Cấm Đình

Chương 155




Hoàng hôn đến, quốc sự đã xong. Võ Hoàng thiết đãi một yến tiệc thật lớn trong cung, chiêu đãi sứ thần các nước, nghe quốc nhạc, xem diệu vũ, thưởng thức sơn hào hải vị.

Thịt nướng là món ăn mà người Thổ Phiên cùng Đột Quyết thích nhất, thịt hươu, thịt thỏ, thịt dê đều có phương pháp nướng khác nhau, sứ thần hai nước này ăn vào khen ngợi liên tục. Thịt cá cùng tôm tươi là món mà người Đông Doanh yêu nhất, bọn họ một bên ăn một bên khen ngợi tay nghề của đầu bếp Đại Chu cao siêu. Ngay cả những sứ thần người Hồ, không nghĩ tới ở quốc yến của Đại Chu cũng có thể ăn được món bánh của quê hương, một buổi quốc yến, đầy đủ tư vị.

Cho dù là rượu, đếm đếm cũng có hơn mười loại hương vị.

Trong bữa tiệc còn được nghe những nhạc sư giỏi nhất Đại Chu tấu vang âm thanh của tự nhiên, từ đàn sáo nhã nhạc đến Hồ Khúc Tây Vực, chỉ cần là nhạc hay được gọi tên trên thế gian, đêm nay nhóm nhạc sư này đều tái hiện từng khúc một.

Múa cung đình không chỉ giới hạn ở ca vũ của người Hán, còn có Hồ cơ nhảy múa, biết bao điệu múa của thiên hạ, còn có đào hát mang mặt nạ tự sự, biểu diễn trăm năm xuân thu.

Cái gọi là cường quốc, chính là biển lớn bao trùm cả trăm sông, Đại Chu lần đầu tiên tổ chức quốc yến, không chỉ làm sứ thần các nước mở mang tầm mắt, kể cả bá quan văn võ cũng mở mang tầm mắt.

Các hạng mục của quốc yến lần này, đều do Lễ Bộ an bài, người dẫn đầu chính là Thái Bình. Mới đầu Võ Thừa Tự còn lạnh lùng chế nhạo Thái Bình, không biết phân biệt chủ yếu và thứ yếu, mời cả Hồ cơ trung đẳng hạ đẳng từ phố chợ vào trong cung nhảy múa. Tối nay xem ra, tất cả đều được an bài thích đáng.

Tuy đại yến cũng không phải chính sự lớn lao, nhưng cũng đại biểu cho đạo đãi khách của một quốc gia.

Thái Bình an bài như thế, thể hiện Đại Chu bao dung rộng rãi, trăm hoa đua nở, cũng không che giấu phong tư Đại Chu một cây một cờ, nguyên nhân chính là vì quốc yến Đại Chu tái hiện nhạc khúc cùng vũ đạo của các nước, nhưng vẫn làm nổi bật phong phạm vũ nhạc của cường quốc Đại Chu.

Tự mình khoe khoang, thì đó chỉ là một nước mạnh, nhưng không phải là một đại cường quốc.

Thâu tóm tất cả, học hỏi điểm mạnh của nước khác, đây mới là đại quốc, là phong thái mà một quân vương nên có.

Đêm nay Võ Hoàng cực kỳ cao hứng, không cần động võ, liền có thể làm sứ thần thán phục, không cần thét to, liền có thể làm quan viên vui lòng. Triều hội đầu tiên khi nàng làm Thiên Tử, nhất định sẽ lưu lại một trang đậm nét trong sử sách.

Nàng, Võ Chiếu, tuy là nữ tử, lại không thua những quân vương khác nửa điểm.

Nghĩ đến đây, Võ Hoàng dời ly rượu về phía Bùi thị, “Lại rót một ly!”

Bùi thị lo lắng Võ Hoàng uống nhiều quá sẽ tổn hại thân thể, vội vàng khuyên nhủ: “Bệ hạ đã uống rất nhiều rồi.”

“Hôm nay cao hứng, trẫm muốn cùng chư vị thần công uống cho thống khoái!” Võ Hoàng chậm rãi đứng lên, đưa ly rượu ngang qua mặt Bùi thị, giương giọng nói: “Chư vị sứ thần, trẫm kính các ngươi một ly!”

Võ Hoàng đã lên tiếng, Bùi thị sao dám không châm rượu? Lập tức rót nửa ly cho Võ Hoàng.

“Hửm?” Võ Hoàng không vui liếc nàng một cái, “Rót đầy.”



Bùi thị chỉ đành rót đầy.

Lúc này Võ Hoàng mới thoải mái, các vị sứ thần cung kính đứng lên, cùng Võ Hoàng uống một ly.

