đông Cung không nguy hiểm?” Uyển Nhi cũng lạnh giọng hỏi lại.

Lý Trị chợt nghẹn lời, xác thật, đêm đó Đông Cung còn nguy hiểm hơn so với Đại Minh Cung. Mị Nương tuy rằng một chữ cũng không đề cập tới hung hiểm đêm đó, nhưng hắn biết, Mị Nương càng vân đạm phong khinh im bặt không nhắc tới, tình huống đêm đó liền càng nghiêm trọng.

Điều mà Uyển Nhi chờ chính là sự trầm mặc này của Lý Trị, tiếp lời: “Nô tỳ nhớ rõ trong mật tin viết chính là —— Đông Cung có biến, cẩn thận lưu cung.” Nội dung mật tin, mỗi một chữ đều đã được nàng cân nhắc, chính vì lưu lại đường lui cho mình. Tám chữ vô cùng đơn giản, chỉ cần Lý Trị nguyện ý nghe nàng trình bày, nàng liền có thể biện giải một con đường sống.

Lý Trị nhớ rõ tám chữ này, xác thật đúng như lời của Uyển Nhi.

“Vì sao bệ hạ chỉ chú ý nửa câu đầu, lại không chú ý nửa câu sau?” Uyển Nhi nhắc nhở Lý Trị, “Nô tỳ đã nói "cẩn thận", bệ hạ vì sao cố tình làm như không thấy, trái lại còn muốn tính mạng của nô tỳ? Chẳng lẽ……” Cảm xúc của Uyển Nhi đột nhiên dâng lên, “Từ đầu đến cuối bệ hạ đều không tin tưởng nô tỳ, hay là bệ hạ cảm thấy một chuyện Đông Cung kết thúc, ngày sau ở Đại Minh Cung liền có thể kê cao gối mà ngủ?”

“Làm càn!” Lý Trị lạnh giọng quát to.

Uyển Nhi nhịn xuống lời nói, lại lần nữa dập đầu.

Nắm tay Lý Trị khẽ run, tuy là phẫn nộ, đáy mắt lại không còn sát ý. Đúng vậy, những lời này nếu Uyển Nhi nói ra ở trước mặt Võ Hậu, hắn tuy có thể ỷ vào thân phận Thiên Tử, lập tức giết chết, nhưng ngay lúc này cùng Võ Hậu xé rách mặt, chung quy cũng không phải chuyện tốt. Nhị Thánh từ trước đến nay đọ sức trong tối, nếu bày ra trước mặt người khác, đối với triều cục chỉ có hại mà không có lợi. Phía Tây Đột Quyết mấy năm nay thật sự không an phận, Nhị Thánh đều biết không thể ở ngay lúc này mà làm to chuyện nội bộ đấu đá. Cũng chính vì vậy, Lý Trị mặc kệ Thái Bình nhanh chóng xử trí án Đông Cung, chỉ cần không quá liên lụy triều thần bên ngoài Đông Cung.

Uyển Nhi vốn có cơ hội để lại cho hắn một cục diện rối rắm, nhưng khi đó nàng lặng im không nói, thậm chí hôm nay Thiên Tử giá lâm thiên lao, trước khi cho lui xuống những người hầu hạ bên cạnh, nàng cũng lặng im không nói.

Nguyên nhân cũng chỉ vì bốn chữ “Vì quân phân ưu”.

Thượng Quan Uyển Nhi xác thật như lời nàng lời, nàng không làm bệ hạ thất vọng, nàng so với Lý Trị còn nghĩ đến xa hơn. Một quân cờ như vậy, cứ thế giết đi, đặc biệt là sau khi thanh đao Lý Hiền đã gãy, lại tự hủy một quân cờ tốt, chỉ có kẻ ngu dốt mới làm.

Cơn thịnh nộ của Thiên Tử dần dần lắng xuống, ánh nến lại một lần nữa hắt lên khuôn mặt hung ác nham hiểm của hắn. Từ khi Mị Nương đem Thượng Quan Uyển Nhi giải vào nơi này, nàng liền sống chết mặc bây, tựa hồ là cố ý đem đầu Thượng Quan Uyển Nhi đưa tới dưới đao của hắn, liền chờ hắn tức giận chém chết Uyển Nhi. Sau đó, mượn xuất thân Thượng Quan thị của Uyển Nhi, vẽ thêm chút chuyện.

Những việc này, Lý Trị đã nhiều ngày suy nghĩ thấu đáo, cho nên hắn mới có thể chờ sau khi Đông Cung kết án, rồi đến nơi này thẩm tra Thượng Quan Uyển Nhi. Cũng coi như cho Uyển Nhi một con đường sống, nhưng làm thế nào để rời khỏi cửa thiên lao, Uyển Nhi chỉ có thể tự mình mưu tính.

“Trẫm cho ngươi một con đường sống.”

“Thỉnh bệ hạ dụng hình.”

