Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 37




“Lão gia.”

“……”

“Lão gia, ngài không có việc gì chứ?”

“Ta đang nghĩ, vì sao Cẩm Dạ không đến cùng ngươi.” Vẻ mặt Tô Khởi Vượng ai oán ngồi trên sạp trúc sau hậu viện, sắc mặt bị ánh mặt trời phơi nắngđỏ bừng, ông cũng không tránh đi, cứ như vậy ngửa đầu tùy ý ánh nắngchói chang tàn sát bừa bãi.

Sơ Tình thở dài: “Người vào phòng đi, vào rồi nói sau.”

“Ta không muốn đi vào, đã nhiều ngày ta luôn cảm thấy lạnh, nhìn thấy khuêphòng trước khi Cẩm Dạ xuất giá vẫn giống như trước đây, ta liền…… không thể nói rõ cảm giác đó là gì.” Tô Khởi Vượng cau mày, khó nén mất mát.

Sơ Tình buông mắt, nhẹ giọng nói: “Có phải người đã lạnh lòng với tiểu thư hay không? Người không cần quá khổ sở, cũng không cần giận tiểu thư,nàng có nỗi khổ.”

Tô Khởi Vượng lắc đầu: “Cẩm Dạ là đứa con gáiduy nhất của ta, xưa nay nhu thuận nghe lời, sao ta có thể trách cứ nóđược. Có điều ta nghĩ, ngày ấy nó mạo muội nhắc tới chuyện phải gả choNghiêm tướng, sau đó mới chỉ ba ngày đã lên kiệu hoa, thời gian thật sựquá ngắn ngủi, rất kỳ quái, huống chi, nó còn đưa ra thỉnh cầu vớ vẩnnhư vậy……”

Nói tới đây bỗng nhiên nghẹn ngào, ông nhớ lại ngày ấy con gái hai mắt đẫm lệ quỳ gối trước mặt mình, vừa hoảng sợ vừa mắc cỡgiải thích tất cả, nói là nàng may mắn quen biết thân thích của một quan lớn danh môn vọng tộc, có thể may mắn giành được cửa hôn sự này vớiNghiêm Tử Trạm.

Vốn là chuyện vô cùng tốt, nhưng vị chủ hôn trêncao đường cũng không thể ngồi lên, ông sợ đến lúc đó đi hỉ yến sẽ khó có thể khống chế cảm xúc, vì hạnh phúc của nàng cũng đành cứng rắn buộcmình ở lại nhà.

Trước mắt nghĩ lại ngay cả ngày vui của con gáimình cũng không thể tham dự, hốc mắt Tô Khởi Vượng không khỏi đỏ lên,gần như sắp rơi lệ: “Sơ Tình, ngươi nói Cẩm Dạ có ghét bỏ người cha nàyhay không, ta chỉ biết việc buôn bán, hơi tiền đầy người, ở kinh thànhlại không có nửa phần thế lực, ngay cả chuyện lớn cả đời của nó cũngkhông thể giúp đỡ.”

“Không phải, Nghiêm Tử Trạm thân là Tể tướng, tất nhiên không có khả năng cưới một cô gái bình dân, tiểu thư quenbiết thân thích nâng lên giá trị con người, mới có thể thuận lợi gả vàotướng phủ, lão gia ngài chớ suy nghĩ miên man.” Sơ Tình quay đầu, cóchút giãy dụa muốn đem tình hình thực tế nói thẳng ra, lão gia tâm tâmniệm niệm đều là tiểu thư, nhưng tiểu thư đã dặn dò tất cả, bảo nàng chớ để lộ hết, nhất là chuyện trở về Tống phủ. Nàng thật sự không hiểu,tiểu thư và Nghiêm Tử Trạm kết thù sâu như thế, vì sao còn cố ý gả chohắn, thậm chí không tiếc liên thủ với Tống Chính Thanh mà nàng chán ghét từ tận đáy lòng.

Rốt cuộc là có ẩn tình gì……

“Ta nghenói, thân thích mà Cẩm Dạ quen biết tại triều đường rất có uy vọng, họgì nhỉ –” Tô Khởi Vượng gãi gãi đầu, suy nghĩ sau một lúc lâu vẫn chưanghĩ ra đáp án.

