Cầm Đế

Chương 28




Mã Lương lắc đầu: " Đương nhiên là chưa. Chiến tranh tàn khốc lắm. Hy vọng mọi người sau cuộc chiến này đều bình yên vô sự trở về. Nga, ta cũng phải giới thiệu với ngươi một người. Thường Hạo, phiền ngươi lại đây một chút ". Hắn vẫy vẫy tay gọi một ma pháp sư gần đấy

. Một thanh niên mặc ngân sắc ma pháp bào đi tới, tướng mạo nhìn qua không có gì nổi bật, có phần hơi ngây ngô nhưng có một khí chất đặc thù khiến cho người khác đã gặp là không thể quên được. Đặc biệt là đôi mắt màu đen tràn ngập sự tinh anh nhanh nhạy, kết hợp với bộ mặt ngây ngô tạo điểm không hợp lý.

" Âm Trúc, ta đã từng nói với ngươi chúng ta còn một người thuộc không gian hệ, bằng tuổi chúng ta ". Vừa nói hắn vừa nháy nháy mắt với Diệp Âm Trúc như muốn ra hiệu điều gì.

Diệp Âm Trúc nhất thời hiểu được: " A! Nguyên lai ngươi là... ".

Thường Hạo vội bước đến ngăn cản không cho Diệp Âm Trúc nói tiếp: " Bản thân ngươi hiểu là được rồi. Chúng ta đều có quan hệ đặc thù, hy vọng sau này sẽ có thể giúp đỡ nhau nhiều hơn ". Thanh âm hắn rất thanh lượng, nghe qua rất dễ chịu, phối hợp với vẻ bề ngoài càng dễ khiến người ta thêm sinh hảo cảm.

Mã Lương cười nói: " Âm Trúc, ngươi ngàn vạn lần đừng để bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài của hắn. Hắn được công nhận là người thông minh nhất của ma pháp bộ đấy, tu luyện không gian ma pháp hệ cực kỳ uyên thâm, áp dụng đạo lý dĩ nhược thắng cường một cách xuất sắc ".

Kỳ tông, hắn chính là đệ tử của kỳ tông. Diệp Âm Trúc bây giờ đã dám chắc điều đó. Mọi người đều có xuất thân từ Đông long bát tông, trong lòng Âm Trúc tự nhiên sinh ra vài phần thân thiết.

Thường Hạo cười nói: " Bậy nào. Cho dù ta có am hiểu đạo lý dĩ nhược thắng cường cũng không thể đưa không gian hệ tham gia vòng trong đại hội so tài tân sinh ".

Mã Lương đáp: " Đó là bởi vì ngươi thuộc loại đầu đá a! ".

" Tiểu tử, ngươi nói ai đầu đá đó hả ". Một thanh âm lạnh như băng kiêu ngạo vang lên. Một thanh niên mặc kim sắc ma pháp bào không biết từ bao giờ đã đi đến cạnh ba người. Mái tóc màu vàng cắt ngắn, dung mạo anh tuấn nhưng có phần khắc bạc, hắn tỏa ra tinh thần ba động cực mạnh như cố ý tạo ra áp lực cho ba người bọn Âm Trúc.

Mã Lương mỉm cười không nói còn trong mắt Thường hạo đã hiện lên một đạo lãnh quang: " Phất Lạp Đức, ngươi vốn là loại đầu đá mà. Chẳng lẽ Mã Lương nói sai sao? ".

Diệp Âm Trúc vẫn vui vẻ nói: " Ngươi hảo, ta là Diệp Âm Trúc thuộc thần âm hệ ".

Phất Lạp Đức hừ lạnh một tiếng: " Ta là Phất Lạp Đức năm thứ nhất, chủ tướng của tinh thần hệ trong đại hội so tài tân sinh vừa rồi. Không thể nghĩ rằng trong đại hội vừa rồi thân âm hệ lại đạt được giải quán quân, sau này lại có thêm thông tin ngươi là đệ tử của viện trưởng. Diệp Âm Trúc, ta muốn khiêu chiến với ngươi! ".

" Khiêu chiến? Bây giờ sao? ". Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Phất Lạp Đức ngạo nghễ nói: " Đối với một ma pháp sư tinh thần hệ, đánh bại một đối thủ chỉ cần trong nháy mắt. Sao? Ngươi sợ chăng? ".

Diệp Âm Trúc nhíu mày: " Chúng ta sắp ra chiến trường, mọi người đều là chiến hữu, phải giúp đỡ nhau mới đúng chứ ".

Phất Lạp Đức khinh thường: " Ai thèm hợp tác với loại tiện dân như các ngươi. Đừng có mà ăn nói lung tung. Ta xem ra ngươi cũng sợ rồi ".

Trước những lời nói của Phất Cách Đức, Thường Hạo không có lên tiếng.Trong mắt hắn mang vài phần chờ mong và suy tử, nhìn Diệp Âm Trúc đầy ngụ ý. Tại đại hội so tài tân sinh vừa rồi, hắn và Phất Lạp Đức đã đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, khiến cả hai học hệ đều không có khả năng tham dự vào vòng trong của đại hội so tài tân sinh. Các trận đấu sau này họ cũng không được chứng kiến do phải dưỡng thương. Mặc dù hắn cùng Phất Lạp Đức thuộc loại tử đối đầu nhưng cả hai người đều có điểm giống nhau, đều chưa phục Diệp Âm Trúc. Bọn họ không chấp nhận được việc thần âm hệ giành chức quán quân của đại hội. Về phần Mã Lương, hắn đương nhiên biết thực lực của Diệp Âm Trúc mạnh đến mức nào nên cũng lặng im không nói gì cả.

