Cấm Đình

Chương 117





Sáng tinh mơ, Dương Quỳnh đã bị hỏi một câu như vậy, đột nhiên trở nên khẩn trương, “Lời này của sứ quân, là có ý gì?”
“Việt Vương tạo phản sao?” Uyển Nhi không khách khí với hắn, trực tiếp chất vấn.
Dương Quỳnh trừng lớn hai mắt, cho đến nay, Việt Vương Lý Trinh cũng chưa chính thức tạo phản, nhưng mật thám ở Dự Châu đều nói hắn đang triệu tập binh mã, có ý đồ tạo phản.

Hơn nữa Võ Thừa Tự cũng nói hắn sắp tạo phản, tin tức hẳn là không sai.
Uyển Nhi biết hắn khẳng định không đáp được, hỏi tiếp: “Việt Vương chưa khởi binh, điện hạ lại gặp tai họa bất ngờ, cái ngươi gọi là bằng chứng lại ở tận Thần Đô, ta cùng Thái Hậu một chữ cũng không biết.” Uyển Nhi đột nhiên cười lạnh một tiếng chế giễu, “Ta mang theo chiếu thư tứ hôn của Thái Hậu đến đây, ngươi có biết Thái Hậu muốn hứa hôn điện hạ cho ai?”
Dương Quỳnh không biết, “Xin sứ quân nói rõ.”
“Phò mã họ Võ, cùng dòng họ với Xuân Quan thượng thư.” Uyển Nhi nói thẳng mấu chốt, “Lúc này, điện hạ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, cái gọi là bằng chứng điện hạ cấu kết Việt Vương tạo phản lại nằm trong tay Xuân Quan thượng thư.” Uyển Nhi đi đến trước một bước, ngữ khí lành lạnh, “Trên đường ta tới Duyện Châu, liên tục bị người khác ác ý cản trở…… Những sự tình này bày ra ở trước mắt Thái Hậu, ngươi nói xem, Thái Hậu sẽ nghĩ như thế nào?”
Dương Quỳnh nỗ lực suy nghĩ lợi cùng hại trong chuyện này, mặc dù hắn không phải người thông tuệ, cũng phát hiện vu cáo công chúa cấu kết Việt Vương tạo phản có chỗ gượng ép, thậm chí nghĩ sâu hơn một chút, Võ Thừa Tự còn có hiềm nghi vu hãm điện hạ.
“Thái Hậu không có ý gả công chúa cho Xuân Quan thượng thư, Xuân Quan thượng thư Võ đại nhân lại đột nhiên nắm chứng cứ điện hạ tạo phản trong tay, lúc này ngươi lại chọn thời điểm Việt Vương không tạo phản dâng tấu đến triều đình, nói điện hạ cấu kết Việt Vương tạo phản, sợ tội nên đã tự thiêu.” Uyển Nhi giúp hắn xâu chuỗi lại tất cả, “Tuy mấy năm trước Thái Hậu khắc nghiệt với công chúa, nhưng mấy năm nay đối với công chúa có thể nói là sủng ái, ngươi nói nỗi đau mất đi nữ nhi này, nàng sẽ trút lên kẻ nào?”
Mặc dù đủ mọi dấu hiệu chỉ thẳng Võ Thừa Tự bụng dạ khó lường sau khi mất vị trí phò mã, nhưng lúc này Võ Hậu tuyệt đối sẽ không khai đao với người nhà họ Võ, thế tội liền chỉ có thể là kẻ không kịp chữa cháy, dẫn tới công chúa bỏ mình trong biển lửa, chính là hắn, thứ sử Duyện Châu Dương Quỳnh.
Không kịp cứu công chúa, là tội chết, vì bảo vệ ô sa, vu khống công chúa tạo phản, càng là trọng tội xét nhà diệt tộc.
Dương Quỳnh hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hãi ôm lấy yết hầu của mình.
“Ngươi đếm xem nhà ngươi có mấy cái đầu, rốt cuộc có đủ chém hay không?” Ngữ khí của Uyển Nhi cực kỳ lạnh lẽo, so với hôm qua, những lời này còn làm Dương Quỳnh thêm run sợ.
Hai chân Dương Quỳnh mềm nhũn, vội vàng quỳ rạp xuống đất, “Sứ quân cứu ta! Ta cũng là…… Cũng là phụng mệnh hành sự mà thôi! Võ đại nhân nói hắn đã nắm chắc chứng cứ điện hạ tạo phản, mệnh ta nhanh chóng hành sự, một khi điện hạ có hành động dị thường, ta phải lập tức giết chết.

