Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 87: Vợ Là Giới Hạn Của Tôi!




Khi đã trở về nhà, Lưu Triều Hân chậm rãi đi đến ghế sofa mà ngồi xuống, chiếc điện thoại vẫn cầm trên tay, cô gọi cho hắn.

Lý Cao Minh bên này đang bận rộn với mớ công việc chưa xong thì nhận được cuộc gọi của cô, hắn không ngần ngại gác lại công việc đang làm dở mà nhấc máy nghe điện thoại.

"Anh nghe đây, em đã xong phiên tòa rồi sao?"

"Mới vừa xong thôi, anh đã làm việc xong chưa?"

Giọng nói nặng nề vang lên, đôi mắt nhắm nghiền lại mà nói chuyện với hắn. Dù đôi mắt đã chẳng thể mở nổi nhưng cô vẫn muốn gọi hỏi hắn rồi mới có thể ngủ được, cô cũng không hiểu vì cái gì nữa nhưng trong lòng lại muốn thế.

"Vẫn chưa nữa, em mệt thì cứ nghỉ ngơi trước đi. Anh sẽ làm nhanh công việc rồi về với em!"

"Vâng, em biết rồi."

Lưu Triều Hân im lặng một lúc rồi đáp lại, trong lòng định nói với hắn về một chuyện cô xem trọng nhưng lại do dự nên đành thôi.

Lý Cao Minh nghe thì hài lòng, sau khi dặn dò cô xong thì hắn cũng tắt máy mà làm việc tiếp. Lưu Triều Hần tiếc nuối nhìn màn hình điện thoại, thật ra điều cô muốn nói cũng không có gì mới mẻ cả.

Sau những chuyện đã qua, bống chốc trong lòng cô lại nảy lên một suy nghĩ muốn cùng với hắn bước vào lễ đường mặc dù cả hai người đã có với nhau một mặt con và cũng là vợ chồng được pháp luật công nhận.

Nhưng với một người con gái, cô rất muốn thử một lần khoác trên mình chiếc váy cưới mà cô đã từng nhìn thấy mẹ cô và những cô gái khác mặc lên. Khi họ khoác lên chiếc váy cưới trắng tinh lộng lẩy đó, cô đã thật sự rung động nhưng chỉ là cô không dám nói ra với hắn mà thôi.

Suy nghĩ rồi cũng chỉ là suy nghĩ, cô khẽ cười nhạt rồi đi lên phòng ngủ. Hôm nay con trai đã được bà Lê đón đi chơi nên cô cũng không phải trông coi, đánh một giấc thật ngon và bình yên sẽ giúp tâm trạng cô tốt hơn một chút.

Mặc khác, Lý Cao Minh sau khi tắt điện thoại thì cũng xoay người bước vào một ngôi biệt thự của Bách Hào Gia. Việc hắn đến đây là có lý do cả, chuyện hai người đang bàn bạc vẫn sẽ tiếp tục khi cuộc gọi kết thúc.

Lý Cao Minh ngồi lại vào ghế nhìn Bách Hào Gia và Bách Nhiên ngồi ở đối diện, khuôn mặt nghiêm túc của ông ta vẫn không hề thay đổi còn Bách Nhiên thì chỉ ngậm ngùi cúi đầu không để hắn thấy được khuôn mặt của gã trông như thế nào.

Lý Cao Minh cũng mặc kệ gã, quay sang nhìn Bách Hào Gia, hắn không nhanh không chậm lên tiếng.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu tiếp đi!"



Bách Hào Gia nghe xong liền gật đầu, ông ta mời hắn đến đây là có chuyện để nói với hắn, không khí giữa hai người lần này rất khác không căng thẳng như lần trước.

Ông ta chậm rãi lên tiếng nói tiếp.

"Như cậu đã nói thì con trai tôi là người đã tung những bức ảnh của phu nhân lên mạng xã hội. Điều này tôi không hề hay biết và tôi cũng thành thật xin lỗi về sự dại dột của thằng bé, là một người ba tôi thật đáng hổ thẹn. Tôi cũng sẽ gỡ bỏ những hình ảnh đó xuống hết toàn bộ để không ai khác nhìn thấy nữa, tôi mong cậu nề tình tôi mà tha cho nó."

"Tôi không cần ông phải xin lỗi, việc Bách Nhiên xâm phạm quyền riêng tư của vợ tôi đã là sai, vì vậy người cần được xin lỗi là vợ tôi chứ không phải tôi. Còn nữa, giờ đây những hình ảnh đó đã được nhiều nơi sao chép và tung đi xa hơn, ông sẽ làm bằng cách nào để xóa hết được? Hình ảnh của vợ tôi đã bị con trai ông làm cho xấu xí, chỉ một lời xin lỗi liệu có đáng không?"

"Tôi chắc chắn với cậu sẽ xoá hoàn toàn, còn về việc xin lỗi thì tôi sẽ bắt nó xin lỗi phu nhân của cậu cũng như sẽ phạt nó về sự việc này!"

Bách Hào Gia cũng không ngờ chuyện Bách Nhiên làm lại tài đình đến như vậy, đụng đến Lý Cao Minh đã là chuyện lớn vậy mà lần này lại đụng vào phu nhân của hẳn thì chẳng khác nào tự đưa mình vào chỗ chết.

Ông ta cũng không thể phủ nhận việc con trai mình làm được, việc tung hình ảnh của người khác lên chính ông ta cũng không hài lòng thì huống chi là hắn. Ông ta cũng biết rõ một lời xin lỗi sẽ chẳng lẽ giúp ích được gì vì những tổn thương mà cô phải gánh chịu là quá lớn.