Diệp Âm Trúc lắc đầu đáp: " Ta không sợ ngươi. Nhưng bây giờ không phải lúc khiêu chiến ".

Phất Lạp Đức cười ha hả: " Còn nói là không sợ sao? Ta xem ngươi gặp đợt công kích bằng tinh thần của ta cũng không trụ được ". Nói đến đây, hai mắt hắn biến thành màu bạc, một đạo tinh thần ba động mãnh liệt phát ra hưng hăng đánh tới Diệp Âm Trúc.

Mã Lương cùng Thường Hạo đều không ngờ rằng Phất Lạp Đức lại sử dụng thủ đoạn đánh lén hèn hạ như vậy, đồng thời quát lên: " Cẩn thận! ".

Diệp Âm Trúc bình thàn nhìn Phất Lạp Đức, đợt công kích của Phất Lạp Đức chưa kịp tới người hắn đã bị một đạo tinh thần vô hình ngăn chặn. Thiện lương không có nghĩa là yếu ngược. Diệp Âm Trúc vẫn mang theo một nụ cười trên miệng từng bước tiến đến gần Phất Lạp Đức, tinh thần lực vẫn không ngừng ngăn chặn các đợt công kích bằng tinh thần ba động của Phất Lạp Đức, hữu thủ như chớp nắm lấy yết hầu của Phất Lạp Đức, các động tác từ đầu đến giờ như nước chảy mây trôi, phối hợp với nhau một cách hoàn mỹ.

Phất Lạp Đức hoảng hốt, mặc dù hắn đã dự tính trường hợp các đạo tinh thần ba động chưa chắc đã tạo ra hiệu quả nhưng Diệp Âm Trúc rõ ràng không sử dụng ma pháp gì. Hắn cảm giác tinh thần lực Diệp Âm Trúc tựa như một khối kim cương thạch bền vững vô cùng, những đợt tinh thần công kích của hắn chạm vào đấy đều tan biến. Mà hiện tại cỏ hắn đã bị khống chế, cảm giác hít thở trở nên cô cùng khó khăn. Đừng nói là sử dụng tới ma pháp, trên người Diệp Âm Trúc chợt phóng thích ra một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ, áp lực khiến cho tim hắn cơ hồ muốn ngừng đập.

Vóc người Phất Lạp Đức vốn cao hơn Diệp Âm Trúc vài phần nhưng lúc này hai người đối diện nhau, hữu thủ Diệp Âm Trúc từ từ phát lực, sắc mặt Phất Lạp Đức càng lúc càng trở nên đỏ, tựa như một khối than đang bị nung nóng.

" Ta không thích ngươi. Đừng tới tìm ta gây phiền toái nữa! ". Hữu thủ Diệp Âm Trúc khẽ phất, cả thân người Phất Cách Sâm bị quăng ra xa, va chạm vào một tên trọng kiếm chiến sĩ, khiến cả hai cùng đổ nhào trên mặt đất.

Chỉ tội nghiệp cho Phất Lạp Đức, thân thể ma pháp sư vốn đã yếu đuối, nay bị Diệp Âm Trúc dùng lực ném đi, va chạm vào khải giáp cứng hắn của tên trọng kiếm chiến sĩ tạo phản lực công kích ngược lại thân thể hắn khiến lục phủ ngũ tạng bên trong như bị đảo lộn, kêu lên thảm thiết.

" Âm Trúc, ngươi rốt cuộc là ma pháp sư hay là chiến sĩ vậy? ". Thường Hạo trợn mắt nhìn Âm Trúc như không tin vào những gì đang diễn ra.

Mã Lương cười khẩy nói: " Ngươi cùng cái tên Phất Lạp Đức kia lưỡng bại câu thương, nay hắn không chịu nổi một chiêu của Diệp Âm Trúc. Bây giờ ngươi còn hoài nghi thực lực của Âm Trúc không? Hắn tu luyện ma vũ song tu đấy ".

" Chuyện gì xảy ra vậy? ". Tiếng kêu thảm của Phất Lạp Đức đã khiến cho một số người chú ý, một thanh niên có thân hình cao lớn từ bên phải đi tới hỏi. Các đệ tử khác gặp người này bất luận là năm thứ năm hay các năm khác đều tự động tránh ra, ngay cả cường hãn như Nội Tư Tháp cũng không ngoại lệ.

Người này nhìn qua khoảng 20 tuổi, bộ khải giáp màu thủy lam phối hợp với thân người tạo một khí thế uy nghiêm, hơn nữa quanh bộ khải giáp còn có sự ba động của các ma pháp nguyên tố, chắc là một bộ khải giáp đặc thù. Phía sau lưng hắn đeo một thanh trọng kiếm. Mái tóc dài màu lam để xõa hai vai, khuôn mặt anh tuấn mà uy vũ, mặc dù mặc trên người bộ khải giáp nặng nề nhưng bước chân hắn rất nhẹ nhàng, thân hình cao hơn hai thước tạo cho người ta cảm giác cực kỳ yên tâm khi ở bên cạnh hắn.

Diệp Âm Trúc cảm thấy rùng mình, hắn cảm giác được sự nguy hiểm toát ra từ người này.

" Áo Lợi Duy Lạp đại ca, Diệp Âm Trúc đánh ta ". Phất Lạp Đức bây giờ đã loạng choạng đứng lên, khóe miệng rỉ máu tươi. Bộ dạng của hắn bây giờ thảm hại đến đáng thương, vẻ kiêu ngạo trước đấy đã biến mất tự lúc nào.

Áo Lợi Duy Lạp? Cái tên này Diệp Âm Trúc cảm thấy có chút quen thuộc. Đột nhiên hắn nhớ ra Tô Lạp đã từng nói qua cho hắn về người này. Áo Lợi Duy Lạp chính là tam ca của La Lan, nghe nói thực lực đã đạt tới đẳng cấp của ngân tinh long kỵ tướng. Hắn cũng là người phụ trách 100 đệ tử ra chiến trường đợt này.