Sơ Tình kinh ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàngcười nói: “Không nhớ nổi thì đừng cố suy nghĩ, nào, ta đỡ ngài đứng lên, chúng ta vào phòng chậm tán gẫu.” Thật lòng mà nói, giờ phút này áy náy ngất trời sắp bao phủ lấy nàng, nói theo một ý nghĩa nào đó, nàng làđồng lõa, điểm ấy không thể nghi ngờ.

“Ta không đi đâu hết.” TôKhởi Vượng xoa xoa mồ hôi trên trán chảy xuống, bỗng nhiên thấp giọngnói: “Nói thật, ta có chút không hiểu nổi nó, nó thực thích Nghiêm TửTrạm ta cũng sẽ thay nó nghĩ cách, cần gì phải loạn nhận thức thân thích chứ…… Như vậy, đợi trăm năm sau sao có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông Tô gia ta.”

Sơ Tình cúi đầu, đứng ở bên cạnh không hé răng.

“Không, không đúng.” Tô Khởi Vượng ủ rũ ngồi ở đó, hoảng thần thì thào: “Cẩm Dạ của ta, từ nhỏ đến lớn đều nghe lời ta nhất, sao có thể làm ra hành viích kỷ vớ vẩn lần này…… rốt cuộc nó giấu diếm ta cái gì?” Nói xong, độtnhiên ông đứng lên, nhìn Sơ Tình chằm chằm.

Người đó vẫn cúi đầunhư trước, cố chấp lắc đầu: “Ta cũng không biết.” Nàng chột dạ lui vềphía sau vài bước, ai ngờ gót chân dẫm phải nhánh cây, nghiêng ngả lảođảo một cái, vật trong lòng vô tình rơi ra.

Tô Khởi Vượng xoayngười nhặt lên, là một lệnh bài gỗ, sau khi thấy rõ phía trên khắc haichữ Tống phủ, đột nhiên ông thay đổi sắc mặt, lúc nói chuyện ngay cả tay cũng run lên: “Ngươi, thật to gan, nhà mẹ đẻ trên danh nghĩa của Cẩm Dạ rốt cuộc là chỗ nào?”

Tịch dương chiếu xuống, khi tới chạngvạng, trên con đường nhỏ uốn lượn hiếm người qua lại cuối cùng xuất hiện một chiếc xe ngựa, gỗ cây tử đàn tốt nhất được khắc thành thân xe, ngay cả đường cong bánh xe cũng phá lệ xinh đẹp. Nhưng chiếc xe ngựa đẹp đẽto lớn như vậy, cố tình lại không có rèm xe chắn gió, có thể rõ ràngnhìn thấy cô gái ngồi trong xe dùng tư thế quỷ dị ghé vào bên trong.

Kỳ quái nhất là, xa phu bên ngoài có dung mạo có thể so với thần tiên,quần áo màu trắng đơn giản, không nhiễm bụi trần, khóe miệng thấm ra ýcười lộ vài phần đắc ý, cứ việc tay nghề đánh xe tạm được, nhưng vẫnkhông tổn hao gì tới phong thái nửa phần.

Tình cảnh này thực rấtquỷ dị…… chớ không phải là gần đây ngay cả xa phu cũng đề cao yêu cầu,không phải tuyệt sắc thì không cần?

Xe đi tới ngã ba lớn, bỗngnhiên có một tòa lâu ba tầng cực kỳ thanh nhã xuất hiện trước mắt, nhiễm ánh sáng cùng cây cối xanh um tươi tốt quanh mình, giống như tiên cảnh.

“Nghiêm đại nhân.” Thiếu niên đứng bên ngoài khó nén kinh ngạc, Nghiêm Tử Trạmtính tình cổ quái này mỗi đầu tháng đều phải đến dược trì một lần, tuylịch trình không ghi lại, nhưng…… hình như mấy ngày trước quá Trung thuvừa đến mà. Đối phương còn tự mình đánh xe ngựa, bên trong hình như cómột, có một cô nương?

Thật sự là, gặp quỷ.

Nghiêm Tử Trạmvén áo, hơi thô lỗ ôm lấy Cẩm Dạ, sau khi chống lại ánh mắt bao hàm oánhận của nàng, ý cười lại thâm sâu vài phần: “Thu hồi khuôn mặt oán phụcủa nàng đi, đừng làm cho bữa tối của ta không còn khẩu vị.”