Nhưng mà, trận lửa này thật sự không phải do ta phóng hoả, thật sự là ngoài ý muốn!”
Quả nhiên tất cả không sai mấy so với suy nghĩ của nàng.
Dân vọng của Thái Bình rất cao, những kẻ Võ gia dã tâm bừng bừng tuyệt đối không bỏ qua cho nàng ấy.

Muốn đục nước béo cò đổ tội Thái Bình mưu phản, đừng nói nàng không tin, Võ Hậu cũng sẽ không tin.
Võ Thừa Tự.

Uyển Nhi âm thầm nhớ kỹ món nợ này, người này đúng là một tay gãy vang bàn tính! Khi Võ Hậu tàn sát tông thất Lý Đường, hắn cũng đã tính đến mạng của Thái Bình rồi, đại cục trước mặt, Võ Hậu cũng không tiện vấn tội hắn, nếu không sẽ là tự đập đá vào chân, chứng minh tông thất Lý Đường có chút oan uổng, ngược lại dẫn tới càng nhiều phê bình.
Võ Thừa Tự chính là đã tính đến Võ Hậu sẽ không truy cứu hắn đến cùng, cho dù Võ Hậu muốn trút giận, hắn cũng có thể đẩy Dương Quỳnh ra, thậm chí, hắn còn có thể dâng thư cho Võ Hậu, nói đây là đại nghĩa diệt thân, mặc dù nữ nhi thân sinh tạo phản, Võ Hậu cũng đối xử bình đẳng, thiên hạ chỉ cho rằng đây là Thần Hoàng anh minh.
Một kế thật độc!
Dương Quỳnh sau một lúc lâu không nghe thấy Uyển Nhi đáp lại, giương mắt nhìn Uyển Nhi đang lâm vào trầm tư, nhịn không được thúc giục: “Sứ quân, ta nên làm thế nào cho phải?”
Uyển Nhi phục hồi tinh thần, nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi muốn giữ được tánh mạng già trẻ cả nhà, ngươi liền nghe ta tới.”
Dương Quỳnh chăm chú lắng nghe, “Ta đều nghe! Mời sứ quân nói.” Dù sao đắc tội Võ Đại Nhân sẽ chết, đắc tội Thái Hậu càng chết, lúc này hắn đâu còn quan tâm ô sa trên đầu, chỉ muốn nhanh chóng nghĩ ra biện pháp bảo vệ mạng sống.
Uyển Nhi trịnh trọng mở miệng, “Đầu tiên, tấu chương điện hạ xảy ra chuyện, chỉ có thể viết việc này là ngoài ý muốn, không được đề cập điện hạ cấu kết Việt Vương dù chỉ một chữ.”
Dương Quỳnh gật đầu thật mạnh.
“Thứ hai, ta cho ngươi ba ngày chuẩn bị thư của vạn dân.

Điện hạ ở Duyện Châu hơn một năm, làm không ít chuyện vì bá tánh, nàng ấy làm bao nhiêu chuyện tốt, ngươi liền để bá tánh đề cập bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt.

Ta sẽ tự tay trình thư của vạn dân cho Thái Hậu, Thái Hậu sẽ ghi công ngươi bảo vệ thanh danh cho điện hạ, hẳn là sẽ giữ lại tánh mạng của ngươi.”
“Vâng!”
“Thứ ba, nếu Việt Vương thật sự tạo phản, cho dù trận thế bên Dự Châu lớn đến mức nào, ngươi cũng không cần hoảng loạn, chỉ lo đóng chặt thành canh giữ, tận lực bảo vệ thành trì không bị phá là được.

Nếu Võ đại nhân lại gửi thư cho ngươi, mệnh ngươi làm những chuyện khác, ngươi có thể y lệnh mà hành sự, nhưng phải giữ kỹ thư từ.”
Thanh âm Uyển Nhi trầm xuống, là cảnh cáo, cũng là nhắc nhở, “Những thư từ này sẽ là bùa hộ mệnh của ngươi.”
Dương Quỳnh nghe được kinh hồn táng đảm, ngoại trừ một mực nghe lệnh làm việc, cũng không có ý nghĩ khác.
Uyển Nhi không nói thêm nữa, xoay người rời khỏi chính đường, gọi Hồng Nhụy, ra cửa lên xe ngựa, liền đi về dịch quán.
Để mưu sinh, hiệu suất làm việc cũng tăng lên.
Dương Quỳnh ngày thường vâng vâng dạ dạ, cũng không phải là quan tốt gì, nhưng thời điểm sắp chết, cũng biết dùng hết toàn lực mà giãy giụa một phen.