Nghe Phất Lạp Đức nói, Áo Lợi Duy Lạp cảm thấy cực kì kinh ngạc, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Diệp Âm Trúc. " Ngươi chính là Diệp Âm Trúc? Là tiểu tử thuộc thần âm hệ đã đánh bại muội muội của ta? ".

" Ta chính là Diệp Âm Trúc ". Nếu đối phương khách khí một chút, Diệp Âm Trúc nhất định sẽ xưng hô một tiếng " học trường " ( sư huynh), nhưng nhìn thái độ của Áo Lợi Duy Lạp xem ra không thân thiện chút nào.

Hai mắt Áo Lợi Duy Lạp hiện lên một đạo hàn quang: " Hảo, ngươi bằng tài năng đánh bại được muội muội của ta, xem ra thực lực ngươi cũng không thấp. Nhưng chúng ta sắp sửa bước vào chiến trường, đều là chiến hữu của nhau. Ngươi trước khi xuất phát đả thương chiến hữu, tại quân trung nhất định phạm vào tử tội. Mặc dù chúng ta không chính thức gia nhập quân đội nhưng ta cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi ".

Ánh mắt Diệp Âm Trúc cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng, không thèm giải thích thêm, chỉ lãnh đạm nói: " Vậy ngươi muốn thế nào? ".

Áo Lợi Duy Lạp đáp: " Ngươi chỉ là một đệ tử năm thứ nhất, nếu dùng vũ lực với ngươi thì người khác lại nói ta là cậy lớn hiếp bé. Vậy ta cho ngươi một khoảng thời gian để chuẩn bị ma pháp, chỉ cần ngươi tiếp được một kiếm cảu ta, chuyện vừa rồi coi như bỏ qua. Nếu không ngươi phải xin rời đội ngũ, ở lại học viện ".

" Học trường, chuyện không đơn giản như Phất Lạp Đức vừa nói đâu ". Mã Lương đứng một bên nói.

Diệp Âm Trúc đột nhiên nắm bả vai hắn lắc đầu ra hiệu đừng nói nữa, sua đó chuyển qua hướng Áo Lợi Duy Lạp: " Ta tiếp ngươi một kiếm, nhưng không cần thời gian chuẩn bị đâu ". Ngạo cốt trời sinh của trúc tông nay đã phát huy trên người Âm Trúc, đối mặt với sự khiêu chiến này, Diệp Âm Trúc sẽ không lùi bước. Ít ra Áo Lợi Duy Lạp cũng công bình quyết đấu với hắn, không lén lút công kích như Phất Lạp Đức.

" Ngươi nói rằng đã sẵn sàng tiếp một chiêu kiếm của ta? ". Trong mắt Áo Lợi Duy Lạp hiện lên một tia tán thưởng.

Diệp Âm Trúc không nói thêm gì, chỉ gật đầu.

" Ca ca, quên đi ". La Lan không biết từ đâu đi đến, kéo tay Áo Lợi Duy Lạp lại.

Áo Lợi Duy Lạp kinh ngạc nhìn nàng, thấp giọng hỏi: " Tiểu muội, không phải ngươi đã từng nhờ ta giáo huấn tiểu tử này sao? Chẳng lẽ bây giờ lại hối hận? ".

La Lan đỏ bừng mặt, nói: " Nhân phẩm của tên Phất Lạp Đức kia huynh còn chưa rõ sao? Vừa kiêu ngạo lại vừa tiểu nhân. Sắp lên đường rồi, chúng ta cũng đừng nên làm to chuyện ".

Áo Lợi Duy Lạp chánh sắc nói: " Những lời ta đã nói sẽ không thay đổi. Điểm này ngươi hẳn cũng biết. Trước mặt nhiều đồng học như vậy, chẳng lẽ ngươi để ta muối mặt rút lui sao? Thế thì sau này làm sao ta có thể ra lệnh cho mọi người nữa. Tiểu muội, ngươi tránh ra đi ".

La Lan còn định muốn nói gì nhưng Áo Lợi Duy Lạp đã đưa nàng đến đám đông xung quanh.

" Để ta thay Diệp Âm Trúc tiếp ngươi một kiếm ". Một thanh âm lạnh như bằng không biết từ đâu phát ra, một đạo thân ảnh màu đen như tia chớp đi đến bên cạnh Diệp Âm Trúc, ánh mắt lạnh lùng giống như độc xà khiến cho cả Áo Lợi Duy Lạp cũng phải rùng mình. Một đạo sát khí vô hình từ người này tỏa ra xung quanh khiến ai cũng có cảm giác ớn lạnh.

" Tô Lạp ". Người vừa tới bên cạnh Diệp Âm Trúc đích thị là Tô Lạp. Trang phục hôm nay của hắn không giống như mọi ngày, một thân chiến sĩ phục màu xám, mái tóc được buộc chỉnh tề sau gáy, toàn thân trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, ánh mắt nhìn Áo Lợi Duy Lạp như một con liệp báo đang nhìn con mồi.

" Thích khách hệ? ". Áo Lợi Duy Lạp kinh ngạc nhìn Tô Lạp. Hắn không thể nghĩ rằng một đệ tử năm thứ nhất lại có thể gây cho hắn áp lực như vậy. Sát khí là một loại khí tức tuyệt đối không thể tu luyện mà có. Có lẽ tên đệ tử này thực lực không thể bằng mình nhưng một kích lôi đình của thích khách, thực lực đương nhiên cực kỳ cường hãn.

" Thích khách hệ năm thứ nhất, Tô Lạp ".

