Cẩm Chướng Xanh Xin Đừng Tàn

Chương 21




Mùa hè năm 2017, bệnh tình của Chính Đông trở nặng. Tôi trở thành bác sĩ chính cho Đường Chính Đông ở bệnh viện Bắc Kinh. Lý Khải Uy trở về quân đội, một tuần về Tây An một lần. Những lần đó, Chính Đông đều không quản tim mình có bao nhiêu suy yếu, tự mình bắt xe về thẳng Tây An.

Tôi nhớ lần đầu tiên, nhìn thấy Chính Đông bước ra khỏi cổng bệnh viện, tôi đã có bao nhiêu tức giận, thật sự muốn mắng em cho tỉnh, thật sự muốn bắt em về nằm cho đến khi lành bệnh.

Nhưng đứng trước mặt em, tôi lại không thể.

– Sao lại thế Chính Đông?

– Anh đừng nói cho Khải Uy biết.

– Tại sao?

– Vì em muốn dành thời gian còn lại để được yêu. Chỉ vậy thôi.

Em ho khan. Tôi vội vuốt ngực cho em.

– Chính Đông, cần gì phải làm thế này.

Nhiều lúc tôi không hiểu Chính Đông. Tôi không hiểu, tại sao mỗi lần yêu, em đều đem bản thân đặt cược tất cả, không phòng bị, cũng không nghi ngờ. Để đến khi, em thua trắng tất cả, em lại có thể bình thản mà chấp nhận mọi thứ.

– Giữ ấm một chút. Thân thể em không khỏe. Ngày mai nhất định phải trở về bệnh viện.

Chính Đông ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi kéo cao cổ áo của em.

Tôi không yên tâm. Tôi sợ em đi lạc, sợ em có thể ngất xỉu trên đường, sợ em mệt mỏi, sợ em bị khi dễ. Rốt cuộc, tôi cũng không quản nổi bước chân của mình mà lén lút đi sau lưng của Chính Đông.

Đứng cùng em đợi tàu, chỉ lằng thầm đi theo em cho đến khi em thực sự đến Tây An, cho đến khi em an ổn trong cái ôm ấm áp của người kia.

Tôi biết em đang hạnh phúc. Nhưng tôi không thể ngăn tim mình quặn thắt lại.

Tôi hiểu rằng, Chính Đông sẽ chẳng bao giờ quay lại nhìn, cũng chẳng bao giờ biết đến sự đau khổ của tôi, tình yêu của tôi dành cho em. Em sẽ chẳng bao giờ biết, có người vì em mà bỏ mọi thứ ở lại, đi theo em một đoạn đường dài từ Bắc Kinh tới Tây An, chỉ để nhìn em cười ngọt ngào trong vòng tay của kẻ khác.

Tim tôi quặn thắt. Tôi ghen tị với Lý Khải Uy.

Nhưng tôi cầu cho em hạnh phúc.

– Chính Đông, tới giờ uống thuốc rồi.

Tôi đưa viên thuốc và cốc nước cho Chính Đông. Em uống hết ly nước. Tôi hỏi em có cần gì nữa không. Em lắc đầu.

Sau khi đo nhịp tim và huyết áp của Chính Đông, tôi ra khỏi phòng,

Những ngày nay, Đường Qúy Giác thuê luật sư nhiều lần tới tìm Chính Đông ở bệnh viện, tôi đều chặn không cho hắn vào. Tôi thật sự muốn phỉ nhổ bản lĩnh của Đường Qúy Giác. Ông ta là luật sư, không trực tiếp đi nói với Chính Đông, mà cần phải mượn tay của người khác.

Có thể Đường Qúy Giác luôn muốn bảo vệ một hình tượng liêm khiết, trong sạch trước tất cả mọi người. Ngoài mặt, ông ta luôn tỏ ra mình là một người bố bất đắc dĩ, nhưng bên trong ông ta lại muốn phủ sạch quan hệ với con trai ruột của mình. Tôi từng thề rằng, sẽ cho tất cả những người coi thường Chính Đông phải gặp quả báo.

Tôi quả thực đã làm như vậy. Kiếp trước, tôi từng nắm giữ những bằng chứng phạm tội và quá khứ đen tối của luật sư Đường. Ngày tôi công bố chúng ra ánh sáng, luật sư Đường đã mất tất cả, sự nghiệp, gia đình.

Kiếp này, không khó để tôi có thể tìm ra được những bằng chứng của luật sư Đường, của cô vợ trẻ của ông ta. Báo chí rất quan tâm tới những chuyện thị phi của người khác. Chỉ cần cung cấp cho họ thông tin cùng bằng chứng, họ có thể sẵn sàng biến tấu nó thành một chuyện động trời đủ để hấp dẫn người đọc.