Ba ngày sau, Dương Quỳnh đúng hẹn dâng thư của vạn dân lên, ngày đó Uyển Nhi cũng từ biệt Dương Quỳnh, rời khỏi Duyện Châu.
Xe ngựa một đường chạy về Thần Đô, Uyển Nhi cẩn thận lật xem thư của vạn dân.
Tuy thỉnh thoảng có thể thấy tấu chương của công chúa, nhưng tấu chương cũng sẽ không báo hết mọi chuyện, nàng cũng muốn nhìn một chút, công chúa ở Duyện Châu đã hơn một năm, rốt cuộc làm được bao nhiêu chuyện.
Phát lương thực cứu tế, bố thí gạo thóc, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Dịch bệnh bắt đầu nổi lên, cùng đại phu sớm đêm thương thảo đối sách, những ngày ấy điện hạ hẳn đã rất vất vả.
Từ phú hộ, cho tới khất cái, đều xem điện hạ là ân nhân.
Những việc này đặt ở trên người bất kỳ hoàng tử nào, đều là công tích đáng giá ghi lại kỹ càng, đặc biệt là lúc Lư Lăng Vương bị đày đến Phòng Châu xa xôi, Thiên Tử cáo ốm không tảo triều, điện hạ loá mắt đủ để vực dậy đám cựu thần Lý Đường đang ẩn mình, lưu lại cho bọn hắn một hy vọng.
Nhưng bởi vì như thế, những kẻ như Võ Thừa Tự tuyệt đối sẽ không để điện hạ bình an.
Đời trước Uyển Nhi đã chứng kiến quá nhiều chiêu trò của Võ Thừa Tự, người như vậy nếu không thể một kích mất mạng, ngày nào đó nhất định sẽ là mối họa.

Cho nên, Uyển Nhi muốn xối thêm một bình rượu mạnh xuống chuyện này, giúp điện hạ thọc hắn một đao.
Chỉ cần còn có nàng, nàng sẽ không để bất kỳ thứ gì vấy bẩn điện hạ của nàng.
Điện hạ là Trấn Quốc Công Chúa của Đại Đường cũng vậy, là trữ quân tương lai của Đại Chu cũng thế, nàng nhất định sẽ bảo hộ điện hạ của nàng, để cho điện hạ trong sạch, trở thành minh châu loá mắt nhất đương thời mà vạn dân ngước nhìn.
Khép lại thư của vạn dân, Uyển Nhi lấy lá thư do điện hạ viết từ trong lòng ngực, cẩn thận mở ra, nàng đã nhớ không được đây là lần thứ bao nhiêu nàng đọc mấy chữ ít ỏi trên này.
“Muôn vàn trân trọng, chờ đợi đoàn tụ.”
Uyển Nhi nhịn không được mà bật cười, một lần nữa dán giấy viết thư vào trong ngực, nếu có thể gặp lại, nàng chỉ muốn ôm thật chặt nàng ấy, cẩn thận lắng nghe nhịp đập con tim nàng ấy.
Hồng Nhụy thấy Uyển Nhi như vậy, chỉ cảm thấy xoang mũi hơi cay, không khỏi xoa xoa cái mũi —— Xuân Hạ này thật sự làm người ta lo lắng, cũng không biết chạy theo điện hạ đến chỗ nào.
Nhấc màn xe lên, nàng nhìn ra ngoài xe ngựa, chỉ muốn vơi đi chua xót.
“Bên kia…… hình như có trận chiến!”
Nghe thấy Hồng Nhụy kinh hô, Uyển Nhi vội vàng cất giấy viết thư, giương giọng phân phó, “Nhanh chóng về Thần Đô, trên đường không được trì hoãn!”
“Vâng!” Vũ Lâm tướng sĩ đánh xe giục ngựa đi trước, vốn dĩ xe ngựa từ từ đi dọc theo đường núi đột nhiên chạy nhanh lên.
Uyển Nhi biết, trận tàn sát vương thất Lý Đường, cuối cùng đã bắt đầu rồi.

