Giai điệu đang lưu loát nhu hòa đã xảy ra chuyển biến, từ rung động biến thành nhẹ nhàng êm ái, như là đang nghe thấy tiếng nước suối chảy róc rách. Nước gợn nhu hòa, nhẹ nhàng bao vây xung quanh Diệp Âm Trúc, hắn vẫn không hề di chuyển.
Vô số kim quang dũng mãnh lao tới. Nhưng kỳ lạ là, mặc cho Kim quang đánh vào như thế nào nhưng không cách nào xâm nhập vào được trong làn sóng gợn nhìn trông rất mềm mại xung quanh thân thể Diệp Âm Trúc.
Đây chính là Chân lý của Cầm Khúc này, Phu thạch Tĩnh tự nhân, tuyền động tự trí, tuyền động bất hãm tính, thạch tĩnh bất ngại động.
Diệp Âm Trúc lúc này giống như Tảng đá để mặc cho nước suối đánh vào. Mặc cho nước suối chảy như thế nào, cũng không thể nào thương hại đến được Tảng đá này.
Không phải nói là nước chảy đá mòn sao. Nhưng mà phải xem mất bao nhiêu nước, đánh vào trong bao lâu?
Trung niên nhân hoàn toàn có một cảm nhận khác. Cơn sóng gợn xung quanh người Diệp Âm Trúc nhìn không hề mạnh, nhưng lại xoay tròn rất nhẹ. Năng lượng mà mình phát ra căn bản không thể nào chiếm được lợi thế gì từ trong cơn Sóng gợn do Nguyên lực hình thành. Mà sóng gợn chuyển động lại lặng lẽ làm tan công kích của hắn.
Máu từ miệng Diệp Âm Trúc chảy xuống. Mặc dù cảnh giới của hắn lúc này đã hơn xa đối thủ trước mặt, nhưng mà năng lượng chênh lệch vẫn là rất lớn. Có điều, hắn cũng không cảm giác được mình đang hộc máu, hắn đang đắm chìm trong Cầm Khúc, thậm chí còn không có cảm giác đau đớn. Hắn chỉ biết là, đàn tấu Cầm Khúc này, tuyệt đối là đỉnh cao cuộc đời hắn.
Công kích của Trung niên nhân có vẻ như không thể kéo dài. Kim quang từ thịnh đến suy, tiếng đàn cũng từ nhẹ nhàng nương theo dòng sóng gợn. Cầm Khúc trở nên rất nhẹ nhàng. Tiếng đàn lưu chuyển theo sóng gợn, đúng là Thạch Thượng Thanh Tuyền đoạn thứ năm - Thanh Tùy Lưu Chuyển.
Sóng gợn mỗi lần chuyển động nhẹ nhàng đều khiến cho không gian xung quanh người Diệp Âm Trúc lớn thêm một chút. Mặc dù vẻ mặt hắn tái nhợt, nhưng làn sóng gợn tinh khiết lại nhẹ nhàng kích động cuốn theo Kim quang từ bốn phương tám hướng xoay tròn lên.
Đột nhiên, nước chảy thu lại, một lần nữa trở lại bên người Diệp Âm Trúc, áp chặt vào xung quanh thân thể hắn. Nước chảy đã xua tan Kim Quang lúc đầu, đồng thời khi nó thu lại, đã ngăn cản thân ảnh Kim Sắc ở bên ngoài.
Trung niên nhân kinh ngạc và phẫn nộ. Hắn không ngờ rằng, mình đã dùng đến thủ đoạn thực sự mà vẫn không thể đánh bại người trước mặt này. Toàn lực thúc dục, cả ngươi hắn giống như một mũi tên, mang theo tính xuyên thấu không gì sánh nổi, Kim quang khổng lồ hóa thành chiếc đuôi hỗ trợ, khiến tốc độ và công kích của hắn trong nháy mắt tăng lên đến đỉnh điểm.
Nhưng điều hắn gặp phải lại là Sóng gợn đột nhiên trở nên chắc chắn. Tai hắn nghe thấy vẫn là Cầm Khúc êm ái tuyệt vời, Thạch Thượng Thanh Tuyền đoạn thứ sáu – Oanh Nhai Bão Hác.
"Ầm" Tiếng nổ kịch liệt khiến quả cầu Kim quang bị bắn ra ngoài. Miệng Diệp Âm Trúc phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp rơi xuống Siêu Thần khí Khô Mộc Long Ngân Cầm. Vẻ mặt hắn càng thêm tái nhợt, nhưng thần sắc không hề biến hóa, ngay cả Tiếng đàn cũng không hề rối loạn.
Trung niên nhân rõ ràng cảm nhận được, mình như đụng vào một tấm chắn không kiên cố, tấm chắn rất mềm mại, nó không hề cứng rắn mà vô cùng mềm dẻo, năng lượng khổng lồ của mình lại không thể nào đột phá nó. Ngay sau đó, Sóng gợn lưu chuyển, nước chảy dường như trong nháy mắt tăng mạnh, mạnh mẽ đẩy thân thể mình ra ngoài.
