Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 74: Quen Thuộc




"Cậu buông tôi ra đi! Thả tôi xuống!"

Từ trong thang máy cho đến trước cổng, Uyển Dao ở trên vai Khương Nguyên mà không ngừng vùng vẫy, tay dùng hết toàn bộ sức lực mà đánh vào lưng cậu.

Nếu là một cô gái bình thường thì sẽ không hề hấn nhưng với người được đào tạo và còn là con gái của một ông trùm thì lực đánh của cô khiến Khương Nguyên cảm nhận rõ cái đau của từng cái đánh vào lưng do cô ta mang lại.

"Cô yên lặng một chút là chết à!"

Khương Nguyên làm theo đúng ý muốn của Uyển Dao là thả cô ta xuống nhưng với chiều cao của cậu thì việc cô ta phải tiếp đất bằng lưng là chuyện hiển nhiên, lưng đập lưng đất làm cô ta đau nhức mà nhăn mặt.

"Nhẹ tay cậu chết hả?"

Lời nói của cậu chẳng lọt vào tai thì đã bị Uyển Dao chửi ngược lại, chiếc lưng tiếp đất đã khiến phần lưng của cô thấy ê ẩm, chỉ vừa đứng dậy liền dùng sức mà đá vào bụng cậu.

Nhưng bàn chân của cô đã bị Khương Nguyên giữ chặt lại bằng một tay gọn gàng, một cô gái nóng tính khiến cậu ta cũng không hề thấy dễ dàng để đuổi đi.

"Chẳng phải cô muốn tôi thả xuống sao, sao giờ lại đòi đánh tôi?"

"Này, cậu đừng có mà nói chuyện như ngang vai ngang vế như vậy nhé! Tôi là con gái của Kế Thần đó!"

'Vậy sao, nếu đã mà nói thì tuổi của tôi lớn hơn tiểu thư đó vì vậy sẽ không có chuyện ngang vai ngang vế được đâu!"

Thấy Uyển Dao định giở trò để chửi mình thêm, Khương Nguyên cũng không để mình chịu thiệt thòi mà lên tiếng nhấn vào tuổi tác theo như những người làm chung truyền tai nhau thì cậu được biết tuổi của Uyển Dao nhỏ hơn cậu.

"Thì sao? Cậu chỉ là một đàn em nhỏ thì cũng phải gọi tôi cho đàng hoàng vào. Nếu không thì tôi sẽ không bỏ qua đâu!"

Và với việc là một cô tiếu thư được Kế Thần hết mực yêu thương Uyễn Dao không hề hài lòng với cách nói chuyện của Khương Nguyên, dù tuổi cậu có hơn cô ta thì với một người là đàn em Khương Nguyên vẫn phải gọi cô bằng một cách kính trọng mới đúng.



Nhưng với Khương Nguyên cậu ta lại không nghĩ như vậy, với cậu ta thì quy tắc là trên hết và cậu ta cũng đã rất tôn trọng Uyển Dao hết mức có thể rồi còn Uyển Dao muốn cậu phải bày tỏ lòng kính trọng bằng lời nói thì cậu không làm được.

Thấy Uyền Dao bắt đầu đe dọa thì nhất thời Khương Nguyên không nhịn được cười mà cười lớn rồi lên tiếng.

"Được rồi, tôi sẽ kính trọng với tiểu thư nhưng bây giờ thì tiểu thư cũng nên về đi, ông chủ của chúng tôi bận rồi!"

Mới đầu thấy Khương Nguyên cười thì có hơi khó chịu nhưng sau lời nói của cậu, trong lòng cũng bớt bực tức với cậu ta một chút, ánh mắt ngước nhìn tòa nhà rồi cũng ngậm ngùi mà rời đi.

"Ừm, tôi về đây!"

Nói rồi, cô ta vẫn còn rất buồn vì những lời nói của Lý Cao Minh nên cũng không muốn nán lại đây quá lâu, những bước chân chậm rãi bước đi mà không dùng đến xe ô tô của đàn em vì cô ta muốn hít thở không khí của thành phố.

Mặc khác, Lý Cao Minh cùng Vĩnh Hải dùng ô tô đi đến nhà hàng của Tử Kỳ sau một khoảng thời gian bận bịu mà không đến kiểm tra, nhà hàng đã được mở lại sau khi một ngày nghỉ ngơi.

Số khách hàng vẫn không hề giảm đi mà vẫn duy trì số khách hàng ổn định. Tử Kỳ khi nhìn thấy Lý Cao Minh bước vào nhà hàng cũng nhanh chóng đi đến, sau trận đánh nhau khi thì bọn họ chỉ biết thông tin là hắn vẫn đang hôn mê trong bệnh viện.

