Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 66: Ngôi Biệt Thự Màu Giam




Sáng ngày hôm sau, Lưu Triều Hân sau khi được bác sĩ dặn dò nghĩ lưỡng thì cũng được đi đứng trở lại, mặc dù cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục nhưng cô vẫn rất chịu khó mà đi đến trước phòng bệnh của Lý Cao Minh.

Cả đám người bước vào bên trong, cô đi đến ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh giường, tay khẽ chạm nhẹ lên khuôn mặt đang chìm vào giấc ngủ vẫn chưa tỉnh kia, nhìn hắn phờ phạc mà lòng cô không khỏi đau xót.

Nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã trôi qua và không ai rơi vào tình cảnh nguy hiểm nữa. Bây giờ chỉ còn chờ đợi hắn tỉnh lại nữa thì mọi thứ sẽ kết thúc hoàn toàn.

"Phu nhân, tôi có chuyện này muốn nói với cô!"

Vĩnh Hải từ bên ngoài đi vào, vừa nãy anh có nhận được một cuộc điện thoại từ Quyền Trúc thông báo về tình hình sau khi bọn họ rời khỏi kho xưởng cho anh hay.

"Có chuyện gì?"

"Là về chuyện của bà Nhung, hiện tại bà ta đã được người của chúng ta bắt giữ nhưng vẫn chưa biết nên giải quyết như thế nào, vì thế Quyền Trúc có gọi cho tôi để nhờ tôi hỏi lại phu nhân chuyện này.""

Bàn tay rời khỏi khuôn mặt của hắn, cô nhíu mày im lặng mà suy nghĩ. Thật không ngờ bà Nhung lại cùng Bách Nhiên tạo ra một kế hoạch lớn để bắt cóc con trai cô, một chuyện mà không thể nào cô có thể tha thứ cho bà ta được.

Nhưng hiện tại sức khỏe của cô vẫn chưa bình phục, bác sĩ chắc chắn sẽ không cho xuất viện ngay lúc này nhưng lần đầu tiên, cô muốn làm trái lại lời của bác sĩ.

Sau khi suy nghĩ được một chút, cô ngước nhìn Vĩnh Hải rồi lên tiếng.

"Tôi có thể nhờ cậu đi làm giấy xuất viện cho tôi được không?"

"Giấy xuất viện? Hiện tại sức khỏe của phu nhân vẫn chưa ổn định lại thì xuất viện sớm làm gì chứ?"

Vĩnh Hải thấy thắc mắc, ông chủ của bọn họ thì vẫn chưa tỉnh, sức khỏe của cô thì chưa ổn định thì bọn họ nào dám tùy tiện mà cho cô xuất viện mà không xin phép hắn chứ. Huống hồ ngay từ lúc bước vào bệnh viện, hắn đã gồng mình để thấy cô được an toàn.

Lưu Triều Hân như biết suy nghĩ của anh, cô khẽ cười nhẹ rồi đáp lời.

"Sẽ không sao đâu, cậu cứ làm theo lời tôi nói đi. Nếu anh ấy hỏi thì cứ nói đúng là lệnh của tôi."

"Vâng, tôi hiểu rồi!"

Mặc dù có hơi do dự nhưng cô cũng đã nói đến như vậy thì bọn họ chỉ đành nghe theo mà làm.

Thật ra cô biết chuyện này sẽ làm những người khác thấy khó xử nhưng dù trước hay sau thì chuyện của cô với bà Nhung cũng là chuyện riêng, hắn vì chuyện của cô mà nhập viện cô thấy rất có lỗi nên lần này cô muốn một mình giải quyết chuỗi đau khổ của chính mình.



Khi mà tờ giấy xuất viện được mang đến cũng đồng nghĩa với việc mọi chuyện xảy ra về mặt sức khỏe cô phải tự chịu trách nhiệm vì đó là do cô tự ý muốn xuất viện chứ không phải bác sĩ cho phép nên bọn họ sẽ không chịu trách nhiệm cho việc này.

Cô cũng hiểu được chuyện đó nên cũng rất thoải mái, sức khỏe của cô đến đâu cô tự cảm nhận được hết. Cứ như vậy mà hai mẹ con được Vĩnh Hải chở ra khỏi bệnh viện trong lúc Lý Cao Minh vẫn chưa tỉnh lại.

Trên xe, Vĩnh Hải cũng không biết cô muốn về nhà hay đi đến chỗ bà Nhung, chiếc xe chạy với tốc độ vừa phải không vượt ẩu như những ngày trước, anh chậm rãi lên tiếng hỏi.

"Phu nhân muốn đi đâu?"

Nghe Vĩnh Hải hỏi, cô rất nhanh đã đáp lại mà không suy nghĩ.

"Đến chỗ bà Nhung!"

Nghe được câu trả lời anh có phần hơi ngạc nhiên, thì ra lý do cô muốn xuất viện đột xuất là vì chuyện của bà Nhung. Không nghĩ đợi, anh liền quay đầu xe chuyển hướng chạy về một hướng khác.

Nơi bà Nhung đang bị bắt giữ lại là một biệt thự nằm gần ngoại ô, nơi ít các phương tiện qua lại và cũng rất vắng vẻ. Chiếc xe phải mất hơn 2 tiếng đồng hồ mới có thể chạy đến được ngôi biệt thự đó.