“Bùi thị, lại rót một ly.” Võ Hoàng lại đưa ly rượu về phía Bùi thị.

Bùi thị khó xử mà nhìn nhìn Uyển Nhi cách đó không xa. Hôm nay là quốc yến, tuy Xá Địch thị cũng nên phụng dưỡng gần bên, nhưng hai ngày nay thân thể Bùi Quang Đình không khoẻ, cho nên Võ Hoàng cho nàng đặc chỉ, để nàng ở Bùi phủ an tâm chiếu cố nhi tử độc nhất. Cho nên, giờ này khắc này, Bùi thị chỉ có thể trông cậy vào Uyển Nhi.

Uyển Nhi đứng dậy, cúi đầu nói: “Bệ hạ, vẫn nên uống ít……”

“Ngươi cũng coi thường tửu lượng của trẫm?” Võ Hoàng không để Uyển Nhi nói xong, liền ngắt lời nàng, “Tửu lượng của trẫm rất tốt! Tin hay không, bọn họ đều uống say, trẫm còn có thể uống tiếp!”

Võ Thừa Tự nhân cơ hội phụ họa: “Bệ hạ muốn uống, các ngươi vẫn luôn cản lại, muốn kháng chỉ à?”

Võ Hoàng híp mắt cười cười, nhìn về phía Võ Thừa Tự, “Ngụy Vương hiểu trẫm!”

Đã nói đến nước này, còn ai dám khuyên Võ Hoàng uống ít nữa? Uyển Nhi vội đưa ánh mắt cho Thái Bình, Thái Bình vừa muốn mở miệng, Võ Hoàng liền chỉ về phía nàng.

“Thái Bình, lại đây, rót rượu cho trẫm.” Võ Hoàng hoàn toàn không cho Thái Bình cơ hội phản bác, “Đây là chiếu lệnh.”

Đã là chiếu lệnh, tự nhiên Thái Bình không dám kháng chỉ.

Thái Bình bất đắc dĩ, chỉ phải nâng bình rượu lên, đến gần Võ Hoàng, rót đầy một ly cho Võ Hoàng, nhỏ giọng khuyên nhủ: “A nương vẫn nên uống ít một chút, uống nhiều sẽ hại thân thể.”

“Dông dài.” Võ Hoàng vuốt chóp mũi Thái Bình một cái, “Con rót rượu là được.” Nói xong, nàng đưa ly rượu về phía bá quan văn võ, “Chư vị thần công, trẫm kính các ngươi một ly!”

“Tạ bệ hạ.” Chúng thần cùng Võ Hoàng uống một ly.

Võ Hoàng lại đưa ly rượu về phía Thái Bình, Thái Bình chỉ phải châm thêm.

Mấy ngụm xuống bụng, gương mặt Võ Hoàng đã bị men rượu đốt nóng, sứ thần các nước lại rất có tinh thần, đặc biệt là sứ thần Đột Quyết, liên tục nâng ly kính rượu Võ Hoàng.

Mỗi lần Thái Bình rót rượu đều rót ít đi một phần ba, chỉ sợ a nương uống nhiều quá thật sự sẽ tổn hại đến thân thể.

Trong lòng Võ Hoàng biết rõ ràng, vui mừng ở trong tim. Mẫu nữ đồng tâm, quý hơn cả vàng. Thái Bình quả nhiên không làm nàng thất vọng, sau khi chưởng quản Lễ Bộ, mọi chuyện đều để bụng, đặc biệt là triều hội lần này, thật sự làm cho nàng vui lòng đẹp ý.

Nếu nói chuyện duy nhất không như ý, đó chính là bụng của Thái Bình. Đông Cung vẫn luôn để không, cứ cách mấy ngày lại thu được tấu chương thỉnh lập Thái Tử, cứ thế mãi, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Bất đắc dĩ, hàn chứng này lại khó điều dưỡng nhất.

Mới đầu Võ Hoàng còn nghĩ y thuật của Trương Tắc không hay, liền sai thái y khác đến xem mạch cho Thái Bình, nhưng thái y kia trở về bẩm báo, nói thẳng hàn chứng của công chúa xác thật có tốt hơn, chỉ là hàn chứng dễ lặp lại, chỉ cần vô ý, lại phải điều dưỡng từ đầu, việc này không thể vội vàng được.

Nàng đã vội muốn chết, những thái y đó còn khuyên nàng không được vội.

“Thượng Quan đại nhân, ta kính ngươi một ly.” Sứ thần Đông Doanh bỗng nhiên kính rượu Uyển Nhi.

Uyển Nhi hơi ngạc nhiên.