Áo Lợi Duy Lạp động dung, nói: " Nguyên lai ngươi chính là người được xưng tụng là thiên tài trăm năm khó gặp của thích khách hệ. Diệp Âm Trúc có chỗ dựa vào ngươi nên mới tự tin đến thế chăng? ".

Tô Lạp lạnh lùng đáp: " Ta không nhận bất kỳ sự phó thác nào của Âm Trúc, mà ngươi cũng không có tư cách coi thường hắn ".

" Làm lĩnh đội, ta là người phụ trách mọi người trong cuộc chiến lần này. Nếu ngươi muốn khiêu chiến ta, lúc nào ta cũng có thể phụng bồi. Nhưng sự trừng phạt của ta đối với Diệp Âm Trúc không một ai có thể ngăn cản cả ".

" Vậy ngươi phải qua cửa ải của ta trước đã ". Tả thủ Tô Lạp chậm rãi đưa lên trước ngực, hắc khí từ thiên sử thán tức bắt đầu tỏa ra, hai chân của hắn cũng di chuyển tạo thành một tư thế chuẩn bị kỳ quái. Sát khí nhất thời đại thịnh, không khí xung quanh đã rét nay càng trở nên lạnh lẽo.

" Tô Lạp, đây là chuyện của ta, ngươi cứ để yên cho ta giải quyết ". Diệp Âm Trúc đưa tay nắm lấy bả vai Tô Lạp, nhẹ nhàng kéo hắn về phía sau, đồng thời tiến đến vài bước, hướng đến Áo Lợi Duy Lạp đi tới.

Tô Lạp bị Âm Trúc kéo về phía sau, thân thể nhất thời trở nên đờ đẫn. Phải biết rằng khi thích khách chuẩn bị tấn công, mọi vị trí trên thân thể đều có thể trở thành vũ khí để công kích. Nhưng khi Diệp Âm Trúc nhẹ nắm vai hắn, một cỗ đấu khí hùng hồn xuất hiện trong nháy mắt đã chế trụ toàn bộ thân thể hắn, phong tỏa hoàn toàn sát khí, khiến cho Tô Lạp không cách nào phát ra công kích. Từ khi nào đấu khí Âm Trúc trở nên cường đại đến như vậy? Bất quá hắn nhanh chóng hiểu được ẩn ý của Diệp Âm Trúc, Âm Trúc muốn nói cho hắn biết không cần phải lo lắng.

Áo Lợi Duy Lạp hướng tới Âm Trúc gật đầu tán thưởng: " Dám làm dám chịu, xứng đáng là một nam nhân ".

Diệp Âm Trúc không nói gì thêm, hướng tới đám đông xung quanh hỏi: " Vị nào có thể cho ta mượn một thanh trọng kiếm được không? ".

Mượn kiếm? Các đệ tử chung quanh nhất thời ngơ ngác, trong đầu ai cũng tràn ngập nghi vấn. Một ma pháp sư mượn kiếm để làm gì nhỉ?

" Đây này, ngươi cứ dùng kiếm của ta đi ". Đúng lúc Nội Tư Tháp chuẩn bị bước ra thì một người đã đi đến bên cạnh Diệp Âm Trúc, đưa kiếm đến tay hắn.

" Là ngươi? ". Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc nhìn người cho mình mượn kiếm. Đó là một người quen cũ của hắn, tên là Tư Thiết Lạp. Chính hắn đã giúp Âm Trúc tìm được khu hỗn hợp túc xá vào ngày đầu tiên ở Mễ lan học viện. Hình như hắn từng nói qua muốn nhờ Âm Trúc giới thiệu mỹ nữ thần âm hệ cho hắn.

" Không phải ta thì là ai. Thật bất ngờ khi biết ngươi mạnh đến vậy, có thể giúp thần âm hệ đạt chức quán quân trong đại hội vừa rồi. Ngươi quả thực là thần tượng của ta. Tiểu đệ lần này cũng tham chiến, mong được chiếu cố nhiều hơn. Đáng tiếc là ở vòng trong ta đã thua Mã Lương, nếu không chúng ta có thể gặp nhau ở trận đấu tranh chức quán quân rồi ". Tư Thiết Lạp vẫn như trước, nói luôn mồm, vóc người hắn mặc dù cao lớn nhưng lại làm cho người ta cảm giác tức cười.

Diệp Âm Trúc trong lòng máy động, tại vòng trong thua dưới tay Mã Lương, như vậy hắn là chủ tướng của trọng kiếm hệ rồi. Cầm trong tay trọng kiếm, Âm Trúc có cảm giác thanh kiếm này nặng 80 cân, thân kiếm ngăm đen, mũi kiếm dài chừng một thước, cũng không sắc bén lắm. Thanh kiếm này thuộc vào loại tiêu chuẩn của trọng kiếm, dùng sức nặng làm chủ đạo, không cần đến sự sắc bén.

Khi Tư Thiết Lạp lui về phía sau, Diệp Âm Trúc hữu thủ cầm trọng kiếm, mũi kiếm hướng xéo xuống đất, tả thủ đưa ra tư thế mời Áo Lợi Duy Lạp xuất chiêu.

Phất Lạp Đức đứng ở phía sau Áo Lợi Duy Lạp căm hận nói: " Tiện dân, đến cả thanh kiếm cũng không cầm vững ". Nhưng hắn đã quên một điều quan trọng, thể trọng của hắn cũng xấp xỉ thanh kiếm này, vậy mà lúc nãy hắn đã bị Diệp Âm Trúc dễ dàng ném bay đi.

Đấu khí màu vàng thuần khiết bộc phát như ngọc lửa bao bọc toàn thân Âm Trúc, hữu thủ nắm chắc trọng kiếm, ánh mắt nhìn chăm chú vào đối thủ.

