Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 92: Công Việc Mới




Khi đã hòa giải được hiểu lầm. Lý Cao Minh cũng với bớt đi chút phiền não trong lòng, hắn như nhớ ra chuyện gì đó liền dẫn cô đi làm phòng. Từ trong ngăn kéo tủ lấy ra một giấy tài liệu được in kỹ càng phía dưới những tờ hợp đồng nằm trên.

"Đây là gì vậy anh?"

Lưu Triều Hân khó hiểu nhìn xấp giấy tờ trên tay hắn. Nghe cô hỏi, hắn cũng nhanh chóng đáp lời lại.

"Hình như anh vẫn chưa nói với em một chuyện. Chắc em cũng từng nghe qua đâu đó nói làm vợ của một ông trùm sẽ không hề đơn giản đâu đúng không? Và anh nghĩ khi em sẵn sàng thì em cũng sẽ phải làm việc cùng anh!"

"Ý anh là sao, em vẫn chưa hiểu rõ lắm."

"Em cầm lấy xấp giấy tờ này đi, bên trong là toàn bộ thông tin của tất cả đàn em của chúng ta và còn có những khu vực làm ăn của chúng ta nữa. Em buộc phải nhớ hết tất cả để nếu khi cần em còn có thể giải quyết vì anh có thể sẽ không thể giải quyết hết thảy được!"

Nghe Lý Cao Minh nói, cô nhìn xuống xấp tài liệu trên tay mình mà trầm tư suy nghĩ. Chuyện về xã hội đen hay thế lực ngầm sống ngoài vòng pháp luật cô đã nghe qua vì không ai là không biết được nhưng chỉ có một điều là cô không ngờ đến chuyện sẽ phải học thuộc tất cả thông tin của băng đảng do hắn quản lý như vậy.

Số lượng giấy tờ là không hề ít mà có thể định số là lên 100 tờ, cô hoang mang mà nhìn hắn như muốn nghe hiểu thêm rõ ràng hơn vì giờ đây trong đầu cô đang rối ren trước thông tin quá bất ngờ này.

Hắn thấy cô như vậy thì bật cười, tay xoa đầu cô, hắn nói thêm.

"Thật ra thì ngoài việc em phải cùng anh quản lý đàn em và công việc kinh doanh ra thì em còn có thêm một công việc nữa. Nếu như đàn em của chúng ta bị cảnh sát bắt giữ vì cái tội gì đó, em sẽ phải là người thay anh đi đến đó bảo lãnh họ về. Với thân phận là phu nhân em hơn quyền rất nhiều người, sớm hay muốn thì em cũng phải làm những việc này thôi, vợ à!"

Lý Cao Minh chỉ biết cười trừ, nghe qua cái danh 'vợ của ông trùm' thì chắc ai cũng sẽ nghĩ đến một người phu nhân được cưng chiều hết mực, không cần phải làm việc gì mà chỉ cần hưởng thụ. Nhưng trên thực tế, việc làm vợ của một ông trùm khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều.

Lưu Triều Hân như được khai sáng và biết thêm thông tin mới, cô đã mất không ít thời gian để sắp xếp lại thông tin vừa mới nhận. Không phải cô không thích làm việc mà là cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, cô phải làm những việc giống như hắn và đàn em.

Một người chỉ vừa dùng pháp luật để trừng trị người xấu vậy mà giờ đây, cô lại phải chống đối lại pháp luật làm một người mà có thể nói chính xác hơn là tội phạm đội lớp người dân.

Khi đã hiểu được hết những thông tin, ánh mắt cô chuyển xuống xấp tài liệu rồi mỉm cười. Cô đáp.

"Em hiểu rồi, chuyện này không khó với em!"

"Vậy thì tốt, anh biết em sẽ dễ dàng thích nghi với môi trường mới mà. À và sắp tới anh có một chuyến công tác sang nước ngoài khoảng 1 tuần, trong thời gian đó em sẽ thay anh quản lý công việc nhé?"



"Nếu em quản lý như vậy thì con chắc lại phải nhờ đến dì Lê nữa rồi, chúng ta làm như vậy có phiền đến dì ấy quá không?"