Việt Vương Lý Trinh chỉ là cớ để giết chóc, vương tộc Lý Đường khác mặc kệ có nhúng tay vào những việc này hay không, ai cũng không trốn khỏi một đao.

Sau khi giết chóc hạ màn, thiên hạ sẽ nghênh đón Nữ Hoàng Võ Chiếu chấn động cổ kim.
Nhật nguyệt lăng không.
Nàng ấy sẽ là chủ nhân thiên hạ, lấy thân phận nữ tử thống trị tứ phương, uy phục thiên hạ, không dám không theo.
Uyển Nhi chờ mong lại chứng kiến một thời đại như vậy, càng chờ mong tương lai Thái Bình mở ra một thời đại khác.

Đừng nói nữ tử không có nhiệt huyết, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Uyển Nhi liền cảm thấy huyết mạch trong người đều đang sôi trào.
Ngày thứ năm Uyển Nhi rời khỏi Duyện Châu, tin tức Việt Vương Lý Trinh tạo phản truyền đến Trinh Quán Điện, Xá Địch thị đang sắp xếp lại mật báo trong tráp đồng đột nhiên biến sắc, động tác khựng lại.
Võ Hậu cảm thấy nàng ấy dị thường, “Chuyện gì?”
Xá Địch thị hai tay dâng mật báo lên, Võ Hậu xem xong cũng biến sắc, hung hăng vỗ xuống long án, “Thật to gan! Bùi thị!”
Bùi thị đã vài ngày không thấy Võ Hậu phẫn nộ như thế, vội vàng run giọng đáp: “Có nô tỳ!”
“Ngươi cùng Xá Địch thị mang trăm tên Vũ Lâm Quân đến ngoại ô……” Võ Hậu chỉ mới nói một nửa, bỗng nhiên im lặng, suy nghĩ một lát sau, lại nói: “Bùi thị, ngươi mang hai cung tì theo, hành sự cẩn thận chút, đừng để người khác nhìn thấy.” Nói xong, Võ Hậu tự mình đưa lệnh bài cho Bùi thị, có cái này, cấm vệ canh giữ cửa cung sẽ không hỏi nhiều.
Bùi thị lập tức lĩnh mệnh, rời khỏi đại điện.
Võ Hậu mạnh mẽ đè nén tức giận, vo chặt mật báo trong tay.
Không lâu sau, Võ Thừa Tự mang theo mật báo tự mình đến cầu kiến.

Võ Hậu nghe thấy nội thị tấu, sắc mặt ngưng trọng, ra hiệu cho nội thị mang người vào.
“Thần, khấu kiến Thần Hoàng!” Võ Thừa Tự cung kính nhất bái với Võ Hậu.
Võ Hậu lạnh lùng nói: “Ai gia vẫn là Thái Hậu.”
Võ Thừa Tự cho rằng Võ Hậu đang khiêm tốn, cười nói: “Đợi Minh Đường hoàn thành, Thái Hậu tự mình dẫn bách quan đến cúng tế thần minh, sẽ có điềm lành xuất hiện, bố cáo với thiên hạ, Thái Hậu xác thật là Thần Hoàng trời ban.” Cái gọi là “điềm lành”, hắn đã chuẩn bị thỏa đáng.
Ánh mắt Võ Hậu phức tạp, tên chất nhi này đúng là làm rất tốt những việc đó, có thể giúp nàng làm rất nhiều chuyện, nhưng những năm gần đây lòng tham không ngừng, dám đem độc thủ duỗi đến chỗ Thái Bình.
“Hôm nay lại có mật báo, Lý Trinh xác thật tạo phản!” Võ Thừa Tự cho rằng hôm nay Võ Hậu không vui, cho nên nói này tin tức vô cùng tốt này với Võ Hậu, “Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một của cô cô!”
“Xác thật, ngàn năm có một.” Lời nói Võ Hậu có ẩn ý, ánh mắt dâng tràn sát ý.
Võ Thừa Tự nịnh hót: “Thần cho rằng, Chu Hưng có thể đảm nhiệm.”
“Hắn xác thật là người có thể làm việc.” Võ Hậu chầm chậm trả lời, “Mệnh Trương Quang Phụ suất quân bình định trước, sau đó ai gia sẽ hạ ý chỉ, mệnh Chu Hưng thẩm vấn vương tôn có liên quan.” Hơi dừng lại, Võ Hậu đột nhiên hỏi, “Địch Nhân Kiệt tuần tra Giang Nam, có công thiêu hủy dâm từ, hẳn là đang trên đường hồi kinh?”
Võ Thừa Tự gật đầu, “Đúng vậy.”

