Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 79: Sợ Hãi Tột Độ - Sự Hỗn Loạn Tại Quán Bar.




Cùng một khoảng thời gian ấy tại một quán bar có tiếng trong thành phố, ánh đèn nhiều màu cùng tiếng nhạc xập xình bắt tai, không gian quán kín người đứng ngồi.

Vĩnh Hải và Chí Tinh được nhận nhiệm đến quán bar này để làm việc, cả hai bước vào bên trong thì tiếng nhạc đã vây kín hai bên lỗ tai, khuôn mặt nghiêm túc nhìn xung quanh rồi chọn một chỗ ngồi vừa đủ để quan sát được mọi thứ trong bar.

Quán bar này không thuộc quyền sở hữu của Lý Cao Minh mà nơi này thuộc quyền sở hữu của Bách Hào Gia do Bách Nhiên đảm nhận việc quản lý, và việc bọn họ xuất hiện ở đây hầu như những tên đàn em dưới trướng của Bách Nhiên đều nhìn thấy được.

Nhưng cả hai người họ nào quan tâm đến những ánh mắt như lưỡi dao đó, ngồi trên ghế nhìn đám đông đang lắc lư theo tiếng nhạc. Chí Tinh và Vĩnh Hải không hành động vội mà chỉ im lặng mà nhìn.

Một trong những người phục vụ nhìn ra được hai người họ là ai thì nghiêm mặt nhìn bartender rồi thì thầm với nhau.

"Hai tên điên khùng đó xuất hiện ở đây làm gì vậy? Không lẽ là đến quậy phá chỗ làm ăn của ông chủ sao?"

"Mặc kệ họ, cậu cứ đến phục vụ như những người bình thường đi. Nếu hai tên đó thật sự đến đây có ý đồ phá hoại thì cứ thẳng tay với bọn họ, đó là lệnh của ông chủ!"

"Được thôi!"

Anh chàng phục vụ sau khi bàn bạc với bartender xong thì mỉm cười đi đến chỗ của Chí Tinh và Vĩnh Hải, khuôn mặt không bộc lộ vẻ căng thẳng mà đơn giản, cậu ta đang mang một chiếc mặt nạ nhiệt tình và thân thiện với khách hàng.

"Xin chào, hai ngài dùng gì ạ?"

Vĩnh Hải nghe hỏi thì ngước nhìn, mặc cho cậu ta có đeo lên bao nhiêu lớp mặt nạ thì đối với một người có kinh nghiệm như hai người thì không khó để họ có thể nhìn ra được vẻ giả tạo của cậu ta.

Nhưng bọn họ không vạch trần mà cùng vờ như không nhìn thấy mà chọn nước như những vị khách khác đến bar. Dù sao cũng đã đến thì cũng nên thưởng thức một chút vị nước của kẻ thù chứ nhỉ.

Và khi chọn nước xong thì không ai nói với nhau nữa, ánh mắt như đại bàng nhìn theo tấm lưng của chàng phục vụ, Vĩnh Hải khẽ nghiêng người nói vào tai Chí Tinh.

"Xem ra là không có Bách Nhiên ở đây, chúng ta cũng nên nhanh chóng rời đi thôi!"

Nhiệm vụ của cả hai có liên quan đến Bách Nhiên nhưng mục tiêu thì lại không xuất hiện trong tầm ngắm, bọn họ cũng không nhất thiết phải trụ lại nơi này quá lâu, cả hai người đều không có ý định quậy phá chỗ làm ăn của người khác vì hành động đó Lý Cao Minh không cho phép tự tiện hành động.

Là đàn em của một ông trùm luôn để quy tắc lên đầu thì tất cả đàn em đều phải tuân theo và thật may mắn, những việc hắn cấm cũng chính là những việc không ai thích đụng vào.



Nhưng sự tính toán của họ đã không thể hoàn thành thì khi ly rượu chỉ vừa được nâng lên thì tiếng hét toáng lên của những cô gái vang lên lấn át luôn cả tiếng nhạc của những chiếc loa lớn.

Vô số những những con gián và chuột chạy loạn khắp nơi trên sàn nhà, vốn những động vật đó đều khá nhát người, chỉ cần một tiếng động cũng sẽ khiến chúng chạy đi mà cả một quán bar lớn và nhiều khách thì tất cả lại trở thành một mớ hồn độn chưa từng thấy.

Chí Tinh và Vĩnh Hải nghe hét thì cũng đứng dậy xem xét, một cảnh tượng đầy hỗn loạn khi mà tiếng hét và tiếng chuột kêu trộn vào nhau. Những cô gái bị những con gián chạy loạn trên chân thì hoảng loạn hất tay hất chân lung tung khiến ghế và bàn ngã xuống đất.

Chai rượu và những chiếc ly kiểu thủy tinh rơi xuống vỡ toang, trong mắt Vĩnh Hải và Chí Tinh thì đây không khác gì một bản nhạc kinh dị trong những bộ phim, bọn họ không bước vào giúp đỡ mà chỉ đứng yên cầm ly rượu lên mà lắc lư tạo những đợt sóng nhỏ tựa như sóng biển trong ly rượu.