Áo Lợi Duy Lạp kinh ngạc phát hiện toàn thân Diệp Âm Trúc không hề có một sơ hở nào, áp lực từ bản thân hắn tỏa ra không cách nào uy hiếp được Âm Trúc. Hắn đâu biết rằng tinh thân Âm Trúc rất cường đại, muốn tạo áp lực cho hắn ít nhất thực lực phải hơn hắn ngũ giai. Hữu thủ đưa ra sau lưng kéo theo một đạo quang mang màu lam nhạt, Áo Lợi Duy Lạp cũng đã rút trọng kiếm ra, quang ảnh màu lam tỏa sáng rực rỡ, sắc thái mê huyễn khiến tất cả những người đứng xem cũng phải kinh hô.

Lam cấp sơ giai! Không hổ danh là đệ nhất đệ tử của Mễ lan học viện. Thực lực của hắn đã không còn là một ngân tinh long kỵ tướng nữa, một khi hắn có cự long đạt đến bát giai, hắn hoàn toàn có thể trở thành một kim tinh long kỵ tướng.

" Cẩn thận! ". Áo Lợi Duy Lạp đứng yên tại chỗ, hai tay nắm chắc chuôi kiếm chầm chậm giơ lên ngang ngực, một tiếng rít xé gió phát ra, đấu khí màu lam nhạt trong nháy mắt cô đọng lại. Sau một khắc, trọng kiếm chém xuống, một đạo huyễn lệ quang trảm màu lam trực tiếp nhằm vào vai phải Âm Trúc công kích, đấu khí cường hãn giống như đợt sóng lớn ồ ạt xông tới, không khí xung quanh cũng bị chấn động. Dưới một kiếm này, cho dù Diệp Âm Trúc muốn né tránh cũng khó có khả năng.

Diệp Âm Trúc cũng không né tránh, hữu thủ đã đưa trọng kiếm lên phía trước. Màu vàng đấu khí so với màu lam tựa hồ có vể yếu hơn rất nhiều nhưng đấu khí màu vàng không ngừng truyền vào thanh trọng kiếm, trong phút chốc biến ảo thành bảy đạo quang ảnh như bảy mũi tên xé gió lao đến đối đầu với " cơn sóng " màu lam.

Tất cả mọi người trợn mắt nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt. Ngoại trừ Mã Lương và Thường Hạo giật mình nhìn trúc đấu khí của Âm Trúc phát ra, những người khác đều cho rằng kết cuộc của trận đấu này khỏi phải nói. Hoàng cấp cùng lam cấp chênh lệch thực sự quá lớn. Vẻ mặt của Phất Lạp Đức cũng có chút hả hê.

Hai đạo quang mang hoàng sắc, lam sắc trong nháy mắt va chạm.

Oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh!

Bảy tiếng nổ phát ra liên tiếp, từ vị trí hai người giao thủ một lượng đấu khí khổng lồ ba động đẩy những đệ tử đang quan sát chung quanh ra xa ba thước. Quang ảnh của hai loại đấu khí thu liễm, Diệp Âm Trúc vẫn đứng ở chỗ cũ nhưng trọng kiếm trên tay hắn đã bị chấn bay ra sau mười thước. Áo Lợi Duy Lạp thì đứng yên như tượng gỗ không dám cử động. Một đạo quang hoa màu bích lục từ phía Âm Trúc đang hướng thẳng đến yết hầu hắn đầy uy hiếp, khí tức lạnh như băng tỏa ra khiến hắn không dám vọng động.

Khi va chạm, Áo Lợi Duy Lạp có cảm giác đối thủ của hắn thực lực không chỉ ở hoàng cấp, chí ít cũng phải tương đương với thanh cấp trung giai. Nhưng cho dù như thế thì cũng không thể đối chọi với lam cấp sơ giai đấu khí của hắn, kết quả về sau chắc chắn Diệp Âm Trúc sẽ thua. Nhưng khi hắn chưa kịp đắc ý thì bích ti từ cổ tay Âm Trúc đã lặng lẽ hướng thẳng đến yết hầu hắn, chỉ cần vận dụng chút đấu khí có thể xuyên thủng cổ họng hắn bất cứ lúc nào.

" Không biết kết quả như thế này có tính là ta tiếp được một kiếm của ngươi không? ". Diệp Âm Trúc bình thản nói.

Trong mắt Áo Lợi Duy Lạp toát ra một vẻ kinh sợ, hắn vẫn không dám cử động bởi biết bản thân nếu cử động chắc sẽ không thể nhanh bằng thứ vũ khí đang uy hiếp yết hầu mình. " Ngươi ăn gian! ".

Do hắn khinh thị Diệp Âm Trúc cho nên sử dụng đấu khí công kích đã không sử dụng loại kỹ xảo nào. Hắn nghìn lần không nghĩ rằng một thần âm sư như Âm Trúc lại có lượng đấu khí cường đại cùng thủ đoạn cao minh đến vậy.

" Đủ rồi, ngươi đã thua ". Một âm thanh già nua vang lên, không biết từ lúc nào ở giữa sân đã xuất hiện một người. Người này thân vận khải giáp màu tím sẫm, uy áp phóng thích ra mãnh liệt.

Dưới sự điều khiển của Diệp Âm Trúc, ti bích trở nên mềm mại, nhanh chóng trở về cổ tay hắn.

Nhoắng một cái, người mới đến đã xuất hiện giữa Diệp Âm Trúc và Áo Lợi Duy Lạp, hai tay nhàn nhã để ở sau lưng. Từ phía sau Âm Trúc chỉ thấy một thân hình cao lớn, mái tóc bạc phất phơ bay theo gió.

" Ông nội ". Áo Lợi Duy Lạp xấu hổ cúi đầu không dám nhìn người mới đến.