Luật sư Đường nhận hối lộ.

Đằng sau vụ trắng án của kẻ giết người cướp của mà luật sư Đường từng bào chữa.

Luật sư Đường từng không có cuộc sống không hòa thuận với vợ cũ.

Luật sư Đường từng trốn thuế

Chẳng mấy chốc, “danh tiếng” của luật sư Đường Qúy Giác đã trở nên dày đặc trên báo chí, các trang mạng xã hội và truyền hình.

Tôi thực sự muốn phá hủy cái danh dự hão huyền mà luật sư Đường vì nó sẵn sàng vứt bỏ đi con trai của mình.

Tôi thực sự muốn cuộc sống của Đường Qúy Giác sẽ khổ sở như những gì mà ông ta làm với Chính Đông.

Những tin tức đó, tôi đều dùng số điện thoại giả, tên giả và một email rác để cung cấp tin cho báo chí.

Nhưng tôi không biết rằng kiếp này tôi là một bác sĩ, không phải một luật sư, và không còn cố ra vẻ đứng về phe của Đường Qúy giác. Kiếp trước, có thể dễ dàng đánh bại Đường Qúy Giác vì tôi ra tay hết sức tàn nhẫn và luật sư Đường đối với tôi không chút đề phòng.

Nhưng kiếp này, mọi thứ đã khác.

Tôi bị cảnh cáo. Vào một buổi tối, lúc tôi đang đi bộ trên vỉa hè, một chiếc xe ô tô mất lái, lao thẳng về phía tôi. Đèn pha của nó rất sáng, tốc dộ lại nhanh đến nỗi tôi không kịp phòng bị. Giây trước, bản thân còn miên man suy nghĩ về Chính Đông, giây sau đã thấy bản thân nằm trên mặt đất, với một cái chân không thể cử động. Dựa theo tình hình thì có lẽ, tôi bị gãy 2 xương cẳng chân. Một vài người trên đường cũng chết lặng khi chứng kiến tai nạn của tôi. Tôi biết chẳng trông đợi được gì ở họ, tôi lấy điện thoại để gọi cho bệnh viện, nói cụ thể tình hình của tôi, còn quay lại dặn những người đi đường không được di chuyển tôi, nếu không có thể động phải cái chân, sau tới bệnh viện sẽ khó nối liền. Nói xong, tôi liền ngất.

Lúc tỉnh dậy, đã thấy bản thân nằm trong bệnh viện với một cái chân treo lên cao trong tình trạng bó bột. Hết thuốc tê, nên cơn đau nhức lại trở về, tựa như ai đó dùng dao chặt chân ra làm đôi. Chỗ chân bị bó bột còn rất ngứa, khiến tôi muốn gãi.

Tôi ngạc nhiên khi thấy bác sĩ Lương ở bệnh viện.

– Ông trở về?

– Tối hôm qua thôi. Trở về liền nghe tin cậu tai nạn gãy chân. Cậu đắc tội với ai à?Chiếc xe điên tối hôm qua, rõ ràng không phải bị vô tình mất lái mà là cố tình đâm vào tôi, tạo một hiện trường giả.

– Cậu có nhớ biển số xe không?

– Không nhớ.

Tôi trả lời.

Tôi không nhớ, nhưng tôi biết chuyện này là ai làm.

Qủa nhiên, tối hôm đấy, tôi nhận được một bức thư nặc danh gửi về email rác của mình:

– Cậu cẩn thận đấy. Nếu cậu dùng hành vi bỉ ổi để hại người, tôi cũng sẽ đáp trả.

Xem ra, kế hoạch lần này phải tạm thời dừng lại rồi.

Tôi bị thương thế nào không quan trọng, nhưng việc tôi phiền muộn nhất là cái chân gãy này phải bó bột suốt vài tháng mới lành. Trong 1 tháng này, tôi vừa lo lắng cho bệnh tình của Chính Đông, muốn đi thăm em, lại sợ em hỏi chuyện tai nạn lần này.

Bác sĩ Lương lại không cho phép tôi xuống giường đi lại, sai người để mắt 24/24, thật sự khiến tôi đứng ngồi không yên.

– Chính Đông đã có người lo. Cậu ở yên đấy chữa bệnh cho tôi.

– Chính Đông thế nào?

– Ổn. Lo cho cậu trước đi.