Cẩm Dạ nuốt xuống lời nói phản bác, miễn cưỡng cười vui: “Vậy không bằng hiện tại chúng ta đi dùng bữa trước?”

“Được.” Nghiêm Tử Trạm gật gật đầu.

Cẩm Dạ mừng rỡ: “Vậy……”

“Đi vào bên trong dược trì dùng là được.” Người nào đó họ Nghiêm cười lạnh: “Sao nào, quay về chốn cũ có làm nàng vui mừng mụ mị đầu óc hay không.”

Cẩm Dạ cắn răng: “Có giỏi thì giải huyệt cho ta.”

Nghiêm Tử Trạm hiếm khi bày ra tư thái vô tội: “Ta không biết võ, chẳng phải nàng cũng biết sao?”

Thiếu niên yên lặng đứng ở phía sau hai người một lúc lâu, bị bỏ qua khôngnhìn cuối cùng không nhịn được kêu: “Nghiêm đại nhân, thật có lỗi, hômnay chủ nhân không có ở đây, dược liệu ngài ngâm có mấy vị đang cần,tiểu nhân……”

“Cũng chẳng còn cách nào.” Nghiêm Tử Trạm lạnh lạnh ngắt lời: “Ngươi đi thay nàng chuẩn bị một dược trì.”

Cẩm Dạ tức giận: “Ta không cần!”

Cư nhiên, cư nhiên rít gào với Nghiêm tướng?! Thiếu niên sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, cười nói: “Tiểu nhân nghe nói Nghiêm đại nhân tân hôn, vị cô nương thiên tư quốc sắc này tất nhiên là Nghiêm phunhân, vậy tiểu nhân xin phép đi an bài dược trì rộng rãi nhất.”

Nghiêm Tử Trạm bõi môi: “Rộng rãi nhất thì không cần, còn nữa, ánh mắt nào của ngươi thấy nàng thiên tư quốc sắc.”

Cẩm Dạ tức đỏ mặt, thói hư tật xấu của người đàn ông này hoàn toàn bại lộ,tư thái trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc của hắn trước đây đi đâu rồi, sao lại trở nên giảo hoạt độc miệng như vậy, cả bụng đầy ý nghĩ xấu,thật giận!

Thiếu niên rụt cổ, có chút không quen phương thức ởchung của cặp vợ chồng son trước mắt. Xoay người bắt đầu dẫn đường ởphía trước, hắn vừa đi vừa nghe hai người phía sau ngươi một lời ta mộtlời cãi nhau, trong lòng mồ hôi rơi như mưa, sao Nghiêm tướng lại ngâythơ như thế, hoàn toàn không giống Tể tướng đại nhân bất cẩu ngôn tiếuthường ngày.

Hắn không dấu vết quay đầu liếc mắt cô gái bị ômtrong ngực một cái, còn đang nghĩ từ khi xuống xe ngựa Nghiêm tướng chưa từng buông bàn tay ôm nàng ra, không khỏi thầm than, nói trắng ra làcảm tình của hai người chắc phải tốt lắm, nếu không sao ngay cả một đoạn đường ngắn như vậy cũng không nỡ để phu nhân tự đi.

“Hai vị, đến rồi, để ta dặn thị nữ lại đây.” Thiếu niên khom người.

Nghiêm Tử Trạm thản nhiên nói: “Gọi một người kín mồm kín miệng nhanh chóng lại đây.”

Thiếu niên cười đến ái muội: “Tiểu nhân hiểu được.”

Dòng nước chảy róc rách, nước trong dược trì không giống lần đó, mà phiếmmàu hồng nhạt, trông rất đẹp mắt, mặt nước trải đầy đóa hoa hải đường,khắp phòng ngập hương thơm.

Lòng Cẩm Dạ tràn đầy bất an: “Chàng dẫn ta tới đây ý muốn như thế nào?”

Nghiêm Tử Trạm đi tới cạnh ao, không có ý tốt cười cười: “Nhẫn nại một chút, lập tức nàng sẽ biết.”

