Cấm Đình

Chương 167




Thái Bình được cho phép, nàng nhảy xuống xe ngựa, lập tức đi đến chỗ Lý Đán, vươn tay ra với hắn, “Tứ ca, đưa thư cho ta đi, để ta xem.”

Võ Du Kỵ vội vàng khuyên nhủ: “Điện hạ, đây là ý chỉ của bệ hạ!”

“Bổn cung tự làm tự chịu, tuyệt đối sẽ không gây hoạ cho phò mã.” Vừa nói, Thái Bình ngưỡng mặt nhìn Lý Đán, thành khẩn, “Lúc trước không phải đã nói rồi sao, ta tin tứ ca, cũng xin tứ ca tin ta một lần, được không?”

Lý Đán chần chờ nhìn nhìn Thái Bình, lại nhìn nhìn Võ Du Kỵ.

Thái Bình nắm lấy một góc lá thư, hơi hơi dùng sức, cam đoan: “Đích huynh của ta chỉ còn lại ngươi cùng tam ca, ta sẽ không để các ngươi có việc.”

Lý Đán lấy đủ dũng khí, hắn sẽ đánh cuộc một lần. Thái Bình là người thông minh, nếu lần này hắn ngã xuống, mẫu hoàng nhất định tăng mạnh quản thúc với tam ca cùng Thái Bình, ngày tháng sau này của bọn họ sẽ càng ngày càng khó. Nếu Thái Bình nguyện ý giúp hắn, sau khi chuyện đó thành công, hắn nhất định cho Thái Bình một ban thưởng vừa lòng.

“Bên cạnh tứ ca, hiện giờ chỉ có ngươi.” Lý Đán khẩn thiết nhìn nàng, tuy đã buông lỏng tay, trong lòng vẫn tràn đầy thấp thỏm.

“Ta biết.” Thái Bình cho hắn một lời đáp đầy khẳng định, nhanh chóng mở lá thư ra, cẩn thận đọc hết.

Lý Đán thấy nàng đọc xong không nói một lời, thậm chí sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, hắn đột nhiên càng hoảng hốt, “Trong thư…… nói gì vậy?”

Ý cười của Thái Bình lạnh đi, yên lặng nhìn Lý Đán, như là đang nhìn một người xa lạ. Nàng sẽ không oán trách hắn, bởi vì nàng biết Lý Đán có khó xử, nàng cũng sẽ không thương hại hắn, bởi vì tim hắn tàn nhẫn giống với Lý Long Cơ ở đời trước y như đúc.

Trong hoàng thất, gà nhà bôi mặt đá nhau, mặc kệ là triều đại nào, đều là vở kịch cùng tên được lặp lại.

Giờ này ngày này, Thái Bình đã coi nhẹ những chuyện này, không phải nàng cũng bắt đầu tham gia diễn vở kịch như vậy sao? Nữ nhi trong hoàng thất, kết cục chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, muốn giữ mạng sống, chỉ có thể đánh cuộc một trên mười phần thắng.

Thay vì nói là bí quá hoá liều, không bằng nói là tử chiến đến cùng, bởi vì không chỉ có Lý Đán cùng Lý Hiển, còn có Thái Bình, bọn họ đã không còn đường lui, thậm chí muốn lui cũng không có ai cho phép bọn họ lui.

Đáy lòng Lý Đán bị Thái Bình nhìn đến phát lạnh, run giọng hỏi: “Mẫu hoàng…… nói như thế nào?”

“Chúc mừng tứ ca, bệnh tình của Lâm Tri Vương đã giảm.” Thái Bình báo chuyện tốt duy nhất trong lá thư cho Lý Đán, nàng đưa lại thư cho Lý Đán, quay người đi, thở ra một tiếng thật dài.

Lý Đán biết trong thư khẳng định không chỉ một việc này, “Thái Bình……”

“Người đâu.” Thái Bình nhắm hai mắt lại, trầm giọng hạ lệnh, “Hạ trại ở đây, để tứ ca ngẫm lại thật kỹ, đến tột cùng muốn chọn cái nào? Phò mã, tứ ca tạm thời giao cho ngươi.”

Võ Du Kỵ ôm quyền, “Điện hạ yên tâm.”

Thái Bình lại thở dài một tiếng, bước về phía xe ngựa, “Bổn cung cảm thấy mệt mỏi quá, về xe ngựa nghỉ ngơi một lát trước.”

Có một số việc, nàng cần phải tâm sự cùng Uyển Nhi.