" Áo Lợi Duy Lạp, ngươi làm cho ta thật thất vọng. Ngươi có biết ngươi thua hắn ở điểm nào không? Ngươi thua hắn ở lòng kiêu ngạo. Điều đáng xấu hổ hơn, là một thành viên của La lan gia tộc, lúc ngươi thua lại không chịu thừa nhận. Ta, Mã Nhĩ, với thân phận là nguyên soái của Mễ lan đế quốc, ra lệnh cho ngươi phải từ chức lĩnh đội của Mễ lan học viện, truyền cho Diệp Âm Trúc ".

" A! Không, ông nội, việc này sao có thể ". Áo Lợi Duy Lạp kinh hô.

" Tại sao không được? Cho ta lý do? ". Thanh âm của Mã Nhĩ vang lên tràn đầy sự uy nghiêm, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy áp lực không dám lên tiếng.

Áo Lợi Duy Lạp chần chừ một lúc rồi mới dám nói: " Tại vì... tại vì con chỉ nói hắn tiếp con một kiếm, đây cũng phải là quyết đấu. Nếu đây là một trận quyết đấu thực sự, con sẽ không cho hắn cơ hội nào đâu ".

" Hừ, sợ rằng ngươi không có khả năng đó đâu. Hữu thủ Diệp Âm Trúc chỉ có tứ chỉ, ngươi hẳn hiểu rõ tứ chỉ khác với ngũ chỉ ở điếm nào. Nếu hắn có được bàn tay bình thường như những người khác, sợ rằng ngươi cũng không có khả năng đánh bay kiếm của hắn đâu ".

Áo Lợi Duy Lạp bây giờ mới chú ý đến hữu thủ của Diệp Âm Trúc, quả nhiên chỉ có bốn ngón, không có ngón út. Trong lòng Áo Lợi Duy Á cảm thấy vô cùng nhục nhã, lam cấp lại bại dưới tay hoàng cấp, thật không thể chấp nhận được.

" Áo Lợi Duy Lạp, ta hỏi ngươi, nếu tại chiến trường, địch nhân sẽ cho ngươi cơ hội công bình quyết đấu sao? Nhất là khi đối thủ lại yếu hơn ngươi. Nếu ngươi cứ tiếp tục ngu ngốc như vậy, trên chiến trường nhất định sẽ có thêm một cái xác của ngươi đó ". Thanh âm của Mã Nhĩ càng trở nên nghiêm khắc.

Áo Lợi Duy Lạp dường như cũng bắt đầu hiểu ra lỗi lầm của mình, cúi đầu nói: " Ông nội, con hiểu ra rồi. Con nguyện ý chấp hành mệnh lệnh của người, từ bỏ chức lĩnh đội. Nhưng để lần này Mễ lan học viện có thể phối hợp tốt với quân đội, xin người cho con đảm nhiệm chức phó lĩnh đội, đi theo phụ trợ cho Âm Trúc ".

Đến bây giờ Mã Nhĩ mới nở một nụ cười: " Hảo, như vậy mới xứng đáng là cháu ta chứ ". Vừa nói, ông vừa chậm rãi xoay người lại.

Diệp Âm Trúc giật nảy cả mình. Khi chứng kiến dung mạo của Mã Nhĩ, hắn cảm thấy toàn thân chấn động hơn cả lúc giao đấu cùng Áo Lợi Duy Lạp. Nguyên soái của Mễ lan đế quốc, tộc trưởng La lan gia tộc, tử tinh long kỵ tướng nổi tiếng trên Long khi nỗ tư đại lục Mã Nhĩ lại chính là một người hắn quen biết. " Lão Mã, là ông sao? ".

Đúng vậy, người mặc khải giáp tím sẫm - Mã Nhĩ chính là người thường ngày đến Phiêu lan hiên nghe hắn đạn cầm, đối với An Nhã phi thường tôn kính – lão Mã!

Mã Nhĩ cười nói: " Không phải ta thì là ai. Âm Trúc, ngươi thật khiến cho người khác phải kinh ngạc. Không nghĩ tới vũ ký của ngươi lại có thể xuất sắc như cầm nghệ của ngươi ". Nguồn: http://thegioitruyen.com

Lúc này Diệp Âm Trúc mới tỉnh táo trở lại: " Ngài hảo, Mã Nhĩ nguyên soái ".

Mã Nhĩ gật đầu đáp lễ với hắn, sau đó quay qua hướng các đệ tử của Mễ lan học viện, trầm giọng nói: " Vừa rồi những điều ta nói với Áo Lợi Duy Lạp chắc hẳn các ngươi cũng nghe thấy hết, đồng thời đó cũng là những lời dành cho các ngươi. Ta nói cho các ngươi biết, chiến trường không phải là nơi để chơi đùa. Trong số các ngươi, có không ít người có gia cảnh éo le, là con độc nhất, hoặc là con của một gia đình quý tộc, nhưng khi ra chiến trường, không một ai có thể trợ giúp các ngươi. Muốn sống sót dưới sự tàn khốc của chiến tranh, các ngươi phải có ý chí mãnh liệt cùng sự quyết tâm. Ta hy vọng các ngươi trở thành một tập thể đoàn kết, có thể cùng nhau sống sót sau cuộc chiến. Vì sự vinh quang của đế quốc, theo ta xuất phát ".

" Vâng, thưa nguyên soái ". Mỗi cá nhân đều bị những lời khảng khái của Mã Nhĩ kích thích, nhất là những chiến sĩ, mọi người đều đồng thời hành lễ.