“Món nợ giữa chúng ta đến tột cùng còn muốn tính đến năm nào tháng nào.” Cẩm Dạ bị bắt gục ở trong lòng hắn, mũi tràn đầy mùi ngọt trên người đốiphương, muốn tức giận lại muốn bật cười, rốt cuộc dọc theo đường đi hắnăn bao nhiêu đường.

“Tính đến ngày nào được cho là hết thì mới thôi.” Nghiêm Tử Trạm híp mắt, bỗng nhiên buông tay.

Cẩm Dạ thét chói tai, thân mình rơi vào trong ao, bọt nước văng khắp nơi, rất chật vật.

Nghiêm Tử Trạm hơi hơi cúi gập thắt lưng, túm tay nàng, làm cho nàng ghé vàobên cạnh ao, khẽ cười nói: “Nước trong dược trì này là thánh phẩm dưỡngnhan, đãi ngộ chỉ hoàng hậu mới có, nàng nên hưởng thụ cho tốt mớiphải.”

Cẩm Dạ uống vài miếng nước, thân mình không thể nhúc nhích, chỉ có thể ho khan không ngừng.

“Dáng vẻ ướt sũng có vẻ thích hợp với nàng.” Nghiêm Tử Trạm tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, thấy nàng tóc dài ướt sũng tán ở saungười, trên đỉnh đầu còn dính cánh hoa, môi đỏ mọng tiên diễm, màu datrắng nõn, bộ dáng như hoa sen mới nở này so với bình thường càng thêmđộng lòng người một chút.

“Đại nhân.” Tiểu nha đầu nhút nhát xuất hiện ở cửa.

Nghiêm Tử Trạm bước nhanh đi qua, thấp giọng ở bên tai nàng ta phân phó vài câu.

Tiểu nha đầu biểu tình hoảng sợ, gật đầu giống như bổ củi: “Nô tỳ lập tức đi làm.”.

Nhà kho trong dược trì, phòng vệ sâm nghiêm, mười hai cái hộ vệ trong coicửa kho đều là cao thủ dùng số tiền lớn mời đến, mà đi về sâu trong lạirất đơn giản, mấy cây thang gỗ nhỏ, còn có mấy trăm dãy thùng gỗ làmngười ta hoa cả mắt, ngăn kéo rậm rạp, bên ngoài dán tên từng loại dượcliệu.

Mới vừa rồi thiếu niên nói chuyện với Nghiêm Tử Trạm đangđứng giữa một cây thang gỗ trong đó, trừng mắt thị nữ hoài nghi nói:“Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa.”

Tiểu nha đầu nơm nớp lo sợ: “Bẩm quản sự, Nghiêm đại nhân muốn lấy dẫn hồn thảo.”

“Bậy bạ.” Thiếu niên nhíu mày, mặc dù dẫn hồn thảo không đến mức là độcdược, nhưng tác dụng so với vài loại độc dược mà nói, còn hữu dụngnhiều, sau khi ngâm nó có thể thông qua làn da mà làm tê dại tâm trí con người, làm cho đối phương lâm vào ác mộng, nhược điểm trí mạng nhấtdưới đáy lòng hoặc là bí mật kinh thiên gì đó đều có thể thông quaphương thức nói mê mà nói ra toàn bộ.

Nói ngắn gọn, là phương pháp tốt nhất để giải quyết kẻ địch hoặc thao túng lòng người.

“…… Nghiêm đại nhân quả thật đã nói như vậy, nô tỳ không dám lừa gạt.” Tiểu nha đầu thúc giục: “Quản sự, phiền toái ngài lấy một ít dẫn hồn thảo.”

Thiếu niên chậm rãi từ cây thang leo lên trên vài bậc, thứ tự sắp xếp dượcliệu lần lượt theo tên, cho nên mỗi loại nhãn đều có vẻ gần giống nhau.Hắn tới tới lui lui quét mấy lần trên vài ngăn kéo kia đột nhiên quayđầu cười ha ha: “Nha đầu chết tiệt, tất nhiên là ngươi nghe lầm, Nghiêmtướng cùng phu nhân cảm tình tốt như vậy, sao có thể dùng dẫn hồn thảo,nên là mất hồn thảo mới đúng.”

“Là, là như vậy sao?” Thấy đốiphương chắc chắc như thế, tiểu nha xoắn tay vào nhau, bắt đầu hoài nghicó phải mình thật sự nghe lầm hay không……