“Lý Trinh là huynh trưởng của tiên đế, rất có uy vọng trong dòng tộc.

Chuyện mưu phản cần phải tìm người có danh vọng để thẩm tra, Xá Địch thị, soạn chỉ.” Võ Hậu nhìn về phía Xá Địch thị, “Mệnh Địch Nhân Kiệt vòng đến Dự Châu, đợi sau khi bắt lấy Việt Vương, tự mình thẩm vấn Việt Vương, hành sự theo lệ.”
Tính toán của Võ Thừa Tự đột nhiên bị chiếu lệnh của Võ Hậu làm cho rối loạn, “Mà…… Địch Nhân Kiệt có tiếng chí công vô tư…… Cô cô an bài như vậy……”
“Sao? Chẳng lẽ Thừa Tự ngươi có an bài khác?” Võ Hậu thâm ý hỏi lại, ánh mắt như đao, hung hăng mà xẻo vào lòng Võ Thừa Tự.
Võ Thừa Tự không dám nói nhiều, dù sao hắn đã thu được mật báo, công chúa chết trong biển lửa, việc này đã định, hắn cũng không cần cành mẹ sinh cành con.
Xá Địch thị nhanh chóng viết xong thánh chỉ, Võ Hậu xem xong, liền mệnh Xá Địch thị tức tốc đưa đến Loan Đài.
Sau đó, Võ Hậu cùng Võ Thừa Tự hàn huyên hai câu, liền tống cổ hắn trở về làm việc.
Trước khi cửa cung đóng, Bùi thị mang hai cung tì đẩy một cái rương lớn trở về cung.
Đêm đó, sau khi thấy Bùi thị trở về, Võ Hậu tâm thần bất an mà đặt bút son xuống, để Bùi thị cầm đèn dẫn đến Đông Thượng Các.
Đèn cung đình lay động, Võ Hậu bước nhanh đến bên giường, mới vừa ngồi xuống, cô nương bị thương trên giường liền suy yếu cầm tay Võ Hậu —— cánh tay của nàng có một vết bỏng rướm máu, mặc dù đã thoa thuốc, vẫn làm người khác nhìn thấy rùng mình.
“Thái Bình.” Võ Hậu đau lòng cực kỳ, không nghĩ tới nhiều năm mẫu nữ đoàn tụ, lại là tình cảnh như vậy.
“A nương……” Nước mắt Thái Bình tràn khỏi hốc mắt, ủy khuất nói, “Con không có ý tạo phản…… A nương người phải tin con…… Con thật sự không có……”
“A nương tin con, trở về là tốt rồi, a nương sẽ không để con có việc.” Võ Hậu dịu dàng trấn an, nàng không thể không thừa nhận, Thái Bình vĩnh viễn là một nơi mềm mại nhất trong tim nàng.
Có một số người lòng tham không đáy, nàng có thể để hắn bên cạnh, nhưng không chấp nhận hắn chạm vào vảy ngược của nàng, phải để cho người kia biết rõ đâu là ranh giới cuối cùng của nàng.
Thái Bình đối với Võ Hậu mà nói, không chỉ là nữ nhi duy nhất của nàng, sau này thay đổi triều đại, Thái Bình chỉ cần gả cho Võ thị, hài tử của Thái Bình liền mang huyết mạch hai nhà Lý, Võ.

Đứa nhỏ này vô cùng quan trọng với Võ Hậu.
Nàng tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn kẻ nào làm hỏng đại sự của nàng, cho dù có mang họ Võ đi chăng nữa.
“An tâm tĩnh dưỡng, chuyện khác, để cho a nương.”
- ----
Chú giải
Ô sa: mũ cánh chuồn của quan lại
Gãy vang bàn tính: một người đầy tính toán
Nghịch lân: vảy ngược của rồng ở trước yết hầu, là điểm yếu của nó, nếu kẻ khác chạm vào sẽ bị giết chết.