Chỉ qua một hai ngày mà hắn đã xuất hiện ở đây khiến Tử Kỳ có hơi ngạc nhiên, theo sau là Vĩnh Hải cùng hai người họ đi đến phòng nghỉ ngơi sâu bên trong nhà hàng, thường thì các nhà hàng thông thường sẽ ít xây những căn phòng nghỉ ngơi mà chỉ xây dùng để làm nhà kho mà thôi.

Cả ba cùng nhau bước vào phòng nghỉ ngơi của nhà hàng, căn phòng chỉ có hai chiếc ghế sofa dáng dài và vài chiếc ghế đơn được sắp xếp gọn ở trung tâm với tông màu nóng cùng ánh đèn được bật sáng cả một căn phòng.

Lý Cao Minh ngồi ở giữa còn Tử Kỳ và Vĩnh Hải ngồi xung quanh, ở trước mặt cả ba có một màn hình lớn với những khung được chia ra của góc của nhà hàng do camera quan sát được đặt khắp nhà hàng.

Lý Cao Minh sau khi quan sát một lúc thì lên tiếng.

"Tôi nghe Vĩnh Hải có nói nhà hàng khi mở lại có gặp vài vấn đề liên quan đến ẩu đả, chuyện là như thế nào?"

Nghe Lý Cao Minh nói, Tử Kỳ nhíu mày nhớ lại cách đây một ngày đúng thật là nhà hàng của bọn họ đã phải tạm đóng cửa trong vòng vài tiếng để giải thích một nhóm thanh niên nổi loạn gây rối khiến nhà hàng không thể hòa giải trong bình yên.

Và không ngờ chuyện đó nhanh như vậy đã truyền đến tai của hắn, thật ra chuyện cũng không mấy nghiêm trọng, cậu cũng không mấy căng thẳng khi nói lại chuyện đó với hắn.



"Chuyện là nhà hàng đang kinh doanh rất bình thường thì có một nhóm hơn năm người vào quậy phá, nào là đuổi khách đá bàn nói chung là làm loạn. Tôi cũng đã giải quyết chuyện này ổn thỏa nên cũng không có gì ông chủ phải bận tâm, chỉ là người dẫn đầu lại là người quen của chúng ta mà thôi!"

Câu cuối của Tử Kỳ khiến hai người Lý Cao Minh và Vĩnh Hải đồng loạt khó hiểu, lại thêm một người quen là ai. Và không để hai người đặt câu hỏi trong lòng Tử Kỳ không nhanh không chậm lên tiếng nói thêm.

"Là đàn em dưới trướng của Lục Tiêu Hoài đến làm loạn!"

"Lục Tiêu Hoài? Ngạc nhiên thật!"

Một cái tên rất quen thuộc với hai người nhưng theo Vĩnh Hải biết thì người này đã rời nước hơn bốn năm và vẫn chưa có thông tin nào liên quan về việc về nước thì cũng có hơi bất ngờ khi anh nghe Tử Kỳ nhắc đến tên của người này.

"Lục Tiêu Hoài trước giờ không phải đối thủ của chúng ta thì chuyện này cũng là bất ngờ thật, nhưng nếu cậu đã giải quyết xong thì tốt!"

Hắn cũng không khác Vĩnh Hải là bao, một người vô cùng thân thuộc lâu rồi không nghe người trong giới nhắc đến lại xuất hiện lần nữa từ miệng của Tử Kỳ và điều đáng nói là đàn em của Lục Tiêu Hoài lại đến gây chuyện.

Vốn dĩ Lý Cao Minh và Lục Tiêu Hoài không có thù hằn nên việc này hắn cũng không mấy xem trọng, dù sao thì Lục Tiêu Hoài cũng đã biệt tăm biệt tích từ mấy năm trước đến nay vẫn chưa có thông tin gì, hắn ta không phải là một mối đe dọa nên Lý Cao Minh không để vào tầm quan sát.

Thật ra thì khi nhìn thấy đàn em của Lục Tiêu Hoài ngay cả Tử Kỳ cũng rất ngạc nhiên nhưng vì là một quản lý, cậu buộc phải dẹp loạn trước rồi mới tính tới những chuyện khác.

Và trong lúc cả ba người đang bàn chuyện thì ở một nơi khác, Lưu Triều Hân lại nhận được cuộc điện thoại từ Quyền Trúc dù cho cô chưa từng cho cô ấy số điện thoại.

Khi cuộc gọi được bắt đầu thì giọng nói từ đầu dây bên kia lại không phải của Quyền Trúc mà là của bà Nhung, giọng nói đã không còn vẻ tức giận nữa mà thay vào đó lại rất điểm đạm và nhẹ nhàng.

"Tôi nghe?"

"Là tao đây, mày mau đến đây để nói chuyện với tao đi!"

"Nhanh như vậy đã cho tôi một câu trả lời rồi sao?"