Mã Nhĩ chuyển hướng qua Âm Trúc: " Bây giờ ngươi đã là lĩnh đội của bọn chúng, nhiệm cụ của ngươi chỉ có một, đó là đái lĩnh các bạn của ngươi, tại chiến trường chém giết địch nhân, hơn nữa còn phải đem bọn họ trở về bình yên. Chỉnh quân! ".

Chỉnh quân? Diệp Âm Trúc sửng sốt, đừng nói là hắn tu luyện xích tử cầm tâm từ bé, cho dù không tu luyện thì hắn cũng là một ma pháp sư, đối với những mệnh lệnh của quân đội này hoàn toàn không hiểu a! Cũng may là Áo Lợi Duy Lạp phản ứng rất nhanh, hét lớn một tiếng điều động mọi người xếp thành đội ngũ đi theo sau Mã Nhĩ, sau đó kéo Diệp Âm Trúc đi lên đầu đội hình cùng với mình.

Cứ như vậy, Âm Trúc tham gia cuộc chiến tranh đầu tiên trong cuộc đời mình. Cũng vì cuộc chiến này mà sau này cái tên " Cầm đế " đi vào lịch sử truyền đến muôn đời.

Mã Nhĩ không đi theo đại đội long kỵ binh đang đi phía trước tới Thánh tâm thành, làm nguyên soái, ông tự mình cưỡi cửu cấp cự long đi trước. Lúc này đi đầu đoàn quân chính là đại đội trưởng của 1000 long kỵ binh, cũng là cháu thứ hai của Mã Nhĩ, kim tinh kỵ tướng trẻ nhất trong lịch sử - Áo Tạp Phúc. Ngân tinh kỵ tướng Áo Tư Tinh cũng trong đoàn quân này, đi ở giữa đội hình. Có thể nói toàn bộ long kỵ binh lần này đều dưới sự điều khiển của La lan gia tộc.

Gia nhập đại đội long kỵ binh, Diệp Âm Trúc bây giờ mới biết 100 tên đệ tử tạo thành một trung đội, nhưng việc đảm nhận chức lĩnh đội của trung đội này quả thực vô cùng khó khăn. Cũng may mà Áo Lợi Duy Lạp rất rõ về vấn đề này, đã giúp đỡ hắn rất nhiều. Các ma pháp sư của học viện đã được chuẩn bị một xe ngựa cho tiện việc di chuyển, số chiến sĩ còn lại đều được cung cấp Mã kỳ nặc thiết long hoặc Ai lý khắc mẫn long, tất nhiên phải trừ thích khách hệ ra rồi. Cả đại lục như vậy, sợ rằng chỉ có Mễ lan học viện là có đủ thực lực lẫn tài phú để cung cấp cho đệ tử của mình những tiện nghi như vậy.

Với tốc độ của long kỵ binh, chỉ cần 10 ngày đã có thể tới Thánh tâm thành, nhưng do còn có thêm những cỗ xe ngựa chở ma pháp sư, bọn họ phải mắt tới 20 ngày mới có thể đến gần Thánh tâm thành.

" Diệp Âm Trúc ". Áo Lợi Duy Lạp từ trên lưng Ai lý khắc mẫn long nhảy xuống, đội ngũ lúc này cũng đã được Áo Tạp Phúc ra lệnh tạm thời nghỉ ngơi.

" Áo Lợi Duy Lạp, có chuyện gì vậy? ". Trải qua 20 ngày vừa qua, Diệp Âm Trúc cũng không gặp phải vấn đề phiền phức gì. Thông qua những lần tiếp xúc, Diệp Âm Trúc rất khâm phục Áo Lợi Duy Lạp về vấn đề quân sự, hắn cảm thấy mình còn xa mới có thể sánh được với Áo Lợi Duy Lạp. Từ Áo Lợi Duy Lạp, hắn cũng đã học được không ít điều hay. Tổng thể mà nói, cái chức lĩnh đội của hắn chỉ là trên danh nghĩa thôi, đại đa số công việc đều do Áo Lợi Duy Lạp an bài hết.

Áo Lợi Duy Lạp di đến bên cạnh Diệp Âm Trúc ngồi xuống, nhìn thoáng qua Tô Lạp ngồi gần đấy ròi quay qua nói với Diệp Âm Trúc: " Phỏng chừng đêm nay chúng ta có thể đến được Thánh tâm thành. Nhị ca ta đã nói qua, nhiệm vụ lần này chủ yếu là phòng thủ. Chúng ta sẽ trú ngụ tại một tòa thành nhỏ ở phía tây Thánh tâm thành. Âm Trúc, ngươi là lĩnh đội phải giúp ta chia sẻ trách nhiệm với chứ ".

Diệp Âm Trúc mỉm cười đáp: " Áo Lợi Duy Lạp đại ca, ngươi an bài vẫn tốt mà. Ta cái gì cũng không biết, làm sao có thể giúp ngươi ".

Áo Lợi Duy Lạp cười nói: " Đừng nói ngươi cái gì cũng không biết, lần trước chẳng phải đã thắng ta là gì. Thẳng thắn mà nói, ta vẫn muốn tìm một cơ hội đến để xin lỗi ngươi.Con người Phất Lạp Đức thế nào ta quá rõ ràng. Ngày đó ta chỉ mượn cớ phát tác, muốn xem ngươi thực lực thế nào lại có thể đánh bại muội muội ta mà thôi. Chuyện cũ đã qua, hy vọng ngươi đừng để tâm ".

" Không đơn giản như vậy chứ? Sợ rằng ngươi còn muốn thuận tiện giáo huấn Diệp Âm Trúc một phen ". Tô Lạp nói chen vào.

Áo Lợi Duy Lạp có chút xấu hổ nói: " Đối với ngươi ta là người bị giáo huấn mới đúng ".