Sứ thần Đông Doanh cười nói: “Đại nhân ở dưới Ứng Thiên Môn chỉ điểm văn chương cho sĩ tử trong thiên hạ, tài học hơn người, hôm nay tại Vạn Tượng Thần Cung thấy được chân dung của đại nhân, quả thật là chuyện may mắn, một ly này, đại nhân xứng đáng.”

Uyển Nhi chần chờ nhìn thoáng qua Võ Hoàng.

Võ Hoàng cười to: “Ngươi thật ra lại biết nhìn người, tài học của Uyển Nhi xác thật đảm đương nổi một ly này.”



Được Võ Hoàng cho phép, Uyển Nhi nâng ly đáp lễ sứ giả Đông Doanh, “Đã như vậy, ta từ chối là bất kính.” Vừa dứt lời, liền ngửa đầu uống cạn một ly này.

Sứ thần Thổ Phiên cười nói: “Nói như vậy, ta cũng nên kính Thượng Quan đại nhân một ly, mời.”

Uyển Nhi rót đầy một ly, thoải mái cười một tiếng, “Mời.” Lại lần nữa ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, không có một chút nhăn nhó ngập ngừng.

Sứ thần Đột Quyết cũng phụ họa, “Thượng Quan đại nhân, mời.”

Thái Bình nhìn tư thế này, những sứ thần đó chính là muốn chuốc say Uyển Nhi, nàng vừa muốn lên tiếng giải vây, lại bị Võ Hoàng nắm chặt cổ tay. Nàng bối rối nhìn về phía Võ Hoàng.

Võ Hoàng cười khẽ, “Thái Bình, lại đây, cùng trẫm uống một ly.” Uyển Nhi là nữ quan, nếu nàng ấy có thể tự nhiên hào phóng đón nhận rượu mời của sứ thần, đó chính là thể hiện phong phạm của nữ quan.

Đây là nhiệm vụ mà Võ Hoàng giao cho nàng, cũng là ân thưởng dành cho nàng.

Thiên hạ không có mấy nữ tử có cơ hội như vậy, được sứ thần các nước tự mình kính rượu.

Thái Bình cúi đầu rót một ly cho Võ Hoàng, cũng rót cho chính mình một ly, kính rượu về phía Võ Hoàng, “Mẫu hoàng, mời.”

“Nữ tử của Đại Chu ta, nên cởi mở thẳng thắn như vậy, không kiêu ngạo không hèn mọn.” Võ Hoàng cũng không vội uống, nghiêng mắt liếc nhìn Uyển Nhi một cái, “Con nhìn xem có phải Uyển Nhi đang làm rất tốt hay không?”

Thái Bình nhìn theo tầm mắt của Võ Hoàng, chỉ thấy Uyển Nhi giơ tay nhấc chân, không hèn mọn, không kiêu căng, mỗi một ly rượu đều nghênh đón vừa vặn, như tắm mình trong gió xuân.

Sao nàng lại không biết bản lĩnh của Uyển Nhi được, chỉ là nàng lo lắng Uyển Nhi buổi tối uống nhiều sẽ khó chịu.

“Mẫu hoàng nói rất phải.”

Thái Bình nói xong, cùng Võ Hoàng uống một ly rượu này, nàng đang muốn rót rượu, lại bị Võ Hoàng đè tay lại.

“Con uống ít một chút, đang điều dưỡng thân thể, uống nhiều mới thật sự không tốt.”

Thái Bình nghe ra trong giọng nói của a nương có quan tâm, nhưng nàng cũng nghe được hy vọng tha thiết của a nương, nàng cay đắng cười cười, “Thần nhất định sẽ nhanh chóng điều dưỡng thân thể tốt lên, không làm cho mẫu hoàng thất vọng.”

Võ Hoàng vừa lòng gật gật đầu, đỡ trán nói: “Bùi thị, trẫm lúc này có chút mệt mỏi.”

Bùi thị vội vàng tiến lên, “Nô tỳ đỡ bệ hạ trở về nghỉ ngơi.”

“Bên này……” Võ Hoàng đưa ánh mắt cho Thái Bình.

Thái Bình biết, đây là a nương cho nàng cơ hội làm quen những sứ thần đó, nàng cung kính nhất bái, “Có thần ở đây, mẫu hoàng có thể yên tâm.”

“Ừ.” Võ Hoàng vỗ vỗ tay Thái Bình, rồi để Bùi thị đỡ, lui ra trước.

Võ Thừa Tự lặng im nhìn Võ Hoàng coi trọng Thái Bình như thế, trong lòng vừa chua vừa cay. Nếu hắn vẫn là Xuân Quan thượng thư, chuyện tốt như thế này sao có thể lọt vào trong tay Thái Bình!