“Ừm.” Võ Du Kỵ không dám quấy rầy điện hạ, khi binh sĩ thuộc hạ vây quanh Lý Đán, hắn còn hạ lệnh để cho bọn họ nhỏ tiếng một chút.

Thái Bình lên xe ngựa, ngồi ở bên cạnh Uyển Nhi, nàng cúi đầu, giọng khàn đặc: “Quả nhiên là tứ ca.”

Năm chữ đơn giản, đủ để xác nhận tất cả phỏng đoán lúc trước.

Uyển Nhi phủ lên mu bàn tay Thái Bình, ủ ấm bàn tay lạnh giá của nàng, “Điện hạ muốn xử trí hoàng tử như thế nào?”

“Mẫu hoàng cho hắn hai con đường để chọn, việc này không cần ta ra tay.” Thái Bình nắm chặt tay Uyển Nhi, nghiêng người dựa lên người nàng, “Địch Nhân Kiệt lục soát được cặn thuốc ở Đông Cung, để thái y cùng tra xét, chén thuốc ban đầu đưa cho Lý Long Cơ, hắn một ngụm cũng không uống.”

Do đó, bệnh tình của Lâm Tri Vương mới có thể lặp đi lặp lại.

Uyển Nhi trầm mắt, “Hoàng tử luyến tiếc hắn.”

“Cũng không phải tứ ca luyến tiếc hắn, là Đậu thị luyến tiếc hài nhi này, cho nên mới âm thầm động tay động chân.” Thái Bình cười khổ, “Đậu thị nhận tất cả tội lỗi, nói nàng mua chuộc bà vú, âm thầm bày ra kế hoạch này, chỉ vì mong tứ ca đoạt lại ngôi vị hoàng đế. Từng chuyện từng chuyện, nói rất rành mạch, bất kỳ điểm nhỏ nào cũng đều có thể đối chiếu.”

Nữ tử ngốc nghếch, thế nhưng có thể làm được một bước này.

Uyển Nhi cũng rõ ràng, nếu không phải hoàng tử đã hứa cái gì quan trọng, Đậu thị tuyệt đối không dám cõng hết trọng tội xét nhà diệt tộc này.

“Tứ ca đúng là ngay cả đường lui cũng đã nghĩ kỹ rồi.” Thái Bình nhẹ trào phúng, “Nhìn xem, những người này đều bắt đầu mài đao, ta còn áy náy vài ngày, quá mức ngây thơ.”

Uyển Nhi nắm chặt tay Thái Bình, “Con đường của điện hạ không giống với bọn họ.”

“Dù sao cũng phải nắm quyền trước, mới có thể đi con đường của chính mình.” Thái Bình ngồi thẳng dậy, đã quyết định chủ ý, “Qua chuyện của tứ ca, mẫu hoàng đối với tam ca cũng vậy, đối với ta cũng thế, nhất định sẽ sinh ra phòng bị trong lòng, hai ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Uyển Nhi gật đầu, “Ừm.”

Thái Bình nghiêng mặt nhìn Uyển Nhi, “Uyển Nhi, nàng đoán xem, mẫu hoàng để tứ ca lựa chọn cái gì?”

“Quay đầu lại là bờ, cũng là vĩnh sống trong lồng chim.” Uyển Nhi biết hiện giờ Võ Hoàng để ý chuyện gì nhất, nếu hoàng tử muốn sống, hắn phải cho Võ Hoàng một công đạo vừa lòng.

Võ Hoàng cho hắn hai con đường, hoặc là tự mình gánh lấy tội tàn sát thân tử, giáng thành thứ dân, chuyển đến Lĩnh Nam tự sinh tự diệt; hoặc là để Đậu thị gánh tội tàn sát hoàng tôn, hắn đến đất phiên dạo một vòng, sau khi về Thần Đô thì chính miệng chứng thực kết quả điều tra, để những cựu thần Lý Đường trên triều đình không đốt lửa cháy đến người Võ thị. Chỉ là, cứ như vậy, hắn chỉ có thể là tù nhân trong hoàng thành, suốt cả cuộc đời, không có khả năng lại đăng cơ làm hoàng đế.

Đây là đường sống mà Võ Hoàng cho hắn, cũng là nhân từ cuối cùng Võ Hoàng dành cho hắn.

Lý Đán run rẩy siết lá thư, toàn thân ngăn không được phát run. Lựa chọn như vậy với hắn mà nói thực sự tàn nhẫn, nhìn thì có vẻ hai cái đều là đường sống, kỳ thật mỗi cái đều là đường chết.