Uyển Nhi nhàn nhạt mở miệng, nói ra lý do của nàng, “Nếu nô tỳ bình an vô sự rời khỏi nơi này, bên Thiên Hậu cũng không có cách nào giải bày, nô tỳ cũng không thể tiếp tục vì bệ hạ phân ưu. Vậy con đường sống mà bệ hạ cho nô tỳ, đã không còn ý nghĩa gì.”

Phế nhân, từ trước đến nay đều là kẻ dư thừa.



Ánh mắt Lý Trị trầm xuống, “Hình phạt trong thiên lao, thường nhân không thể chịu được.”

“Nô tỳ chỉ muốn sống.” Uyển Nhi lại lần nữa đối diện với ánh mắt của Thiên Tử, trong ánh mắt tràn ngập khao khát “sống”, “Từ đầu đến cuối, chỉ cầu một chữ "sống" mà thôi.”

Đây là sở cầu duy nhất của tội thần chi hậu, cũng là sở cầu duy nhất của nô tỳ trong cung.

Lý Trị đã gặp qua quá nhiều ánh mắt như vậy, vốn tưởng rằng Thượng Quan Uyển Nhi thật sự không sợ chết, nghe một câu này, hắn đột nhiên kiên định. Một kẻ chân chính muốn sống, tự nhiên sẽ không từ thủ đoạn mà tham vọng sự bảo hộ của bề trên, người như vậy ngược lại càng dễ dàng khống chế.

“Sau khi dụng hình……”

“Nô tỳ sau khi dụng hình, vẫn như cũ không thừa nhận tư thông Đông Cung dù chỉ một chữ, bệ hạ niệm tình Thượng Quan thị chỉ còn một mình nô tỳ, liền tha chết một lần, xá tội cho nô tỳ.”

Uyển Nhi đã giúp Lý Trị nghĩ kỹ lý do.

Lý Trị vừa lòng mà cười, đã trải qua hình phạt thiên lao, vẫn không nhận tội tư thông, hắn tự nhiên sẽ xá tội, tống cổ về bên Mị Nương, Mị Nương hẳn cũng sẽ không hoài nghi Uyển Nhi có tâm khác, có lẽ còn có thể càng tín nhiệm nàng ta hơn.

“Người đâu, mười lăm trượng.”

Lý Trị giương giọng hô to, cai ngục lĩnh mệnh đi vào, bên ngoài đã chuẩn bị trường ghế cùng trượng gỗ. Trượng gỗ nơi này cùng trong cung không giống nhau, đầu trượng còn có đinh sắt, người thường chịu một trượng, đã đau đớn muốn chết.

Hai mươi trượng, đủ để đánh chết một người sống sờ sờ.

Trong lòng Uyển Nhi run rẩy, lại chỉ có thể cố nén sợ hãi. Nàng cuối cùng chỉ có thể đánh cược một phen, cược Thiên Tử có thể nhắc nhở cai ngục một chút hay không, để đám cai ngục thủ hạ lưu tình.

Chỉ tiếc là, Thiên Tử quay người liền đi, nửa câu cũng không nói. Nguyên bản phải là hai mươi trượng, hắn đã giảm đi năm trượng, Uyển Nhi hẳn là có thể nhịn được.

Cửa sắt mở ra, cai ngục đem Uyển Nhi giải ra khỏi nhà lao, ấn nàng lên trường ghế, đôi tay Uyển Nhi gắt gao nắm lấy chân ghế, cắn chặt khớp hàm.

Chịu được mười lăm trượng này, nàng mới có thể nhìn thấy Thái Bình, mới có thể tiếp tục làm bạn với Thái Bình, mới có thể lại một lần nữa thực hiện khát vọng bình phẩm văn chương của thiên hạ.

“Thái Bình.”

Uyển Nhi khép lại hai mắt, trong tâm trí vang lên hai chữ Thái Bình thường nói với nàng, “Đừng sợ”. Nàng có thể chịu được, nhất định có thể chịu được!

Trượng đầu tiên chợt rơi xuống, Uyển Nhi chỉ cảm thấy đau đến xương tủy, làm sao có thể nhịn được thanh âm, lập tức phát ra một tiếng kêu đau thê thảm.

Lý Trị nghe được da đầu cũng tê dại, lạnh lùng nói: “Thượng Quan Uyển Nhi, niệm tình Thượng Quan thị chỉ còn một mình ngươi, trẫm cho ngươi ân điển, nếu đánh xong mười lăm trượng này, ngươi còn có thể sống sót, trẫm liền xá tội cho ngươi, chuyện cũ bỏ qua.” Nói xong, Lý Trị liền phất tay áo bước nhanh rời khỏi thiên lao.

Không biết có phải vì trượng đầu tiên đã đau thảm, mấy trượng về sau nàng đau đến chết lặng, đánh xong mười lăm trượng, nàng chỉ cảm thấy mơ màng hồ đồ, muốn rời khỏi trường ghế, nửa điểm sức lực cũng không có.

“Lại đây, mau lại đây!”