Cô nghe đến việc quản lý thì không mấy lo lắng vì dù sao, cô cũng hứng thú với việc tự do làm việc hơn là gò bó trong một không gian với bốn bức tường nhưng nghĩ đến đứa con trai vẫn còn nhỏ, cô có chút lưỡng lự.

Lý Cao Minh cũng đã tính đến chuyện này, hắn trước đó đã sắp xếp công việc ổn thỏa từ đàn em đến vợ con mà không mất quá nhiều thời gian, sự sắp xếp của hắn đều hoàn toàn đi đúng như hắn đã mong đợi.

"Em không cần phải lo về chuyện này, dì Lê rất thoải mái khi ở cùng con trai chúng ta không phải sao? Hơn nữa, dì ấy giờ cũng chỉ có một mình, không chồng không con thì nuôi dưỡng một đứa con nít cũng không phiền hà gì. Ngược lại anh nghĩ nhiều khi dì ấy còn thích nữa đó!"

"Vậy thì cũng được!"

"Vậy thì cũng được!"

Nghe như vậy cô cũng thôi do dự vì những ngày gần đây bà Lê cũng thường xuyên lui tới nhà của cô hơn với mục đích là chơi đùa với con trai của cô. Thấy bà cũng vui vẻ không tỏ ra cáu gắt cô cũng mừng trong lòng lắm.

Như vậy là mọi thứ đâu lại vào đó. Lý Cao Minh sau khi dỗ dành xong vợ thì cũng vội chạy ra ngoài vì hắn còn có một việc cần làm trước khi đi công tác. Cô cũng không cản hắn vì cô cũng cần thời gian để xem xét thông tin của đàn em của mình.

Ngồi trên ghế cô chậm rãi lật từng tờ giấy lên xem, thông tin và khuôn mặt được in rõ sắc nét không lẫn đi đâu được, chữ in đậm đen trên tờ giấy trắng. Cô nhíu mày tập trung đọc từng tờ.

Thời gian chẳng mấy chốc đã trôi qua mà cô không hay biết, chỉ mới đọc được gần chục tờ giấy mà đã trôi qua tận một tiếng mấy gần hai tiếng. Cô không ngờ số lượng đàn em lại nhiều đến như vậy khi mà tay lật mắt xem cũng đã mỏi mà giấy từ vẫn chưa với được bao nhiêu.

"Thật không ngờ, nhìn Vĩnh Hải như vậy mà cậu ấy lại từng mắc bệnh trầm cảm sao?"

Đọc đến thông tin của Vĩnh Hải cô không khỏi ngỡ ngàng, trước giờ cô vẫn thấy Vĩnh Hải vui vẻ hòa đồng lại thêm tính tình thích trêu chọc vậy mà, trong quá khứ cậu lại mắc căn bệnh trầm cảm, chữ viết in đậm màu đỏ. Cô gật gù rồi lại đọc thêm.

"Bọn họ vậy mà cũng bị mắc những căn bệnh tâm thần, tâm lý sao? Đúng là nhìn vậy chứ không phải vậy. Không biết bọn họ đã chịu đựng bao nhiêu chuyện để giờ lại vui vẻ được như vậy!"

Sau thông tin của Vĩnh Hải là lần lượt theo sau là Lương Hoàng, Hà Uy, Chí Tinh, Duệ Khải, Việt Nguyên, Tử Kỳ.. và còn thêm một số người khác mà cô đã từng giao tiếp với họ. Nếu chỉ giao tiếp bên ngoài chắc cô cũng không thể biết được những điều này.

Thông tin là do họ tự mình nói ra mà không ai ép buộc, tự thoát mình khỏi những rắc rối là một chuyện tài ba. Cô cũng thầm cảm thán, đàn em của hắn cũng tài giỏi không thua kém gì hẳn, hỏi sao mà băng đảng như hẳn tiếng tâm lại bay xa và cao đền như vậy.



Ban đầu cô chỉ định sẽ đọc một ít nhưng càng đọc cô lại càng say mê hơn, vì thông tin mà họ tự nói ra và quá khứ của họ, cô đã xem mà ghi nhớ đến kỹ càng. Mặt trời cũng đã lặn được một nửa mà cô vẫn không rời khỏi ghế dù là một chút.