Con đường thứ nhất là thân bại danh liệt mà chết, con đường thứ hai là dày vò đến chết.

“Ha ha ha……” Hai mắt hắn đỏ bừng, giống như điên rồi mà phá lên cười ở trên lưng ngựa.

Võ Du Kỵ cảm thấy không quá thích hợp, liền đưa ánh mắt cho vệ sĩ ở trái phải, ra hiệu cho bọn họ để ý con vua tự sát.

Phò mã có thể nghĩ đến, tự nhiên Võ Hoàng cũng có thể nghĩ đến. Một câu cuối cùng nàng để lại trong thư viết rất rõ ràng, nếu Lý Đán lựa chọn con đường thứ hai, nàng sẽ để hai đứa nhỏ Thành Khí cùng Long Cơ làm con thừa tự trên danh nghĩa của Lý Hoằng, ít nhất có thể an an ổn ổn làm quận vương một đời.

Nếu hắn tự sát, ai cũng không sống được.

Vì ổn định đại cục, Võ Hoàng tuyệt đối sẽ công chư thiên hạ chuyện này, đến lúc đó Thành Khí cùng Long Cơ cũng sẽ chịu liên lụy, giáng xuống thành thứ dân, cái gì cũng không có.

Những lời này tuy rằng Võ Hoàng không viết rõ, nhưng Lý Đán hiểu rành mạch, hắn đã chỉ có thể chọn con đường thứ hai.

“Con rối, ha ha ha ha, con rối ha ha……” Lý Đán cười cười rồi bật khóc, nước mắt đầy mặt, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía xe ngựa, hắn biết Thái Bình nhất định không ngủ được, những lời này hắn nhất định phải nói cho Thái Bình nghe, “Lần này tứ ca bại rồi, người tiếp theo sẽ là tam ca, hay là ngươi…… Thái Bình?”

Thanh âm truyền vào trong tai Thái Bình, mi tâm Thái Bình không khỏi nhíu lại.

“Ha ha ha…… Ha ha ha…… Nàng sẽ không bỏ qua cho chúng ta…… Vĩnh viễn sẽ không…… Ha ha ha…… Ha ha ha……” Nói xong, Lý Đán điên cuồng xé nát lá thư trong tay, ném lá thư lên bầu trời, “Bệ hạ…… người thắng rồi…… Thần…… hổ thẹn không bằng!”

1

Thái Bình siết chặt nắm tay, Uyển Nhi nhẹ nhàng vỗ hai cái lên mu bàn tay nàng.

“Uyển Nhi?”

“Giao cho ta.”

Uyển Nhi ôn nhu cười cười, vén rèm nhấc váy, nhảy xuống xe ngựa. Nàng chậm rãi đi đến gần Lý Đán, khom lưng nhặt lại từng mảnh từng mảnh giấy vụn.

Lý Đán ngậm nước mắt nhìn nàng, như thể đang nhìn một con kiến hèn mọn, “Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi cũng giống vậy.”

“Nếu hoàng tử mệt mỏi, có thể xuống ngựa nghỉ ngơi.” Uyển Nhi tiếp tục tìm kiếm mảnh vụn trên mặt đất, căn bản không giương mắt nhìn hắn, “Đây là thư tay của bệ hạ, xé bỏ thư tay của Thiên Tử là tội gì, nói vậy hoàng tử cũng rõ ràng.”

Nghe thấy một câu này, Lý Đán nháy mắt cươ.ng cứng ở trên lưng ngựa.

Võ Du Kỵ cũng biết đó là tội gì, vội vàng gọi mọi người giúp đỡ Uyển Nhi cùng tìm kiếm.

Uyển Nhi ngăn Võ Du Kỵ lại, “Đây là chuyện của thần, không phiền Võ đại nhân nhúng tay.”

Kỳ thật Võ Du Kỵ vẫn luôn không rõ, vì sao mỗi lần Uyển Nhi nói chuyện với hắn đều lạnh như băng sương, thậm chí trong sương còn mang theo gai nhọn, đâm đến người thực sự không thoải mái. Nghe Uyển Nhi nói vậy, hắn cũng không nghĩ tự làm mất mặt, liền ra hiệu cho xung quanh dừng lại.

Uyển Nhi thu thập xong mảnh vụn trên mặt đất, tiếp nhận vài miếng từ trong tay vệ sĩ, cuối cùng không chút khách khí lấy về một mảnh còn lại trong tay Võ Du Kỵ, không mặn không nhạt mà liếc mắt nhìn hắn.