Đột nhiên, Sóng gợn lại xuất hiện biến hóa. Lúc này, chúng nó từ yếu ớt ban đầu đã trở nên kiên cường. Giống như giọt nước rơi trên đá, bọt nước bắn ra tung tóe. Nhưng lực trùng kích lại cuồn cuộn không ngớt. Mỗi một bọt nước bắn lên đều về phía Trung niên nhân. Trung niên nhân kinh ngạc phát hiện, Kim quang mà mình ngưng tụ đang tan rã khi các bọt nước vỡ tan, hoặc có thể nói là bị ăn mòn. Bọt nước có ở khắp nơi, thân thể hắn đang lui về sau sẽ vĩnh viễn bị ăn mòn.
Tình huống này không chỉ xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn. Đồng thời cũng xuất hiện ở trong Tinh thần chi hải của hắn. Cầm Khúc đột nhiên thanh thoát, không ngừng xâm nhập vào sâu trong óc hắn, khiến cho mọi thứ trong đầu hắn, bao gồm cả cảnh giới đều trở nên hỗn độn. Hắn đương nhiên không biết đây là Thạch Thượng Thanh Tuyền đoạn thứ bảy có tên là Phù Phiếm Phi Hoa.
"không ổn" Trung niên nhân vô ý thức cảm giác được không ổn. Nhưng hắn không hề bối rối, Kim quang bên ngoài cơ thể chợt thu vào trong, hai tay đồng thời giơ lên cao, tay phải giơ thẳng lên, tay trái đặt bên dưới tay phải, hét lên một tiếng:
- Phá Hỗn Độn, Vô Cực sinh
Giọng nói hắn rất sắc nhọn, mang theo tinh thần trùng kích mạnh mẽ. Tay hắn lại biến thành gần như trong suốt, trong nháy mắt đánh ra, tất cả các bọt nước dường như đã bị một chưởng này của hắn hấp dẫn, ngay sau đó đã hoàn toàn tan rã.
Hắn hét lên đương nhiên không phải muốn cắt ngang Cầm Khúc của Diệp Âm Trúc. Cảnh giới của Diệp Âm Trúc đã cao hơn hắn, hắn không thể nào làm được như vậy. hắn hét lên là để đánh thức mình, không để mình bị đắm chìm vào trong Cầm Khúc kia.
Sóng gợn trước người quả thật đã biến mất. Cầm Khúc của Diệp Âm Trúc dường như đã nhỏ đi rất nhiều. Máu đỏ tươi rất chói mắt trên Cổ Cầm.
Nhưng mà, Cầm Khúc cuối cùng cũng không hề dừng lại. Trong lúc Trung niên nhân thờ phào một hơi, hai tay chém xuống phát ra một tiếng Long Ngâm trầm thấp ra vẻ muốn xông tới, thân thể Diệp Âm Trúc đã động.
Bao phủ trong quang mang của Sóng gợn, trong năng lượng ba động khổng lồ, cả ngươi hắn đang đàn Cầm Khúc cuối cùng khẽ bay ra, Sóng gợn như đã biến thành thật thể. Tất cả năng lượng trong nháy mắt đã ngưng tụ lại. Mà lúc này tay của Trung niên nhân mới nâng lên một nửa, đôi tay trong suối mới lật lại đã phải đón lấy Thân cầm hợp nhất kia.
Cầm Khúc trong suốt, tất cả sóng gợn, yên lặng, đã hòa hợp làm một trong khoảnh khắc đó. Thạch Thượng Thanh Tuyền, Nước suối trong lành vẫn rơi trên đá. Nếu như nói bảy đoạn phía trước chủ yếu nói về ý cảnh của nước, như vậy thì đoạn cuối cùng này đã đi đến điểm kết thúc, đi đến trên đá.
Khi song chưởng trong suốt của Trung niên nhân va chạm với thân thể Thân Cầm hợp nhất của Diệp Âm Trúc, cũng là lúc tiếng đàn cuối cùng vang lên, một nốt nhạc cuối cùng của Cầm Khúc. Trong nháy mắt đó, Tảng đá bị nước suối đánh vào ngàn triệu năm rốt cuộc đã di chuyển.
Thạch Thượng Thanh Tuyền đoạn thứ tám – Chẩm Lưu Sấu Thạch.
"Ầm"
Không hề có ánh sáng, chỉ có năng lượng không màu, lực nổ mãnh liệt, cùng với năng lượng ba động không gì sánh nổi, đã bộc phát.
Một vòng năng lượng ba động vô hình chợt xuất hiện.
Băng Sâm, rừng rậm do Băng Tuyết ngưng tụ thành. Nhưng vào Giờ phút này, Băng Tuyết lại biến mất do tác dụng của Phong, biến thành Băng phấn.
Băng Sâm, nơi từng sinh sống của hơn vạn Ma Thú cao cấp. Diện tích cụ thể của nó như thế nào, không ai biết được. Nhưng từ Giờ phút này, Băng Sâm đã không còn tồn tại nữa. Bởi vì, đã không có rừng rậm do băng tuyết hình thành, chỉ còn có một mặt băng bóng loáng.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, ai có thể tưởng tượng chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, mà người gây ra lại chỉ có hai người.