Khi mà cô vấn mải mê đọc thì chiếc điện thoại ở bên cạnh bống reo lên. Lúc này cô mới chịu thôi đọc tài liệu mà nhấc máy nghe.

"Phu nhân, cô muốn mở cửa cho tôi được không? Hôm nay tôi rảnh đến muốn đến thăm cô và cậu chủ nhỏ!"

"Vậy thì cũng được!"

Nghe như vậy cô cũng thôi do dự vì những ngày gần đây bà Lê cũng thường xuyên lui tới nhà của cô hơn với mục đích là chơi đùa với con trai của cô. Thấy bà cũng vui vẻ không tỏ ra cáu gắt cô cũng mừng trong lòng lắm.

Như vậy là mọi thứ đâu lại vào đó. Lý Cao Minh sau khi dỗ dành xong vợ thì cũng vội chạy ra ngoài vì hắn còn có một việc cần làm trước khi đi công tác. Cô cũng không cản hắn vì cô cũng cần thời gian để xem xét thông tin của đàn em của mình.

Ngồi trên ghế cô chậm rãi lật từng tờ giấy lên xem, thông tin và khuôn mặt được in rõ sắc nét không lẫn đi đâu được, chữ in đậm đen trên tờ giấy trắng. Cô nhíu mày tập trung đọc từng tờ.

Thời gian chẳng mấy chốc đã trôi qua mà cô không hay biết, chỉ mới đọc được gần chục tờ giấy mà đã trôi qua tận một tiếng mấy gần hai tiếng. Cô không ngờ số lượng đàn em lại nhiều đến như vậy khi mà tay lật mắt xem cũng đã mỏi mà giấy từ vẫn chưa với được bao nhiêu.

"Thật không ngờ, nhìn Vĩnh Hải như vậy mà cậu ấy lại từng mắc bệnh trầm cảm sao?"

Đọc đến thông tin của Vĩnh Hải cô không khỏi ngỡ ngàng, trước giờ cô vẫn thấy Vĩnh Hải vui vẻ hòa đồng lại thêm tính tình thích trêu chọc vậy mà, trong quá khứ cậu lại mắc căn bệnh trầm cảm, chữ viết in đậm màu đỏ. Cô gật gù rồi lại đọc thêm.

"Bọn họ vậy mà cũng bị mắc những căn bệnh tâm thần, tâm lý sao? Đúng là nhìn vậy chứ không phải vậy. Không biết bọn họ đã chịu đựng bao nhiêu chuyện để giờ lại vui vẻ được như vậy!"

Sau thông tin của Vĩnh Hải là lần lượt theo sau là Lương Hoàng, Hà Uy, Chí Tinh, Duệ Khải, Việt Nguyên, Tử Kỳ.. và còn thêm một số người khác mà cô đã từng giao tiếp với họ. Nếu chỉ giao tiếp bên ngoài chắc cô cũng không thể biết được những điều này.

Thông tin là do họ tự mình nói ra mà không ai ép buộc, tự thoát mình khỏi những rắc rối là một chuyện tài ba. Cô cũng thầm cảm thán, đàn em của hắn cũng tài giỏi không thua kém gì hẳn, hỏi sao mà băng đảng như hẳn tiếng tâm lại bay xa và cao đền như vậy.

Ban đầu cô chỉ định sẽ đọc một ít nhưng càng đọc cô lại càng say mê hơn, vì thông tin mà họ tự nói ra và quá khứ của họ, cô đã xem mà ghi nhớ đến kỹ càng. Mặt trời cũng đã lặn được một nửa mà cô vẫn không rời khỏi ghế dù là một chút.

Khi mà cô vấn mải mê đọc thì chiếc điện thoại ở bên cạnh bống reo lên. Lúc này cô mới chịu thôi đọc tài liệu mà nhấc máy nghe.

"Phu nhân, cô muốn mở cửa cho tôi được không? Hôm nay tôi rảnh đến muốn đến thăm cô và cậu chủ nhỏ!"