Ngôi biệt thự có màu trắng trang nhã, khuôn viên rộng lớn trồng nhiều cây xanh tạo cảm giác thoải mái và thư giãn, hai hai bước trên một con đường trải đầy đá nhỏ từ phía cổng đến phần cửa trong của biệt thự.

Nhưng khi cánh cửa được mở ra thì màu sắc bên trong ngôi biệt thự lại khác xa với vẻ ngoài tươi mát và sang trọng của nó, nội thất bên trong đều được sử dụng bằng gỗ với những họa tiết cùng màu sắc thiên về màu trầm cùng với những bộ trang phục được những người đàn em khoác lên khiến cô thấy rất ngạc nhiên.

Theo chân Vĩnh Hải cô được anh dẫn đến một con đường với các bậc thang đi xuống trải dài dưới tầng hầm. Vĩnh Hải bước xuống đầu tiên nhưng vẫn không quên để ý đến Lưu Triều Hân, một tay bế bé Cam một tay đưa ra nắm lấy tay cô để cô có một điểm tựa để đi xuống.

"Phu nhân đi cẩn thận!"

Khi cả hai đã bước xuống được tầng hầm thì một tiếng động lớn phát ra từ sau lưng, bậc thang đang dần được nâng lên rồi che phủ hoàn toàn ánh sáng từ bên trên chiếu xuống và như vậy cũng đồng nghĩa người ở trên sẽ không biết có tầng hầm bên dưới và người bên dưới sẽ không có bậc thang để đi lên.

"Chúng ta đi tiếp thôi phu nhân!"

"Ừm!"

Cả hai lại tiếp tục đi sâu vào bên dưới tầng hầm hơn, nơi đây những ánh đèn như được sử dụng cảm biến âm thanh, nghe thấy bước chân liền trở nên sáng rực. Khi đã có ánh sáng, cô mới nhìn thấy rõ được rằng đây không phải là một tầng hầm bình thường mà nơi này như một khách sạn thu nhỏ khi mà có rất nhiều những căn phòng trải dài trên đường mà họ đi.

Nhưng đừng vội nghĩ nó là những căn phòng bình thường, ngay sau khi Vĩnh Hải mở cánh cửa của một trong những căn phòng đó ra, đôi mắt cô mở to hết cỡ thì ngạc nhiên cùng bối rối.



"Chào phu nhân!"

"Phu nhân bình tĩnh, cô sẽ dần quen với việc này thôi!"

Quyền Trúc thấy cô đến thì cũng rất bất ngờ nhưng lại thấy khá vui. Vĩnh Hải thấy cô đứng chết chân ngoài cửa thì nhẹ trấn an rồi cùng cô bước vào bên trong.

Trước khi cô chưa hình thấy bên trong những căn phòng này có gì thì cô cứ nghĩ đây là những căn phòng để nghỉ ngơi chứ không phải là những căn phòng giam giữ và tra tấn người khác.

Và khi nãy cánh cửa được mở ra, cô đã nhìn thấy bà Nhung đang bị trói ngồi yên trên ghế, cả người tay chân đều rướm máu và bầm tím, mái tóc thấm đẫm mồ hôi phủ xuống che đi khuôn mặt đang thở dốc của bà ta như thể bà ta đang cố gắng hít thở để lấy không khí vào trong người.

Trên tay Quyền Trúc còn cầm một sợi dây thừng rất dài, một phần nhỏ của sợi dây được cô ấy quấn chặt vào bàn tay, một phần thân của dây thừng cũng đã thấm màu mảng đỏ, cô nhìn thôi cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra nên nhất thời cô trở nên bối rối.

"Phu nhân đến rồi thì may quá, tôi còn đang không biết nên xử lý bà ta như thế nào."

Quyền Trúc lên tiếng, việc nãy giờ cô ấy làm là gãi ngứa cho bà ta vì cô ấy cũng được biết rằng đây là mẹ kế của Lưu Triều Hân, vì vậy cô ấy không thể mạnh tay với bà ta được.

"Bà ta vẫn tỉnh táo chứ?"

Cô bỏ qua những cảnh tượng vừa lúc nãy mà hỏi Quyền Trúc, thật ra thì cô cũng đã từng bị Bách Nhiên hành hạ giống như vậy nên cô thấy rất bình thường, chẳng qua là lúc nãy cô không nghĩ người của hắn lại cũng dùng bạo lực để tra tấn người khác.

"Bà ta vẫn tỉnh táo thưa phu nhân!"

Quyền Trúc nghe hỏi thì đáp lời, dùng dây thừng để đánh thì không thể làm bà ta ngất xỉu được đâu vì cô ấy không dùng hết lực tay của mình.

"Vậy thì tốt, hai người ra bên ngoài một chút đi. Tôi muốn nói chuyện riêng với bà ta!"

"Vâng ạ!"

Sau câu nói đồng thanh của hai người thì căn phòng giờ đây chỉ còn lại hai người phụ nữ, một người đứng còn một người thì ngồi trên ghế với bộ dạng thê thảm đến đáng thương.

"Bà đã thấy hậu quả của bà chưa, những gì bà đã làm với tôi giờ bà đã nhận lại còn hơn như vậy nữa."

Lưu Triều Hân sẽ bắt đầu bằng lời nói với bà ta vì dù sao con trai cô không bị gì cả và cô cũng không có lý do gì để dùng bạo lực với bà ta.

"Con khốn! Chính mày là người ép tao vào con đường cùng mà giờ lại định nói nhân quả gì hả đây!!"