Bất luận là Siêu cấp cầm âm nhìn rất nhu hòa của Diệp Âm Trúc, hay là Kim quang thần bí của Trung niên nhân. Bề ngoài nhìn thì thấy rất nhu hòa, nhưng thực lực đã đạt đến trạng thái cực đoan. Một khắc đó, không chỉ có Diệp Âm Trúc dựa vào Siêu Thần khí Khô Mộc Long Ngân Cầm đã phát huy thực lực của mình đến cực hạn, đạt đến độ cao trước đó chưa từng có. Mà Trung niên nhân thần bí cũng đã dùng hết toàn lực.
Lẳng lặng rơi xuống trên mặt băng. Diệp Âm Trúc cảm giác thấy rất lạnh, sau khi đạt đến Thứ Thần Cấp, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác với nhiệt độ bên ngoài. Trên người động một tầng băng phấn rất mỏng, như đã đông cứng làn da hắn vậy. Khóe miệng tất cả đều là giọt máu, nhưng máu vừa mới phun ra đã lập tức biến thành băng hồng.
Siêu Thần khí Khô Mộc Long Ngân Cầm đã trở lại trong cơ thể hắn. Thần khí không có tính mạng, không có đủ năng lượng duy trì, nó sẽ không thể nào phát huy được uy lực tương xứng.
Kinh mạch trong cơ thể cũng không đau, cũng không phải bởi vì nó không bị tổn thương, mà bởi vì quá đau đớn nên nó đã biến thành gỗ đá.
Rất lâu rồi không bị thương nặng như vậy. Cho dù là khi bị Bách Lôi Oanh kích, Diệp Âm Trúc cũng nắm giữ quyền khống chế. Cho dù là lúc đối mặt với Tư Long – biến thân của Ma Thần, hắn cũng không bị thương nặng như vậy. Nhưng Trung niên nhân thần bí trước mặt lại làm được.
Trong lòng Diệp Âm Trúc lúc này rất bình tĩnh. Hắn đang suy nghĩ. Nếu như bốn Thần Thú đều ở bên cạnh mình, ngưng tụ thành Siêu Thần khí Khải Giáp Sáo trang thần bí, mình có thể chiến thắng Trung niên nhân thần bí này không?
Đáp án đúng là không biết, hắn không biết ở tình huống đó, mình còn có thể giống như vừa rồi giữ được cảnh giới Thái Huyền Cầm Tâm không, cũng không thể nào lĩnh ngộ được một thứ vượt trên tất cả, đem tất cả dung nhập vào trong tiếng đàn - Thiên Nhân Hợp Nhất.
Thực lực của Trung niên nhân thần bí này, còn cường đại hơn Tư Long. Đây là điều duy nhất Diệp Âm Trúc có thể nghĩ đến khi ngã xuống mặt đất.
Giãy dụa, hai tay Diệp Âm Trúc chống lên mặt đất từ từ bò lên. Từ lúc còn nhỏ, Diệp Ly đã dạy cho hắn, Đệ tử Trúc Tông không có thói quen nằm chết. Dù là chết trận, cũng phải cố gắng đứng dậy.
- ngươi còn có thể đứng lên được sao?
Giọng nói khàn khàn sắc nhọn vang lên bên tai Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất lại nhìn thấy Trung niên nhân.
So sánh với ánh mắt bình tĩnh lúc mới đầu nhìn hắn, thì Trung niên nhân thần bí này đã có biến hóa không nhỏ. Quần áo trên người hắn không còn chỉnh tề nữa, mái tóc vàng trên đầu cũng hơi rối loạn, càng thêm quan trọng là trên miệng hắn cũng đã xuất hiện một vệt máu.
Đúng vậy, trong cú va chạm cuối cùng, khi Thạch Thượng Thanh Tuyền đạt đến mức tận cùng, Trung niên nhân này cũng bị thương. Mặc dù thương tích của hắn không nặng như Diệp Âm Trúc, nhưng Diệp Âm Trúc dù sao cũng đã khiến hắn bị thương.
Diệp Âm Trúc vừa khó khăn từ mặt đất đứng lên, vừa nói:
- Nếu như ta còn có thể đứng lên, có phải đã thông qua khảo nghiệm chứ?
Vừa nói ra miệng, ngay cả hắn cũng hơi kinh ngạc. Giọng nói của mình lại khàn khàn đến mức độ như vậy. Hơn nữa từng chữ phun ra, đều mang theo một giọt máu màu đen.
- ngươi còn mạnh hơn so với ta đoán trước, nhất là về cảnh giới. Đáng tiếc, chiến đấu vốn phụ thuộc vào thực lực, thực lực của ngươi còn kém xa
Trung niên nhân thần bí lạnh nhạt nói.
"Ân" trong cơ thể Diệp Âm Trúc đột nhiên co rút mạnh, hắn rất vất vả bò lên được một chút đã bị ngã xuống mặt băng, lại bị nhiễm thêm một ít băng phấn.