Chỉ thấy cai ngục vẫy vẫy tay, liền có một bóng người quen thuộc chui vào cửa lao, khóc lóc chạy tới, nhìn thấy Uyển Nhi máu tươi đầm đìa, nhịn không được khóc lớn: “Đại nhân…… Người ráng một chút…… Nô tỳ lập tức mang người đi trị thương……”

“Hồng Nhụy…… Đừng khóc……” Uyển Nhi cố gắng chống đỡ, tuy tầm mắt đã mơ hồ, nhưng nàng vừa nghe âm thanh này liền biết đó là ai, “Ta…… không chết được……”

“Còn thất thần làm gì? Mau nâng đại nhân về Tử Thần Điện đi!” Hồng Nhụy gấp gáp gọi, một mình nàng khẳng định không có biện pháp mang Uyển Nhi trở về.



Nhóm cai ngục bỗng nhiên gật đầu, tìm cáng tới, cẩn thận nâng Uyển Nhi lên, mang nàng trở về Tử Thần Điện.

Không lâu sau, Thái Bình vẫn đang chờ ở bên ngoài Thừa Khánh Điện cuối cùng đã thu được tin tức từ thiên lao.

Sắc mặt nàng trắng bệch, cực lực khắc chế đau lòng mãnh liệt, nói với tiểu nội thị truyền lại tin tức: “Trở về nói với bọn họ, Uyển Nhi nếu có mệnh hệ gì, bọn họ một tên cũng chạy không thoát!”

Tiểu nội thị gấp gáp khuyên nhủ, “Điện hạ yên tâm, hôm nay hành hình đều là quen tay, chỉ là đánh vang một chút, sẽ không bị thương thật sự đâu.” Giật mình nhận ra công chúa đằng đằng sát khí, tiểu nội thị tự biết mình đã nhiều lời, vội vàng nhất bái với công chúa, “Nô tỳ cáo lui.”

“Vâng.” Tiểu nội thị đang muốn rời đi.

“Chậm đã.” Thái Bình bỗng nhiên gọi hắn lại, “Tiểu Hỉ Tử, việc này nếu không để lộ ra ngoài, bổn cung sẽ ban thưởng thêm.”

“Nô tỳ biết.” Tiểu Hỉ Tử cúi người gật đầu.

Thái Bình phất tay ý bảo hắn mau mau lui ra, Tiểu Hỉ Tử biết điều liền đi xa.

Nàng giương mắt nhìn về phía tấm biển Thừa Khánh Điện —— nếu không phải bởi vì hắn quấn lấy đưa thi văn cho Uyển Nhi, dẫn tới mấy tin đồn giữa hắn cùng Uyển Nhi, hôm nay Uyển Nhi sao phải chịu tội như vậy? Tuy nói nàng là công chúa, ở trước mặt Nhị Thánh trắng trợn táo bạo mà che chở một người thì khó như lên trời. Xác thật, mẫu hậu chẳng quan tâm Uyển Nhi là bảo vệ nàng ấy, Thái Bình không quan tâm Uyển Nhi cũng là bảo vệ nàng ấy. Nhưng Thái Bình không cách nào chân chính không quan tâm, nàng biết Uyển Nhi muốn rời khỏi thiên lao khẳng định phải chịu hình, cho nên dùng tất cả phương pháp sớm mua được cai ngục, chỉ mong khi hành hình cai ngục có thể thủ hạ lưu tình.

Nhưng mặc dù đã lưu tình, Thái Bình cũng biết chịu mười lăm trượng là đau như thế nào. Nàng chỉ hận không thể lập tức chạy đến Tử Thần Điện, một tấc cũng không rời mà canh giữ bên cạnh Uyển Nhi.

Chỉ là, nàng không thể tùy tiện, ngay lúc này làm chuyện như vậy, sẽ chỉ làm Uyển Nhi uổng phí trận đòn này, làm phụ hoàng cảm thấy nàng ấy có ý đồ.

Thái Bình nhịn không được hít sâu một hơi, hôm nay nàng tới đây, chỉ vì thăm hỏi huynh trưởng. Nàng cần thiết phải nhẫn nại, nhẫn nại cho đến khi nàng quân lâm thiên hạ, đến lúc đó, nàng thề sẽ không để Uyển Nhi lại chịu đau khổ như vậy! Nàng muốn yêu thương trân trọng nàng ấy trăm ngàn lần, đem nàng ấy sủng thành cô nương hạnh phúc nhất Đại Đường!

Thái Bình ở bên ngoài hồi lâu, đợi cảm xúc bình ổn, cuối cùng đẩy ra cánh cổng Thừa Khánh Điện. Khi nhìn về phía phế Thái Tử, nàng toát ra biểu tình đau lòng, run giọng gọi: “Nhị ca……”

_____

Chú giải

Tĩnh chế động, hậu phát chế nhân: lấy tĩnh khắc chế động, chờ đối phương ra tay mới đánh trả

Vân đạm phong khinh: nhẹ nhàng như gió thổi, mây bay