Lý Cao Minh nghe vậy thì cười khẩy, hắn liếc nhìn Bách Nhiên rồi lên tiếng.

"Hình phạt cũng chỉ là nhất thời, thứ tôi muốn là sau khi con trai ông đến xin lỗi vợ tôi thì nó phải biến mất khỏi tầm mắt của cô ấy, rời khỏi quốc gia này!"

"Lý Cao Minh! Mày đừng được nước làm tới nhé, tao nãy giờ im lặng không phải để mày muốn làm gì thì làm đâu!"

Bách Nhiên tức giận nhìn chằm chằm vào mặt hắn mà chửi mắng. Hắn cũng chỉ là một ông trùm không hơn không kém thì lý do vì phải bắt gã rời khỏi quốc gia này để vợ hắn không nhìn thấy gã, gia thế nhà gã nhiều khi còn hơn hắn mà hắn lại tùy tiện như vậy.

"Im lặng một chút đi!"

Bách Hào Gia liếc nhìn Bách Nhiên rồi lên tiếng, gã ta nghe thấy cũng chỉ có thể nuốt cơn giận xuống mà làm theo lời ông ta nói.

"Cậu này, tôi thấy việc này cũng không đến nỗi nào để con trai tôi phải ra nước ngoài, cậu có phải đang làm lớn hơn không?"

Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng từ ngữ lại không mấy hòa thuận. Lý Cao Minh cười nhẹ, việc ra nước ngoài so với việc Lưu Triều Hân bị người đời bàn tán về đống hình ảnh mà Bách Nhiên tung ra là quá nhẹ nhàng và nề tình Bách Hào Gia rồi.

Chứ nếu không nể tình bạn cũ của Lý Đông Giang ba hắn thì hắn đã đánh cho Bách Nhiên không còn đường quay về nữa rồi, vợ hắn không phải để gã lấy ra làm trò tiêu khiển như vậy được.

"Nếu ông không muốn nó ra nước ngoài thì giao nó cho tôi, chính tay phu nhân của tôi sẽ trả hết tất cả nợ nần cho nó!"



"Cậu à.."

"Ông cũng là người từng có vợ, chắc hẳn ông cũng biết rõ cái cảm giác này là gì rồi mà đúng không? Nếu không vì nể ông thì thằng con trai ông không yên với tôi đâu, vợ tôi là độc nhất thì không ai được phép lấy cô ấy ra làm những việc như vậy!"

Thấy Lý Cao Minh nổi giận, ông ta cũng rất đau đầu khi mà phải giải quyết rắc rối do Bách Nhiên gây ra, tính cách của Lý Cao Minh rất khác, từ đàn em đến ông chủ không ai được bình thường cả thì ông ta cũng không thể nhẹ nhàng mà giải quyết được.

Lý Cao Minh không phải không muốn nhẹ nhàng mà vì điều kiện mà hắn đưa ra không nặng nề mà Bách Hào Gia lại muốn từ chối, lại thêm ám chỉ hắn việc nhỏ xé ra to. Người ta thường hay nói một người đàn ông có vợ thì vợ vừa là điểm yếu vừa là giới hạn duy nhất của người đàn ông đó, và không có lý do gì để hắn không tức giận khi có người dám đụng đến giới hạn của hắn.

Không khí vốn bình thường lại trở thành căng thẳng hơn trước rất nhiều, đầu ông ta đã căng lên như dây đàn vì phải suy nghĩ và cho hắn một câu trả lời ngay lập tức. Chưa bao giờ thời gian lại khiến ông ta phải lo lắng đến như vậy.

"Thôi được rồi, tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài và cấm nó không được đụng đến vợ của cậu nữa, nó sẽ không xuất hiện trước mặt vợ cậu nữa!"

Dù sao lựa chọn đi ra nước ngoài cũng nhẹ nhàng hơn việc ông ta phải giao con trai của mình cho hắn, đưa vào hang sói thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Lý Cao Minh cười khẩy.

"Sớm như vậy không phải tốt rồi sao? Tôi rất hài lòng!"

Nụ cười mang một ẩn ý nào ra mà ông ta không thể nhìn ra được, từ ánh mắt đến nụ cười đều mang lại cho ông ta một cảm giác bất an khi đã đồng ý với lời đề nghị đó nhưng ông ta cũng đã không còn lựa chọn nào khác.

"Cảm ơn cậu!"

"Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây, tôi còn nhiều việc phải làm hơn ngồi đây nước trà ăn bánh!"

Lý Cao Minh vội đứng dậy rồi lên tiếng. Bách Hào Gia thấy vậy liền đưa tay lên cản lại, ông ta do dự một lúc rồi cũng lên tiếng nói.

"Cậu cho tôi gửi lời xin lỗi đến ông ấy nhé, tôi đã nghĩ thấu rồi nhưng cũng đã quá muộn để tôi nhận ra, nhờ cậu nhé?"

"Những gì ông muốn nói thì hãy đến mộ của ông ấy mà nói ra tất cả, tôi không muốn phải giúp đỡ lời nói của ai cả! Chào ông!"

Nói rồi, lần này Lý Cao Minh cũng đã bước ra khỏi biệt thự của Bách Hào Gia mà không quay đầu lại, việc của hắn đã xong thì hắn cũng phải duy chuyển đến nơi khác để làm một chuyện còn quan trọng hơn chuyện này gấp bội phẩn.