- không cần thử lại làm gì. Theo tính toán của ta, Kinh mạch trong cơ thể ngươi đã có hơn bốn mươi phần trăm đứt hoàn toàn, ba mươi phần trăm nếu còn bị như vậy nữa thì không thể nào tồn tại được. Lục phủ ngũ tạng của ngươi cũng bị phá hủy ở các mức độ khác nhau. Ta có thể khẳng định, chúng nó không có một cái nào còn ở vị trí cũ. Ta không biết vì sao, xương ngực ngươi lại cứng rắn như vậy. Ngoại trừ nơi đó, thì ngươi đã bị gãy bảy xương sườn. Hoặc là nói, duy nhất có thể làm cho ngươi tỉnh táo, chính là bởi vì trái tim và Đại não của ngươi bị thương không nặng. Nhưng đã bị thương đến như vậy, cho dù ngươi nôn hết nội tạng đã bị vỡ nát ra, cũng không thể nào đứng lên được
Trung niên nhân lạnh lùng nói, giống như một Thầy thuốc miêu tả cho học sinh của mình khi sắp giải phẫu một thi thể.
Diệp Âm Trúc biết, đối phương nói rất đúng. Mặc dù Nguyên lực của hắn đang không ngừng chữa trị thân thể hắn, nhưng lúc này, hắn bị thương quá nặng.
Nhưng, hắn không hề từ bỏ. Sự kiên trì cuối cùng và một hơi còn lại khiến hắn không hề từ bỏ, vẫn giãy dụa đứng lên từ mặt băng.
- có thể nói cho ta biết hay không, ngươi có phải là đang khảo nghiệm ta?
Những lời này của Diệp Âm Trúc gần như là phát ra từ răng.
Trung niên nhân thần bí gật đầu nói:
- không sai, đây chính là khảo nghiệm của ngươi
Diệp Âm Trúc cười, mặc dù ở trạng thái này, vẻ cười của hắn còn khó coi hơn cả khóc, nhưng hắn vẫn cười. Cũng là do trong lòng khẳng định đối phương đang khảo nghiệm mình, hắn lúc trước mới không triệu hồi Tử. Bởi vì hắn nhớ rằng, Thần Long Vương lúc đầu từng nói với hắn, đây là khảo nghiệm với một mình hắn.
Vì không để cho Tử phát hiện biến hóa của mình, Diệp Âm Trúc thậm chí mạnh mẽ dùng Tinh thần lực đóng giả là đang ở trạng thái bình thường. Liên hệ Linh hồn giữa hắn và Tử, sau khi hắn đạt đến Thứ Thần Cấp, thì đã do hắn làm chủ.
Nhưng vào lúc này, hắn không có khả nặng triệu hồi Từ đến bên người. Bất luận có phải là vì khảo nghiệm của người trước mặt này hay không, nhưng hắn có thể khẳng định Tử cũng sẽ không phải đối thủ của người này, mặc dù đối thủ cũng đã bị thương.
- như vậy, nếu như ta đứng lên được, có phải đã thông qua lần khảo nghiệm này không?
Diệp Âm Trúc cắn mạnh răng, giơ tay phải lên, chín đạo Tử quang lóe lên trên đầu ngón tay hắn. mặc dù Phĩ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn từng nói với hắn, không nên sử dụng lại phương pháp này, nhưng đến bây giờ hắn đã không có sự lựa chọn nào khác.
- Vậy phải chờ ngươi đứng lên xong hãy nói
Trung niên nhân lạnh lùng nói, hai tay khoanh trước ngực. Giống như mèo vờn chuột vậy. hắn không hề sốt ruột một chút nào, nhìn Diệp Âm Trúc, trong mắt thêm vài phần trêu chọc.
Diệp Âm Trúc không trực tiếp cắm chín cây Tử Trúc Thần Châm vào thân thể mình. Bởi vì hắn biết, nếu như không thể dựa vào lực lượng của mình mà tự đứng lên, cho dù sử dụng Cửu Châm Kích Thần Đại Pháp, trận chiến đấu này mình cũng không thể nào thắng lợi. Người, thường khi gặp phải tuyệt cảnh mới có thể phát ra tiềm lực lớn nhất của mình. Mặc dù hắn rõ ràng cảm nhận được Sinh mệnh lực của mình đang trôi đi rất nhanh. Nhưng hắn vẫn còn dựa vào nghị lực kiên định, dùng hai tay hai chân chống trên mặt đất, từng chút một bò dậy.
Vê mặt của hắn đã tím đỏ lại, đau đớn cực hạn khiến hắn gần như không hô hấp được. Hắn thậm chí cảm giác được xương sườn bị gẫy đã đâm vào trong nội tạng. Có một chiếc xương sườn thậm chí còn chui ra ngoài da của hắn, đang từ từ đâm xuyên từ bụng qua Thần Nguyên Ma pháp bào.
Ở tình huống như vậy, hắn vẫn giảy dụa đứng lên từ mặt đất. Bởi vì đã có chuẩn bị cho sự đau đớn, lúc này, hắn không để cho mình phí công vô ích. Cứ bò lên được một chút, hắn liền liều mạng giữ lấy thắng lợi mình đã đạt được. Đây chỉ là một quá trình đơn giản bò từ mặt đất với người bình thường, nhưng đối với Diệp Âm Trúc bây giờ mà nói, lại không kém gì một cuộc chiến đấu gian khổ.