Đúng lúc này, Thái Bình dường như biết hắn sẽ không vui, tặng cho hắn một ánh mắt khiêu khích.

Võ Thừa Tự cắn chặt quai hàm, phất tay áo nói: “Thần uống nhiều mấy ly, thật sự không khoẻ, cáo lui trước.”

“Ngụy Vương cần phải đi cho vững, đừng không cẩn thận va phải chỗ nào.” Thái Bình lên tiếng đầy ẩn ý.

Võ Thừa Tự nghe ra nàng đang châm chọc, cười lạnh: “Đa tạ điện hạ nhắc nhở.” Hắn không thể lại tùy ý để Thái Bình phát triển an toàn, hắn cần phải nhanh chóng thỉnh mệnh, sớm chút làm chủ Đông Cung.

Trước đó hắn đã giúp đỡ cô cô giết nhiều vương thất Lý Đường như vậy, trừ bỏ nhiều cựu thần Lý Đường như vậy, cuối cùng nếu để Thái Bình ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nàng ta nhất định sẽ thanh toán hắn. Hắn đã là tử chiến đến cùng, không còn đường để quay đầu. Ngôi vị Đông Cung, không chỉ là tâm nguyện mà hắn tha thiết mơ ước nhiều năm, còn là bùa giữ mạng duy nhất của hắn.



Mặc kệ phải trả giá như thế nào, hắn cần phải nắm được ngôi vị Đông Cung trong tay!

Võ Thừa Tự rời đi không lâu, tâm phúc của hắn cũng lục tục rời đi.

Thái Bình nâng ly kính Địch Nhân Kiệt, lần trước giảng hòa, nàng còn thiếu Địch công một câu cảm tạ, “Địch công, bổn cung kính ngươi một ly.”

Địch Nhân Kiệt nhìn thấy triều hội tráng lệ hôm nay, cũng cực kỳ vui lòng, hắn đáp lễ Thái Bình, “Điện hạ chuẩn bị quốc yến, vất vả.”

“Đều là bổn phận mà thôi.” Thái Bình mỉm cười, ngửa đầu uống cạn ly rượu này.

Địch Nhân Kiệt nhìn Thái Bình thật sâu, mặt mày nàng cực kỳ giống Võ Hoàng, thần thái lại cực kỳ giống Cao Tông, trong nháy mắt, hắn lại có vài phần hoảng hốt, không khỏi yên lặng cười cười, cùng uống một ly này.

Thái Bình quan tâm Uyển Nhi, quay đầu lại nhìn về phía Uyển Nhi, lại phát hiện không chỉ có sứ thần, vài vị tiến sĩ của kỳ thi mùa Thu năm trước đều qua đó kính rượu Uyển Nhi.

Đặc biệt là tiến sĩ đầu tiên của năm trước, Trương Thuyết.

Hắn say sưa hưng phấn, muốn Uyển Nhi mượn rượu làm thơ, kêu la lớn tiếng nhất.

Uyển Nhi đang vui vẻ, nửa điểm cũng không chần chờ, gọi nội thị mang văn phòng tứ bảo lên, tùy ý trải giấy Tuyên Thành lên kỷ án, cầm bút viết chữ.

Bài thơ lưu loát xuất hiện trên giấy, đưa tới tán thanh như nước.

Thái Bình cứ như vậy lặng lẽ thưởng thức Uyển Nhi, những người đó như sao trời vây quanh mặt trăng là Uyển Nhi, nàng với một bộ quan phục màu nguyệt bạch đứng thẳng ở giữa, một tay cầm bút, một tay nâng ly, mượn hương rượu thổi hồn vào câu thơ.

Nếu nói a nương như mặt trời chói lọi, chiếu sáng toàn bộ thiên hạ, vậy thì Uyển Nhi giống như trăng sáng trời đêm, thắp sáng cả triều nên thơ.

Uyển Nhi dường như biết Thái Bình sẽ dịu dàng ngắm nhìn nàng, khóe miệng nàng giương lên, kiêu ngạo viết rồng vẽ rắn lên giấy Tuyên Thành, chữ viết không phải là chữ nhỏ tinh xảo lúc trước, thể thơ cũng không phải là thể thơ quyến luyến ngày thường.

Ai nói thư pháp của nữ tử không thể cứng cáp mạnh mẽ, ai nói nữ tử chỉ có thể viết loại thơ khuê các oán than, đêm nay Thượng Quan Uyển Nhi nàng liền cho người trong thiên hạ biết, bọn họ đều sai rồi!

_____

Chú giải

Văn phòng tứ bảo: bốn vật quý trong thư pháp và vẽ tranh bao gồm giấy Tuyên Thành, mực An Huy, bút Hồ Châu, nghiên Thụy Khê.