Diệp Âm Trúc cười nói: " Không việc gì, thật ra ta thắng ngươi cũng chỉ nhờ kỹ xảo thôi. Áo Lợi Duy Lạp đại ca, mấy ngày này theo ngươi ta đã học được rất nhiều điều, giờ mới biết việc thống suất quân đội khó khăn như vậy ".

Áo Lợi Duy Lạp cười: " Việc điều binh khiển tướng ngươi mặc dù chưa thể bằng ta, nhưng thiên tư của ngươi quả thực quá đáng sợ, lần đầu tiên ta mới gặp một người như vậy, nhất là năng lực nhớ lâu những điều mình từng nghe được. Cơ hồ ta chỉ cần nói một lần, ngươi đã nhớ lại không sót một từ, hơn nữa còn bổ sung, phân tích. Không bằng ngươi chuyển qu trọng kỵ binh hệ của chúng ta đi.Thiết Tí hệ chủ nhất định sẽ toàn lực bồi dưỡng cho ngươi, sau này ngươi có thể thay ta trở thành đệ nhất nhân của Mễ lan học viện ".

Diệp Âm Trúc lắc đầu đáp: " Không được, ta tu luyện đấu khí chỉ để phụ trợ cho ma pháp thôi. Ta là thần âm sư mà ".

Áo Lợi Duy Lạp nhùn vai tỏ vẻ không đồng ý, hắn không tin thần âm sư có thể cùng long kỵ binh so sánh. " Âm Trúc, giờ ta muốn hỏi ngươi một chuyện. Tại sao hôm đó ngươi lại có thể chế trụ được ta? Đáng ra ngươi không thể công kích tiếp được sau cuộc va chạm đấu khí của chúng ta mới đúng chứ? ".

Diệp Âm Trúc gãi gãi đầu: " Đó chính là thủ xảo mà thôi, thể tích vũ khí của ta rất nhỏ, dư ba cuộc va chạm không thể ảnh hưởng đến nó ".

" A, nguyên lai là như vậy ". Nói đến đây, hắn đột nhiên thấp giọng nói: " Ta còn có một vấn đề tối quan trọng muốn hỏi ngươi nữa. Âm Trúc, ngươi làm thế nào ma lại có thể hàng phục muội muội của ta vậy? ".

" A? hàng phục La Lan? Tin này từ đâu mà ra vậy? ". Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhìn hắn.

Áo Lợi Duy Lạp cười hắc hắc: " Tính tình muội muội ta thế nào ta còn chẳng rõ sao. Kể từ lúc ngươi đánh bại nó, nó coi ngươi là cừu nhân. Nhưng sau đó lại thay đổi thái độ đột ngột, hơn nữa hôm đó còn đứng ra ngăn cản ta nữa chứ. Có thể thấy được tình cảm của nó đối với ngươi không phải bình thường a! ".

" Tập hợp, chuận bị xuất phát! ". Một tiếng hét hùng hậu cắt vang lên đứt cuộc nói chuyện của Diệp Âm Trúc cùng Áo Lợi Duy Lạp. Xa xa, một thân hình cự long màu vàng thật lớn xuất hiện. Trên lưng cự long là một nam nhân cao hơn hai thước, da ngăm đen, mặc khải giáp màu vàng, tay cầm long thương dài hơn bảy thước. Đó chính là đạu đội trưởng Áo Tạp Phúc.

Áo Tạp Phúc nổi tiếng là một người ít nói, trên đường đi trừ những lúc ra lệnh điều khiển toàn quân thì không nói thêm câu nào. Cả đại đội long kỵ binh nhanh chóng ổn định đội hình tiếp tục di chuyển. Áo Lợi Duy Lạp cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng nhảy lên Ai lý khắc mẫn long, chỉ huy trung đội học viện đi theo đoàn quân long kỵ binh. Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp cũng trở lại xe ngựa.

Có thể nói lần xuất trình này ma pháp sư là nhàn nhã nhất, mặc dù bọn họ ngồi trong xe ngựa cũng cảm thấy gió ở bên ngoài vô cùng mạnh mang theo hơi lạnh lùa vào, đủ biết sự khổ cực của long kỵ binh và các chiến sĩ như thế nào. Số xe ngựa dùng để chở ma pháp sư có tất cả 5 cỗ, mỗi cỗ xe ngựa chứa được 8 người. Trên xe ngựa của Diệp Âm Trúc, ngoài Tô Lạp ra còn có Hải Dương, Hương Loan và vài tên đệ tử năm thứ năm.

Vừa lên xe, Diệp Âm Trúc đã lấy quyển bút ký của Phất Cách Sâm ra nghiên cứu. Trong suốt 20 ngày vừa qua, hắn cắm cúi nghiên cứu bút ký này, bản thân cũng không có cảm giác tịch mịch. Bút ký của Phất Cách Sâm ghi chép cứ kỳ cẩn thận về những phương pháp tu luyện tinh thần ma pháp, khiến Âm Trúc được mở rộng tầm mắt. Mặc dù không thể trực tiếp dùng ma pháp thuộc tinh thần hệ nhưng hắn đã biết thêm được rất nhiều tri thức.

Ngay khi đội ngũ vừa khởi hành, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa dồn dập: " Mã Nhĩ nguyên soái có lệnh, Áo Tạp phúc long kỵ binh đại đội trưởng mau đưa tất cả mọi người đến đóng ở Khoa ni á thánh tại phía tây Thánh tâm thành ".

" Tuân lệnh! ". Thanh âm Áo Tạp Phúc hùng hậu vang lên.

Trong năm cỗ xe ngựa vang lên tiếng ai thán không ngớt, vốn bọn họ tưởng rằng hôm nay có thể nghi ngơi tại Thánh tâm thành, ai dè lại phải đi thêm 2 ngày nữa.

Hết quyển 4