Vẻ mặt Trung niên nhân rốt cuộc đã thay đổi. Ánh mắt nhìn Diệp Âm Trúc không còn là kinh ngạc, mà thêm chút khen thưởng.
Diệp Âm Trúc phát hiện, trên môi mình dường như đã rơi xuống vật gì đó lên trên mặt băng. Hắn không nhìn thấy, nhưng dựa vào cảm giác và khóe miệng, hắn biết, răng mình vỡ ra. Đó không phải bởi vì bị đối phương đả kích mà vỡ nát, mà bởi vì đau đớn cực độ, nên bị hắn tự cắn.
Nhưng dù như vậy, hắn vẫn từng chút một đứng lên. Chân hắn đang run rẩy, tay hắn cũng đang run rẩy. Mỗi một bộ phận của cơ thể đều đang run rẩy. Hắn vẫn đứng lên, cố gắng đứng thẳng, trong mắt hắn, không có vẻ thất bại, cũng không có sự hối hận, chỉ có sự kiêu hãnh.
Máu và nội tạng vỡ ra, gần như không ngừng từ miệng hắn chảy xuống. Khí huyết trong cơ thể không chịu sự khống chế của hắn mà dâng lên. Nguyên lực còn sót lại căn bản không đủ để chữa trị thương tích nặng nề như vậy. Nhưng Diệp Âm Trúc vẫn duy trì tư thế đứng thẳng của mình, thậm chí không hề có vật gì chống đỡ.
- Bây…. Giờ… ngươi… có thể nói cho ta…. Ta… có được tính… hay không được tính…. Là đã thông qua khảo nghiệm
Nói chuyện có vẻ rất khó khăn, Diệp Âm Trúc chỉ có thể ngậm miệng, cắn răng để cho từng chữ một từ trong miệng phát ra. Bởi vì hắn sợ mở miệng, sẽ nôn hết tất cả mọi thứ trong cơ thể ra, hắn không thể mạo hiểm.
- Đúng vậy, ta có thể nói cho ngươi. Đứng lên, cũng không thể đại biểu cái gì. Khảo nghiệm của ngươi rất đơn giản, ta đã chiến thắng. Đến khi ta ngã xuống, ngươi mới có tư cách lấy được Sinh Mệnh Thủy Tuyền
Trung niên nhân thần bí biến sắc trong giây lát đã khôi phục bình thường. Giọng nói của hắn vẫn lạnh như băng, nhìn bộ dạng của Diệp Âm Trúc, rồi từ từ đưa tay lên.
Đứng lên có nghĩa gì? Có nghĩa vẫn còn lực chiến đấu, hắn không hề có lý do dừng lại.
Diệp Âm Trúc cười, mặc dù Trung niên nhân trước mặt căn bản nhìn không ra có phải là hắn đang cười không. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Chín đạo quang mang màu tím gần như cùng lúc cắm vào đỉnh đầu Diệp Âm Trúc. Đến cây cuối cùng, thân thể Diệp Âm Trúc cũng càng run lên mãnh liệt.
Chín cây Tử Trúc Thần Trâm trong nháy mắt kích thích, gần như làm cho hắn mất đi tất cả ý thức, ngươi hắn vẫn đang cố gắng, dường như hắn đang cố gắng thật bình thường.
"Cục cục" một tiếng, Diệp Âm Trúc nuốt máu đã trào ra mép vào, Sóng gợn nhàn nhạt lại bắt đầu xuất hiện xung quanh thân thể hắn. mặc dù thân thể hắn đã bị tổn thương rất lớn, nhưng thân thể đang đứng thẳng của hắn đã dần dần ổn định.
Hai tay đồng thời đặt trên ngực mình, xương sườn chồi ra được nắn lại chỗ cũ. Xương sườn xuyên vào bên trong được năng lực hút ra. Mặc dù trong quá trình này, trên người Diệp Âm Trúc bốc lên một tầng hơi nước, nhưng hắn vẫn còn làm được.
Trong quá trình này, Trung niên nhân thần bí nếu muốn giết hắn, đã có thể làm đến trăm lần. Nhưng mà tay hắn giơ lên rồi lại hạ xuống, giơ lên rồi hạ xuống, hắn đột nhiên phát hiện, mình không thể nào ra tay với ngươi trước mặt này.
- Đến đây đi, sao? Ngươi sợ sao?
Diệp Âm Trúc cười cợt nói.
Vẻ mặt Trung niên nhân khẽ biến, hắn rốt cuộc đã di chuyển. Thân hình lóe lên, hắn lại một lần nữa đi đến trước mặt Diệp Âm Trúc. Hai tay của hắn, cũng trong nháy mắt đặt lên ngực Diệp Âm Trúc. Kim Quang lại phát ra, năng lượng kinh khủng đánh tới. Giờ phút này không biết Diệp Âm Trúc có phải là thật sự đã mất đi toàn bộ lực lượng hay không. Hắn không hề né tránh, thậm chí còn giang hai tay ra, để mặc cho đối phương tiến đến trước người mình, đưa hai tay hắn vào ngực mình.