Thứ gì nên thuộc về nàng, nàng tuyệt đối sẽ không cho.

Thư từ là như thế, điện hạ cũng như thế.

Uyển Nhi thu thập xong mảnh vụn lá thư, cung kính nhất bái với hoàng tử, “Thần sẽ dán những mảnh vụn này lại, xin hoàng tử nghĩ một lý do thoái thác, để cho trong lòng bệ hạ thoải mái chút.” Nói xong, nàng xoay người trở về xe ngựa.

Lý Đán suy sụp rít dài, thắng làm vua thua làm giặc đã có kết quả, nếu hắn đã là kẻ bại trận, còn có gì để nói?

Sau khi hạ trại nghỉ ngơi trong núi một đêm, Lý Đán cùng Thái Bình tiếp tục lên đường, đi đến Hành Dương. Đoạn đường này đã biến thành một vở diễn, diễn xong ở Hành Dương, về Thần Đô còn phải tiếp tục diễn, cựu thần Lý đường lấy được công đạo từ chính miệng hoàng tử, sẽ không nhấc lên sóng gió gì nữa.

Mấy ngày sau, phủ Ngụy Vương truyền ra tin dữ, nói là Ngụy Vương cùng thế tử mê rượu, cả hai vô ý say rượu bỏ mạng.

Thân thuộc của Võ Hoàng liên tiếp qua đời, nàng diễn một màn ngất xỉu ở trước mặt quần thần. Hoàng tôn đồng thời chết bất đắc kỳ tử, ban đầu đều cho rằng người có hiềm nghi lớn nhất hẳn là Võ Thừa Tự, nhưng Võ Thừa Tự cùng thế tử cũng chết bất đắc kỳ tử theo, đám cựu thần Lý đường không thể không xem kỹ lại chuyện này một lần nữa.

Hướng gió thay đổi, Võ Hoàng an tâm một chút.

Bùi thị bưng một ly Cam Lộ đến cho Võ Hoàng, dịu dàng nói: “Thái y nói, bệ hạ ưu tư quá độ nhiều ngày, cần phải tĩnh dưỡng.”

“Ngươi nhìn trẫm nghỉ ngơi được sao?” Võ Hoàng bất đắc dĩ hỏi lại.

Bùi thị cũng không biết nên khuyên nhủ Võ Hoàng như thế nào.

Võ Hoàng ngồi ở bên long án, nghiêng mặt nhìn quốc tỉ, “Nhìn thấy quốc tỉ này không? Bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào nó, chỉ cần vô ý, nhi tử thân sinh của trẫm đều muốn đâm dao vào người trẫm, hận không thể kéo trẫm xuống khỏi long ỷ này.”

Tuy là chính kiến của Lý Hoằng cùng nàng không hợp, lại vẫn là trữ quân mà nàng tỉ mỉ bồi dưỡng, nàng giận thì giận, nhưng vẫn ký thác kỳ vọng cao trên người hắn.

Lý Hiền bởi vì lời đồn đãi, lục đục nội bộ với nàng, năm đó nếu cung biến thành công, chỉ sợ nàng cũng không sống đến hôm nay.

Nhi tử nhỏ nhất của nàng là Lý Đán, từ nhỏ vẫn luôn là đứa nghe lời nhất, đứng ở trong đám hoàng tử, chỉ cần hắn không nói lời nào, hiếm khi có thể chú ý tới hắn. Những năm gần đây, nàng cho rằng Lý Đán làm nàng bớt lo nhất, lại không nghĩ rằng thế nhưng đột nhiên không kịp phòng ngừa mà cho nàng một đao như vậy.

Nói không đau lòng, đều là nói dối.

Nhưng đau lòng thì có thể như thế nào chứ? Nàng cùng Lý Đán, đã định không ai có thể quay lại lúc trước. Con đường của Thiên Tử, nhất định cô độc một mình bước đi, chỉ cho phép người khác đi theo phía sau, tuyệt đối không cho phép ai đi ở phía trước hoặc là sóng vai bên cạnh.

“Thái Bình sắp trở lại rồi sao?” Võ Hoàng lấy lại tinh thần, trầm giọng hỏi.

Bùi thị trả lời đúng sự thật: “Dịch quán báo lại, đang trên đường trở về.”

+

Đáy mắt Võ Hoàng dâng lên một trận âm trầm, “Truyền Lai Tuấn Thần tới, việc lần này vẫn chưa kết thúc.”