Khi bar trở nên hỗn loạn thì không chỉ nhân viên mà ngay cả bảo vệ cũng phải chạy vào mà giúp đỡ khách hàng rời khỏi quán an toàn, những con vật vô hại nhưng lại khiến tất cả cảm nhận được sự sợ hãi tột cùng, cảm giác dơ bẩn làm họ không thể chịu nổi mà rời khỏi quán mà không quay đầu lại.

Chí Tinh và Vĩnh Hải thấy mọi người về gần hết thì cũng bắt đầu rời khỏi vị trí, bước qua những con vật đang bò trên sàn đi đến cửa, bảo vệ thấy họ thì đưa tay ra chặn lại ý bảo hai người họ không được ra về.

Chí Tinh nhìn thấy thì nhíu mày nhìn sang, bọn họ là khách là cũng cấm bọn họ rời khỏi nơi này sao, chẳng lẽ số tiền họ để vẫn chưa đủ.

"Chặn bọn tôi lại làm gì?"

Khi câu hỏi của Chí Tinh chỉ vừa vang lên thì từ phía sau lưng hai người họ đã nghe thấy được đáp án, khuôn mặt hai người liền không hẹn mà đanh lại xoay người lại nhìn.

"Giữ thủ phạm lại để giải quyết chứ sao, tôi không thể để thủ phạm ngang nhiên rời khỏi như vậy được!"

"Thủ phạm? Con mắt nào của các người nhìn thấy bọn tôi làm việc đó?"

Chí Tinh nghe xong thì lên tiếng, hai người bọn anh không muốn gây sự nhưng xem ra không có gì là đơn giản cả, anh không gây sự thì cũng sẽ có người chủ động gây sự với anh.

"Không ai khác ngoài hai người cả, đừng có chối làm gì cho cực khổ, cứ thoải mái nhận lỗi thì chúng tôi sẽ xem xét mà bỏ qua!"

"Nhảm nhí!"

Vĩnh Hải lên tiếng, nụ cười khẩy đầy coi thường xuất hiện trên khuôn mặt đang khó chịu của anh.



Thấy Vĩnh Hải ngang ngược thì tên phục vụ rất tức giận, không chịu thua cuộc là tiếp tục lên tiếng nói kích hai người.

"Miệng lưỡi đanh thép thật nhưng mấy trò này cũ lắm rồi, chẳng lẽ ông chủ của các người không có suy nghĩ hiện đại hơn sao?"

"Này, bọn tôi không có thời gian đề nói chuyện với các người và nếu bây giờ các người còn tùy tiện đủ lỗi cho người khác như vậy thì đừng trách tại sao, lửa cháy càng lúc càng lớn đến mức không thể dập tắt ngay lập tức đâu nhé!"

"Nghe sợ thật đấy nhưng các người nghĩ sẽ đơn giản như vậy sao, hai người so với chục người thì phần thắng chắc chắn thuộc về chúng tôi, tôi cho hai người cơ hội cuối nếu không thì ông chủ của bọn tôi sẽ ra tay với hai người đấy!"

Nghe lời đe dọa của cậu ta, Chí Tinh cười lớn đầy thích thú, cậu ta thích nhất là đe dọa và vẻ kiêu ngạo của kẻ thù trước khi chiến đấu, những câu từ lọt vào tai như chất kích thích khiến Chí Tinh cười như kẻ điên, cười không ngát tái nức khiẩn nhứng người khác phải cản da gà.

Chí Tinh không phải người có bệnh tâm thần và cũng không có bệnh tâm lý nào cả mà đây là sở thích trước giờ của cậu ta và cái biệt danh được người trong giới đặt quả là không sai và vô cùng phù hợp với cậu ta.

Chàng trai phục vụ nhìn cậu ta cười mà rùng mình mà lên tiếng.

"Cười cái quái gì đấy?"

"Tao cười vì thấy chúng mày tự tin trước khi biết kết quả đấy, tao rất thích!"

"Đúng là kẻ điên!"

"Haha!"

Khác với Chí Tinh đáp lại kỳ quái thì Vĩnh Hải ở bên cạnh lại điềm tĩnh đến lạ thường, từ lúc bắt đầu cũng chỉ nói một câu còn lại thì quan sát hành động và lời nói của những người kia.

Nhưng có vẻ mọi thứ đã không thể giải quyết trong êm đềm khi mà bọn họ đã chọc cho Chí Tinh thích thú lên, cơn hứng thú sẽ không dễ dàng dừng lại khi mà những lời nói cứ liên tục vang lên không ngừng.

"Ồn ào như vậy đủ chưa!"

Từ phía cửa chính của bar, một giọng nói quen thuộc với tất cả vang lên, khóe môi nhếch lên vì hài lòng Vĩnh Hải xoay người lại nhìn người mà từ nãy giờ anh đang chờ đợi sự xuất hiện.

Nếu không phải đợi Bách Nhiên chủ động xuất hiện thì anh đã không để cơn hứng thú của Chí Tinh lên cao đến như vậy rồi.