Trung niên nhân không hề nương tay, trong nháy mắt khi hai tay áp vào thân thể Diệp Âm Trúc, Kim Quang chợt phát ra.
Siêu Thần khí Khô Mộc Long Ngân Cầm có khả năng bảo vệ, nhưng chỉ là trái tim của Diệp Âm Trúc. Giờ phút này, thân thể mất đi Nguyên lực bảo vệ, kể cả xương ở ngực coi như chắc chắn, thì tất cả xương trong ngực Diệp Âm Trúc đều đang bị Kim Quang kinh khủng đánh vào mà vỡ ra. Thân thể hắn giống như đạn pháo bay lên vậy.
Nhưng, bay lên không chỉ có một mình hắn, mà Trung niên nhân thần bí cũng đã cùng bay lên với hắn.
Trong lòng Trung niên nhân lần đầu tiên có cảm giác khủng hoảng. Tay trái của Diệp Âm Trúc đã ôm chặt lấy hắn.
Với thực lực của Trung niên nhân, khi hai tay Diệp Âm Trúc vừa ôm lấy thân thể hắn, thì thân thể hắn đã tự động có phản ứng. trong nháy mắt làm vỡ nát tay trái Diệp Âm Trúc. Nhưng hắn lại phát hiện, mặc dù tay Diệp Âm Trúc đã nát, nhưng hắn vẫn không thể nào giãy thoát khỏi Diệp Âm Trúc. Dưới tác dụng của lực trùng kích mạnh mẽ, chỉ có thể cùng bay lên với Diệp Âm Trúc.
Lục quang nhàn nhạt quấn quanh thân thể hai người. Đó là một sợi tơ màu lục dài ba trượng, nó quấn quanh trên cổ tay Diệp Âm Trúc. Nó đã rất lâu không hề xuất hiện, nhưng Diệp Âm Trúc chưa bao giờ quên sự tồn tại của nó, cũng giống như hắn không bao giờ quên Tử Trúc Thần Trâm.
Diệp Âm Trúc không hề phán đoán lầm về thực lực của đối thủ. Cho nên, hắn cũng không trông cậy chỉ dựa vào cánh tay trái của mình là có thể giữ chặt nổi đối phương. Cho nên, cùng lúc khi cánh tay trái giơ lên, Bích tơ cũng đã bay ra theo Nguyên lực thúc giục, buộc chặt thân thể hắn và thân thể Trung niên nhân thần bí với nhau.
Thân thể trong không trung, Diệp Âm Trúc phun một ngụm máu nhiễm đỏ mặt Trung niên nhân. Nhưng lúc này Trung niên nhân lại nhìn thấy Diệp Âm Trúc đang cười. Mặc dù bây hắn bây giờ tuyệt đối không anh tuấn, nhất là hàm răng đã bị vỡ nát, nhưng nụ cười của hắn khiến cho sự sợ hãi trong lòng Trung niên nhân càng tăng lên.
- Nếu như ngươi chết, ta còn chưa chết, như vậy cuộc khảo nghiệm này có phải là kết thúc không?
Đây là câu nói cuối cùng mà Diệp Âm Trúc nói với Trung niên nhân, ngay sau đó, cảm giác lạnh lõe từ sau lưng trong nháy mắt truyền đến.
Đồng tử Trung niên nhân co rút lại, Kim quang ở hai tay hắn đang để trên ngực Diệp Âm Trúc chợt bị cắt ngang, trong nháy mắt khi lạnh như băng xuất hiện, khiến cho thân thể bọn họ kết hợp càng thêm chắc chắn. Chỉ là Diệp Âm Trúc vẫn đang cười, nhưng vẻ mặt Trung niên nhân thần bí lại không thể tưởng tượng được.
Lúc trước khi Diệp Âm Trúc ôm lấy hắn, dùng là tay trái chứ không phải hai tay. Tại sao? Bởi vì, hắn muốn lưu lại tay phải làm một chuyện cuối cùng.
Thần Thánh Cự Long Nặc Khắc Hi để lại cho Diệp Âm Trúc không ít thứ, trong đó quan trọng nhất không thể nghi ngờ chính là Siêu Thần khí Khô Mộc Long Ngân Cầm. Nhưng ngoại trừ Siêu Thần khí này ra, thì còn có một vật nữa, đó là một thanh kiếm, một thanh kiếm hóa thành Giới Chỉ. Nó vẫn luôn được đeo trên ngón giữa của Diệp Âm Trúc – Nặc Khắc Hi Kiếm.
Thần khí rất sắc bén, sau khi Diệp Âm Trúc trải qua Cửu Châm Kích Thần Đại Pháp ngưng tụ năng lượng cuối cùng sinh ra lực xuyên thấu cực mạnh, phòng ngự ở phía sau người Trung niên nhân vào lúc kinh hoàng đã kém đi rất nhiều. Khiến cho thanh trường kiếm làm từ Độc giác của Thần Thánh Cự Long đã đâm xuyên qua thân thể hắn. đương nhiên, không hề ngừng lại, thanh kiếm chứa đựng toàn bộ lực lượng của Diệp Âm Trúc cũng đâm xuyên qua thân thể Diệp Âm Trúc, nối liền hai bọn họ với nhau.