Nhưng chưa được tới mấy ngày, tôi đã thấy trong lòng bồn chồn không yên, nhất định phải gặp em bằng được. Tôi tự mình đứng lên, dù đã có một cái nạng để đi, nhưng cái chân đau bị kéo lê trên mặt đất vẫn khiến tôi cảm giác như mình đang đi trên mặt đất rải đinh.

Tôi tự mình lết tới phòng bệnh của Chính Đông và chỉ đứng ở ngoài cửa nhìn em. Nữ y tá đang cho em uống thuốc. Tôi lo lắng người ta không chiếu cố cho em tốt bằng tôi, không hiểu sinh hoạt của em như tôi, càng không hiểu em cần gì.

– Lo lắng đến vậy?

Giọng bác sĩ Lương cất lên khiến tôi giật mình. Tôi không biết bác sĩ Lương đã đứng đằng sau mình từ lúc nào.

– Cậu ta là người trong lòng của cậu phải không?

– Ông?

– Tôi sẽ giữ bí mật cho cậu. Nhưng đừng quên tôi không nhắc nhở cậu trước. Nếu chuyện này bị bại lộ, cậu cũng không sống yên ổn trong bệnh viện.

– Tôi biết.

– Rồi sao?

– Tôi hi vọng, nó không tới trước khi tôi kịp làm phẫu thuật cho Chính Đông. Phẫu thuật… tôi có điểm lo lắng.

– Cậu si tình như vậy có đáng không?

Tôi nhìn vào trong căn phòng, Chính Đông nằm trên giường, đôi mắt khẽ nhắm, khuôn mặt tái nhợt, mái tóc lòa xòa trên gối.

Tôi trả lời.

– Đáng.

Tựa như Chính Đông khi yêu ai sẽ đặt cược tất cả, tôi cũng sẽ toàn tâm toàn ý.

Hai ngày sau, tôi sửng sốt, khi thấy Chính Đông tự mình đến phòng bệnh của tôi thăm.

Em nhìn cái chân treo lên cao của tôi, ánh mắt có chút phức tạp.

– Sao em lại biết?

– Nghe nói. Anh có sao không?

Một câu quan tâm ấy của em cũng khiến tôi như người được sống lại, đau nhức cùng ngứa ngáy cũng biến mất.

– Không sao. Em thế nào? Có khỏe không? Thấy tim mình thế nào? Liệu có uống thuốc đều đặn? Có nghe lời bác sĩ không hút thuốc không?

Tôi hỏi rất nhiều. Em kiên nhẫn trả lời, y như học trò ngoan ngoãn trả bài trên lớp.

Ánh chiều khi đó nhuộm lên người em một màu vàng nhạt, tôi nhìn lại cảm thấy ấm áp.

Lần đầu tiên trong cuộc đời của mình, tôi cảm thấy thực sự thích sự quan tâm của người khác, lần đầu tiên không thích sự cô đơn, tĩnh mịch.

Cuối tuần, đang nằm trên giường bệnh, tôi đột nhiên nhớ ra ngày cuối tuần nào em cũng tự mình đi xe về Tây An để có thể gặp Lý Khải Uy.

Tôi hốt hoảng. Đồng hồ trên tường đã chỉ 9 giờ sáng. Nếu như em tự mình đi, tôi không yên tâm chút nào. Khổng quản cái chân đang bó bột, tôi gần như vừa lết vừa chạy tới phòng của em.

– Chính Đông.

Tôi mở ra cánh cửa phòng bệnh, thở hồng hộc đứng giữa căn phòng, đảo mắt nhìn về giường bệnh của Chính Đông.

Chính Đông nằm trên giường, để một nữ y tá tiêm thuốc. Em nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.

Em không đi. Ngày hôm nay em không có trở về Tây An.

Tôi không kiềm được vui vẻ trong lòng.

– Bác sĩ.

Nữ y tá gọi tôi. Tôi không nghe thấy, chỉ đến khi Chính Đông hơi lo lắng nhìn về phía chân của tôi:

– Ngạo Quân, chân anh?

Chân hình như lại gãy lại rồi thì phải.

Chính Đông không còn trở về Tây An. Tôi cũng không thấy em liên lạc gì với Lý Khải Uy nữa.

Cái chân gãy của tôi cũng dần bình phục trở lại. Sau ba tháng, tôi có thể tập đi lại nhẹ nhàng và dần trụ được chiếc chân gãy xuống đất.

Chính Đông sau đó bị một lần tim ngừng đập, phải vào phòng cấp cứu khẩn cấp.

Chúng tôi đang cố gắng tìm người hiến tặng tim thích hợp.