Kiếm đâm từ trên vai trái Trung niên nhân xuống. mặc dù thân thể vừa rồi đã bị thương nặng. Nhưng một kiếm này, vị trí mà Diệp Âm Trúc nhắm phải không hề sai lệnh, chính là trái tim. Trường kiếm đâm vào người Diệp Âm Trúc lại là ngực phải, mất đi xương cốt ở trên ngực phải chứ không phải trái tim. Cho nên, một kiếm này đối với Diệp Âm Trúc mà nói, không có chút nguy hiểm đối với tính mạng.
Đồng tử Trung niên nhân chợt co rút lại, thân thể cả người từ cứng nhắc, trở nên mềm mại, tất cả quá trình này đều diễn ra giữa không trung.
Va chạm.
Thân thể hai người cùng rơi xuống mặt đất. Nhưng cũng không có di chuyển ra xa. Nặc Khắc Hi Kiếm thật sự quá sắc bén, nó trực tiếp đóng đinh hai người ở trên mặt băng.
Khí tức Sinh mệnh rất nhanh từ trên người Trung niên nhân trôi đi. Trên mặt Diệp Âm Trúc vẫn mỉm cười, mặc dù lúc này hắn đã không còn chút lực lượng gì để đứng lên, nhưng hắn vẫn đang cười.
- Thần Long Vương, biết không? Ta đã thông qua khảo nghiệm nho nhỏ của Người. Ta đã đánh bại người này. Đáng tiếc, ta không còn khí lực bò đến Sinh Mệnh Thủy Tuyền, điều này có đáng cười hay không? Biết rõ Sinh Mệnh Thủy Tuyền có thể cứu tính mạng của ta, thậm chí có thể cứu tính mạng của người này, nhưng bây giờ chúng ta không thể rời khỏi đây
Trong lòng Diệp Âm Trúc không hề căm hận. Mặc dù hắn không biết Thần Long Vương bố trí khảo nghiệm này là từ đâu mà đến, nhưng hắn có thể khẳng định, Thần Long Vương không muốn mình chết. Có lẽ đúng là bởi vì nguyên nhân trên người người kia, nên mới khiến cho khảo nghiệm nho nhỏ này thay đổi về chất.
Từ từ nhắm hai mắt lại. Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình trở nên hư vô. Không hề giá rét, hắn có thể khẳng định, mình có lẽ sẽ chết, nhưng Hồn Châu sẽ lưu lại. hắn chỉ có một hy vọng, có một ngày, Tô Lạp và Hải Dương có thể tìm được Hồn Châu của mình, đánh thức Linh hồn của mình, để cho mình nhìn thấy các Hài tử của mình, như vậy hắn đã rất thỏa mãn rồi.
Mặc dù hắn mới có hai mấy tuổi, nhưng mấy năm gần đây Diệp Âm Trúc trải qua rất nhiều việc. Hắn không có hận người này, tướng quân khó tránh khỏi chết trận. Mình đã giết rất nhiều người, bọn họ chết không phải cũng có cảm giác này sao? Bất kể là giết những người đó là đúng hay là sai, cuối cùng mình cũng đã cướp đoạt rất nhiều tính mạng. Chết không phải là chuyện đáng sợ, hắn chỉ cảm thấy tiếc nuối không được thấy các Hài tử của mình sinh ra trên Thế giới này.
- A
Một tiếng hét kinh hãi làm cho Ám Tháp thêm vài phần sinh cơ.
- Tô Lạp, muội sao vậy?
Hải Dương khẩn trương đi đến bên cạnh Tô Lạp, chỉ thấy Tô Lạp đang nắm chặt tay phải mình, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.
Mặc dù còn mấy tháng nữa Hài tử mới có thể xuất thế, nhưng Tô Lạp đã bắt đầu chuẩn bị quần áo cho Hài tử của mình. Nhưng lúc này, kim đã đâm vào ngón tay nàng, nàng sao không thể đau được chứ?
Hải Dương hơi kinh ngạc nhìn Tô Lạp. Với thực lực của Tô Lạp, một cây kim bình thường sao có thể dễ dàng đâm trúng nàng chứ?
- Tô Lạp, muội làm sao vậy?
Tô Lạp lắc đầu, nói:
- Muội cũng không biết. trong nháy mắt vừa rồi, muội có cảm giác tâm thần không yên. Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ, chẳng lẽ là Âm Trúc…
Hải Dương ôm Tô Lạp đang lo lắng vào trong lòng:
- Nha đầu ngốc, không nên suy nghĩ bậy. Thực lực của Âm Trúc bây giờ, ở trên Thế giới này, có thể làm hắn bị thương chỉ đếm trên đầu ngón tay. Huống chi, hắn còn có thể triệu hồi Tử đến bên cạnh. Hai người bọn họ cộng lại, dù là Áo Bố Lai Ân đại sư, cũng không chắc chắn có thể chiến thắng. Huống chi, những người cường đại nhất trên Thế giới này không phải đều ở đây sao? Muội à, đây là quan tâm quá nên bị loạn, hắn mới đi không được bao lâu, muội quá nghĩ đó thôi?
Tô Lạp cũng không vì được Hải Dương an ủi mà an tâm hơn, trán vẫn nhăn lại đầy lo lắng:
- Vì Huyết mạch tương liên, trong cơ thể muội có máu của hắn, có lẽ, có lẽ, hắn thật sự đã xảy ra chuyện… Hải Dương tỷ, muội…
Nếu như nói Hải Dương không lo lắng là không có khả năng. Nhưng bây giờ Tô Lạp đang có thai, nàng không thể nào thể hiện ra, như vậy chỉ càng làm cho Tô Lạp thêm lo lắng.
- Đừng suy nghĩ nhiều. không có việc gì đâu, không có việc gì đâu
Va chạm.
Chén nước rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt vỡ tan, giọt nước suối trong suốt ngấm vào lòng đất. Bàn tay vừa cầm chén nước ngừng lại trong không trung, vẫn duy trì tư thế lúc trước, cả người hắn đã trở nên cứng ngắc.
- Tử, chàng làm sao vậy?
An Kỳ càng hoảng sợ, nhìn trượng phu, vội vàng đi lên cầm lấy tay hắn.
Nàng giật mình nhìn thấy trượng phu luôn trầm ổn như sắt thép, lúc này lại hiện ra vẻ kinh hoàng:
- Âm Trúc đã xảy ra chuyện
Trong nháy mắt vừa rồi, Tử rõ ràng cảm nhận được, Linh hồn liên lạc giữa mình và Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn bị cắt đứt. Đó không phải là do tự Diệp Âm Trúc cắt đứt, mà là thực sự đã bị cắt đứt. hắn không còn cảm giác được khí tức của Diệp Âm Trúc. Chỉ có sự yên lặng, khế ước khiến cho hắn không hề thoải mái, làm cho trái tim hắn trong nháy mắt thắt lại.
- Đi, tới Pháp Lam…
Kéo lấy An Kỳ, Tử như cơn gió bay ra ngoài.
Pháp Lam, Quang Minh Tháp.
Áo Bố Lai Ân đang tu luyện đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Ám Tháp ảm đạm? Tại sao lại có thể như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Áo Bố Lai Ân kinh hoàng. Hắn rất lo lắng vội vàng lập tức rời khỏi Tháp của mình.
Diệp Âm Trúc thật sự đã chết sao? Ít nhất, trước khi ý thức hắn biến mất, hắn vẫn có cảm giác thứ gì đó đang đè nặng trên người mình rất mềm mại, cũng rất co dãn.
Nhưng, khi hắn thật sự hôn mê đi. Trung niên nhân đang nằm trên người hắn, trái tim tất nhiên là đã bị đâm thủng không thể không chết, lại từ từ bò lên.
"Phốc" Cánh tay Trung niên nhân xoay ngược lại, cầm lấy chuôi Nặc Khắc Hi Kiếm đang cắm trên lưng mình, rút nó ra khỏi thân thể mình và Diệp Âm Trúc.
Máu đồng thời bắn ra từ trên người hắn và Diệp Âm Trúc.
Ngẩng đầu lên, Trung niên nhân không xử lý vết thương của mình. Nhìn về phía Nam, trên mặt hiện lên vẻ cười cười:
- ngươi đúng, hắn quả nhiên có quyền thừa kế. Đúng vậy, hắn thông qua khảo nghiệm
Nói xong những lời này, Trung niên nhân ôm lấy thân thể rách nát của Diệp Âm Trúc bay lên trời. Gần như chỉ một cái chớp mắt, đã vượt ra ngàn thước, sau một khắc, hai thân thể đã rơi vào trong Tuyền Nhãn – tràn ngập Sinh Mệnh khí tức.
Thời gian một ngày đã qua đi. Băng Sâm ở cực Bắc đã hoàn toàn biến mất. Có lẽ phải mất hàng ngàn vạn năm mới có thể khôi phục được.
Nhưng ở Cực bắc chi địa này, lại không phải vì Băng Sâm biến mất mà trở nên ấm áp. Mà ngược lại, mất đi Băng Sâm, băng Tháp, Băng Trụ ngăn cản, gió rét càng thêm mãnh liệt. Chỉ có ở tận cùng phương Bắc, có một nơi vẫn bốc lên sương mù mờ nhạt.
Hơi nước rất nhỏ bay lên không trung hai mươi thước là xuất hiện, may mắn thì chúng nó sẽ không bị gió cuốn đi, trở thành một phần tử trong Thế giới Băng Tuyết. Nếu như còn một lần nữa trở lại đây, thì chúng nó chỉ có thể một lần nữa hóa thành nước, rồi lặp lại quá trình bốc thành hơi nước.
Nếu thật sự có người đến nơi đây, hắn có thể nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ. Trong suối, có hai người đang ngồi ngay ngắn, hơi nước đúng là xuất hiện từ nơi này, hai người đang lẳng lặng ngồi ở đây. Băng Tuyết Ôn Tuyền? Thật là tuyệt vời, nhưng bọn họ đang hưởng thụ sao?